Trong thần thoại có kể một câu chuyện về con chim Phượng hoàng, một con chim mạnh mẽ đã xây một cái tổ và ngồi trong đó khi ngọn lửa đang thiêu cháy. Từ đống tro tàn, Phượng hoàng đã tái sinh và lại lớn lên với sức mạnh và sự khôn ngoan. Đôi khi trong cuộc sống, thứ giết hại và hủy diệt chúng ta lại là thứ ban phúc lành lớn nhất cho cuộc đời.
Tôi tên là Robert O’Connor.
Gia đình tôi thì gọi tôi là Bobby, nhưng người ngoài thì gọi tôi là Robert.
Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được công ty Willis, Goldman & Reed tuyển chọn và giao việc làm trong một văn phòng ở Chicago.
Có 11 nhân viên mới và chúng tôi bắt đầu làm cùng ngày, và đó là khi tôi gặp Barbara.
Chúng tôi ngồi gần bàn nhau vì những tân binh cùng phòng tụ họp nhau lại để tìm kiếm sự an toàn nhằm chống lại nhóm cựu binh.
Đám lính mới cùng nhau uống cà phê lúc nghỉ giải lao và gặp nhau vào giờ ăn trưa để trao đổi và trò chuyện vui vẻ với nhau, khi tất cả chúng tôi đang cố gắng để hòa nhập vào thế giới của công ty.
Sau vài tháng thì nhóm bắt đầu thưa dần đến khi chỉ còn lại tôi và Barbara.
Barbara là một cô gái xinh đẹp, kiểu sắc đẹp có thể làm cho một người đã chết đứng lên và nhảy múa. Sau khi chúng tôi biết về nhau, cô ta thừa nhận là đã từng xuất hiện ở một trong những bức ảnh mà tạp chí Playboy ấn hành, có tên “Những nữ sinh trường đại học New England”. Ngay lập tức tôi ra ngoài và tìm thấy một cuốn, giữ nó trong ngăn kéo ở đầu giường tôi. Mọi gã đàn ông trong văn phòng đều cố tìm cách hẹn hò với nàng, nhưng đều bị từ chối.
Cô ta có mái tóc đỏ dài và dày, với những lọn tóc treo phủ xuống tới lưng, và một đôi mắt màu xanh lục đậm.
Làn da của cô ta thật hoàn mỹ không tì vết, và cô ta rất ít khi trang điểm, vì cô ta không cần đến nó.
Thậm chí không dùng son môi mà đôi môi của cô ta đã có màu đỏ đậm rồi.
Cô ta cao 6 foot với đôi chân dài, trong khi tôi chỉ cao có 5, 1 foot.
Thường thì cô ta mặc quần dài khi đi làm nhưng thỉnh thoảng lại mặc váy, khiến đám đàn ông luôn dán mắt vào đôi chân dài hoàn hảo của cô ta.
Vú cô ta không lớn cũng không nhỏ, chỉ vừa đúng kích cỡ và có hình dáng đẹp.
Mọi thứ trên người cô ta đều có tỷ lệ hoàn hảo.
Mỗi lần cô ta bước đi trông như một bản giao hưởng gợi cảm, từ việc cô ta đi lấy thứ gì đó từ cái tủ đồ đến hành động đơn giản là đặt một chồng giấy tờ lên bàn.
Riêng tôi thì không phải là nam thần nhưng cũng không xấu trai mập ú. Có một cô bạn gái hồi học đại học có lần đã mô tả tôi là “6 điểm trên mức trung bình”. Tôi được vài người phụ nữ cho rằng thứ đẹp nhất trên cơ thể tôi là đôi mắt màu xanh lam và nụ cười của tôi. Một trong những điều hối tiếc trong đời tôi là không được cao đến 6 foot giống như hai ông anh của tôi. Nếu di truyền theo kiểu này thì đến khi 50 tuổi, chắc tôi sẽ nặng hơn 30 pound so với ngày tốt nghiệp trung học, không có hy vọng gì sẽ giảm cân.
Tôi không phải là người yêu đời gì cho lắm nhưng vẫn có thể nói đùa trong khi trò chuyện. Barbara xinh đẹp thì ít nói nhưng không nhút nhát, cô ta là trung tâm của sự chú ý ở bất kỳ đâu. Dù cô ta không nói gì thì vẫn có đám đàn ông bu quanh cô ta, chỉ để chờ được thấy cô ta mỉm cười với họ. Bạn không nhận ra cô ta thông minh như thế nào đến khi tiếp xúc với cô ta được một thời gian. Tôi không bao giờ tìm ra cách để rời bỏ những dịp tiếp xúc đó.
Từ những lần uống cà phê và ăn trưa ở văn phòng, chúng tôi bắt đầu đi xem phim sau giờ làm, rồi đi ăn uống vào những buổi tối thứ sáu. Từ đó diễn tiến đến những đêm thứ bảy và sau đó là nhiều đêm trong tuần.
Sáu tháng sau lần hẹn hò đầu tiên, chúng tôi đã kết hôn.
Cuộc sống thật tốt đẹp. Chúng tôi làm tình với nhau thật điên cuồng. Vì làm chung cơ quan nên chúng tôi đi làm và về nhà cùng nhau. Chúng tôi có một thế giới nhỏ bé của riêng mình, mà đối với những người khác chỉ là một căn phòng nhỏ. Tình dục hàng ngày là một điều tuyệt vời và cùng nhau, chúng tôi học được những cử chỉ và hành vi mới để làm cho nó càng mãnh liệt hơn khi sống bên nhau.
Vài năm sau ngày cưới, trụ sở công ty gửi đến một người giám đốc mới trong chỗ làm của tôi.
Derrick Andrews là một gã đàn ông da đen to cao với cái đầu cạo trọc bóng lưỡng, với ánh mắt kiêu ngạo.
Hắn thân thiện với phụ nữ nhưng lại là một tên khốn nạn thực sự đối với những nam nhân viên trong văn phòng.
Dần dần tôi nhận thấy hàng đống công việc nhiều hơn trước ở trên bàn làm việc của tôi, trong khi tôi cố gắng để hoàn thành mọi việc được giao.
Thay vì đi làm chung với Barbara, tôi phải đi làm sớm hơn và về nhà trễ hơn.
Tôi không thể về nhà trước 8 hoặc 9 giờ đêm, thêm nữa là phải làm việc trong văn phòng vào ngày thứ bảy.
Rõ ràng là Andrews đang cố ép tôi phải nghỉ việc.
Trong thời gian này, thứ duy nhất còn níu giữ tôi ở lại với công ty là Barbara. Mỗi đêm cô ta làm dịu đi bản ngã héo mòn của tôi và xua tan mọi căng thẳng ưu phiền. Vào ban ngày, cô ta đi tới bàn làm việc của tôi chỉ để nói “chào anh” hoặc đem lên bàn tôi một hộp bánh quy hoặc một miếng bánh sinh nhật của ai đó. Niềm hạnh phúc của tôi lên tới đỉnh điểm khi Barbara thông báo cho tôi một tin quan trọng. Cô ta đang có thai.
Tất cả những ý nghĩ về vấn đề nghỉ việc ngay lập tức bay ra ngoài cửa sổ. Không có gì mà Derrick có thể làm cho tôi không thể chịu đựng nổi. Niềm vui khi biết rằng tôi sắp làm cha đã chăm sóc cho mọi thứ. Quan hệ tình dục vào ban đêm là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất trong đời tôi cho đến thời điểm đó.
Tôi đã nghe những câu chuyện từ những gã đàn ông trong công ty kể về những bà vợ nứng lồn khi đang mang thai.
Lúc đầu thì chuyện đó là sự thực và chúng tôi quan hệ tình dục hầu như không ngừng nghỉ khi hai vợ chồng tôi ở nhà.
Nhưng càng gần đến ngày vượt cạn thì Barbara dường như nóng lạnh thất thường.
Vào một đêm nọ, cô ta nhảy lên người tôi, xé rách quần áo của tôi ra khi tôi vừa đi qua cửa phòng.
Đêm tiếp theo cô ta trở nên lạnh nhạt và xa lánh tôi.
Trong những tuần gần đây, cô ta hoàn toàn rút lui và ngần ngại mỗi khi tôi cố tình đụng chạm vào người cô ta.
Rốt cuộc thì ngày trọng đại cũng đến. Nước ối vỡ ra vào sáng chủ nhật và chúng tôi vội vã đến bệnh viện. Vào buổi chiều, chúng tôi ở trong phòng sinh và bác sĩ yêu cầu cô ta khi nào thì nên rặn. Cuối cùng là một lần rặn cuối và đứa bé đã lọt ra khỏi con kênh sinh đẻ. Bác sĩ ngay lập tức nhìn lên tôi và sau đó nhìn sang Barbara. Căn phòng im lặng một cách kỳ quặc. Không nói một lời, cô y tá đặt đứa bé lên ngực Barbara.
Da của đứa bé có màu đen như than.
Tôi đứng đó như trời trồng, bị choáng váng, nhìn vào đứa bé. Mặt của Barbara lộ rõ vẻ kinh hãi. Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra trong những chuyển động chậm rãi. Tôi lùi lại khỏi cái bàn sinh đẻ, rồi quay lại và bước ra khỏi căn phòng. Khi cánh cửa khép lại, tôi nghe được tiếng Barbara hét lên:
“Anh Robert, trở lại đây đi mà.”
Tôi cảm thấy đường đến bãi đậu xe thật mờ ảo. Trong cơn bàng hoàng, bằng cách nào đó mà tôi có thể tìm thấy chiếc xe của mình rồi lên xe chạy khỏi bệnh viện. Tôi lái xe lòng vòng không có đích đến trong một thời gian, sau đó hướng về nhà. Mấy giờ đồng hồ tiếp theo, tôi cứ đi tới đi lui, cố gắng để tìm hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi đã vật lộn với những cảm xúc của mình hàng giờ liền. Liệu tôi có gây ra lỗi lầm, có làm điều gì sai trái hay không? Hay tôi hiểu sai về đứa bé? Tôi có đánh giá sai về Barbara? Chúng tôi sẽ đi đâu kể từ đây? Lời giải thích có thể là gì? Tôi đã làm gì khiến cô ta phản bội? Tại sao tôi đã không nhận thấy những dấu hiệu lừa dối nào từ cô ta? Cô ta đã lừa dối tôi để ngoại tình với một hay nhiều người đàn ông? Liệu cuộc hôn nhân của tôi có thể được cứu vãn, hay có còn gì để cứu vớt nữa không? Nó luôn trở lại với một thực tế đơn giản.
Không có cách chết tiệt nào mà hai vợ chồng gốc Ai Len lại có thể sinh ra một đứa bé da đen.
Sau lần thứ ba vào nhà vệ sinh để nôn mửa, tôi đã mất mọi ý thức kiểm soát và phá hủy hoàn toàn phòng tắm. Barbara, lý do để sống của tôi, đã phản bội tôi. Nỗi đau về tình cảm vì bị cô ta cắm sừng đã trở thành nỗi đau về thân xác. Sau bao nhiêu năm chung sống, từ những gì tôi luôn thương yêu và tận tụy với Barbara, vậy mà cô ta đã không chung thủy với tôi và hiện giờ đã sinh ra một đứa bé có cha là một người đàn ông khác.
Chúng tôi đã đưa ra những chọn lựa về nơi mà cuộc sống của chúng tôi sẽ tiếp tục. Rõ ràng là lựa chọn của Barbara không bao gồm tôi, cô ta đã không thực hiện lời nguyện thề hẹn ước mà chúng tôi đã trao cho nhau trong ngày hôn lễ.
Điện thoại đổ chuông liên tục kể từ khi tôi về nhà. Lúc đầu thì tôi để cho máy trả lời nhận và nghe tiếng Barbara, yêu cầu tôi trở lại bệnh viện để chúng tôi có thể nói chuyện. Cô ta gọi 5 lần trong một giờ tiếp theo, từng lời nhắn trở nhưng ít đòi hỏi hơn đến khi cuối cùng thì cô ta đang khóc và cầu xin tôi hãy đến với cô ta.
Tôi không thể chịu nổi nữa và gác điện thoại lên để không phải nghe gì từ nó nữa. Đi vô nhà để xe, tôi trở lại với một cái búa. Đặt điện thoại lên trên bàn ăn nhà bếp, tôi đập nó nát thành hàng ngàn mảnh rồi quăng cái búa qua cửa sổ đóng kín trên cái bồn. Giờ thì cơn thịnh nộ đã dịu xuống đủ để tôi có thể đưa ra một số ý nghĩ mạch lạc.
Với tình hình này thì điều đáng ngạc nhiên là những thứ vật chất đã trở nên vô nghĩa đối với cuộc sống của tôi. Trong vài giờ tiếp theo, tôi thu thập những đồ dùng thiết yếu và xếp chồng lại một đống ở giữa phòng khách. Mọi thứ được nhét vào 3 cái hộp các tông mà tôi tìm thấy trong nhà để xe, và tôi chất chúng lên xe. Quăng hết quần áo vào trong xe mà không thèm xếp chúng vô va li, tôi bỏ cái va li trống không vô xe và định bỏ quần áo vào đó sau. Tôi phải rời khỏi căn nhà này, nơi đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm về Barbara trong cuộc đời tôi.
Điều cuối cùng mà tôi làm là đến nhà để xe và trở lại với một cái búa và đinh. Tôi vào trong phòng ngủ lần cuối cùng và nhìn quanh. Lôi ra chiếc nhẫn cưới, tôi đóng nó vào đầu giường làm bằng gỗ. Quăng cái búa vô gương và nó rơi xuống bàn quần áo. Lúc 11 giờ rưỡi khuya, tôi đã chạy xe ra đường lộ và tìm một khách sạn.
Đêm đó tôi không ngủ và đến sáng thì tôi gọi cho thư ký của mình, bà Lopez, để nói rằng tôi sẽ không đi làm. Bà Lopez hỏi tôi Barbara thế nào rồi thì tôi lặng lẽ gác máy mà không nói gì. Tôi dành cả ngày trong phòng khách sạn, cố gắng để kiểm soát những suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Để lại một bình luận