Phần 14
Vì chị Colleen đang mang thai trong thời kỳ cuối nên không thể đi du lịch được, tôi quyết định rằng ngày lễ Tạ ơn sẽ tổ chức ở trong nhà chúng tôi. Mọi người lái xe đến San Miguel và đến sớm vào buổi sáng. Con gái của anh Mike, Patricia gần đây đã được chuyển ra khỏi chiếc nôi và vào trong một cái giường thật, nên anh mang nó theo cho đứa con. Mẹ, hai chị dâu của tôi là Sharon và Mi Lin thì chỉ đạo công việc trong nhà bếp và bắt đầu tổ chức bữa tiệc Tạ ơn. Cuối cùng thì họ cũng sửa soạn đủ thức ăn cho cả một làng nhỏ. Anh Mike dành cả buổi sáng để dựng lại chiếc giường cũi trong khi chị Colleen hướng dẫn tôi và anh Jimmy mang xuống những hộp quần áo trẻ em được lưu giữ trên gác mái và ngoài nhà để xe. Mấy đứa nhỏ họ hàng dành cả ngày nô đùa trong sân sau, tận hưởng thời tiết ấm áp lúc sắp giao mùa.
Sau bữa ăn tối, những người lớn ở trong phòng khách trò chuyện với nhau, những đứa trẻ đang chơi rong xung quanh nhà. Chị Colleen và tôi đang ngồi nắm tay nhau trên ghế sofa. Bé Patricia đi vào trong nhà và trườn người vào lòng tôi. Nó ôm tôi rồi nghiêng qua ôm cô Colleen của nó. Sau đó nó ngả đầu lên bụng bầu của chị Colleen và nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Những kỷ niệm của gia đình được ghi dấu lại từ những cuộc gặp gỡ như thế này, thường thì chị Colleen và tôi cảm thấy hối tiếc khi không sống gần hơn với mẹ và hai anh. Mặc dù chỉ mất một giờ chạy xe, vẫn là quá xa xôi khi bạn chỉ muốn đến uống một ly cà phê. Nhưng ngay cả như vậy, cũng tốt vì đã có một buổi sum vầy bên nhau trước khi mọi người đóng gói đồ đạc và rời đi, lẳng lặng trở về nhà.
Trong một khoảng thời gian, tôi lo lắng rằng mình đã phát triển một số kiểu yêu thích kỳ quặc về phụ nữ mang thai. Nhưng sau khi nhìn quanh thì tôi nhận ra rằng nỗi ám ảnh của mình không phải là người đàn bà có thai, mà chỉ một người đàn bà mà thôi, đó là chị Colleen. Ở thời điểm có phân nửa phụ nữ trong văn phòng tôi có thai, nhưng họ trông không hấp dẫn đối với tôi. Dường như điều duy nhất tôi muốn là đụ bà chị đang mang thai của tôi. Mỗi lần tôi làm vậy, chỉ càng tăng thêm ước muốn đụ chị trở lại. Và, chị Colleen cũng muốn tôi nhiều như tôi muốn chị.
Trong tháng cuối cùng của thai kỳ, hai chị em tôi quan hệ tình dục với nhau rất dữ dội và thường xuyên, bú mút và đụ đéo nhau ít nhất hai lần mỗi ngày. Tình dục mạnh đến nỗi sẽ làm cho một người đàn ông hói đầu mọc tóc trở lại. Có đến hơn một lần, chị Colleen phải bảo tụi nhỏ sang chơi với đám trẻ hàng xóm để cho tôi có thể đụ chị điên cuồng, trước khi chúng tôi chuẩn bị ăn tối. Nhưng đó không phải là điều tôi nhớ nhiều nhất trong cuộc sống của chúng tôi.
Buổi tối, chị nằm nghiêng người trên ghế sofa, tựa đầu vào lòng tôi. Chúng tôi xem tivi hoặc đọc sách trong khi mấy cô gái nằm trên sàn nhà trước mặt chúng tôi, làm bài tập về nhà hoặc chơi trò chơi. Tôi thành thạo cách giữ sách và lật sang trang trong khi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hoặc cái bụng chửa đang sưng phồng của chị Colleen cùng một lúc. Bốn người chúng tôi đã trở nên gắn bó với nhau như một gia đình mà không ai có thể ở trong một phòng khác, tách biệt với những người khác. Đó là những khoảnh khắc thanh bình mà tôi trân quý nhất.
Sau Lễ Tạ Ơn, chị Colleen bắt đầu mệt mỏi suốt cả ngày và cần được nghỉ ngơi. Trong những tuần cuối, chị không rời khỏi nhà trừ khi gặp bác sĩ. Chị chỉ đi bộ xung quanh nhà với một tay đặt trên cái lưng đau nhức của mình. Khi chị ngồi xuống thì sau đó phải có tôi hoặc hai bé Meghan và Molly giúp chị đứng lên. Thứ quần áo duy nhất mà chị mặc là chiếc váy ngủ làm bằng vải la nen dài chấm đất, và một cái áo choàng không thể khép lại vì bụng chị quá to. Nhưng chị vẫn trần truồng khi lên giường.
Một hôm tôi bước vào phòng khách thì thấy chị Colleen đang đứng giữa phòng với vẻ mặt bực bội. Chị liếc nhìn tôi và rít lên:
“Đây là lỗi của cậu… cậu đã làm điều này với tôi. Nếu đứa bé này không ra ngoài sớm, tôi sẽ tới đó và giật nó ra.”
Mấy cô gái và tôi đã trang trí ngôi nhà cho lễ Giáng Sinh, tất cả đều theo sự hướng dẫn của chị Colleen thật cẩn thận và rõ ràng… rất, rất rõ ràng. Đây là ngày hạnh phúc nhất mà chúng tôi từng trải qua. Cười đùa, ca hát, nhảy múa… đúng vậy, có một số thời điểm trong đời bạn, bạn phải khiêu vũ chậm rãi với người đàn bà chỉ còn hai tuần nữa là sinh con. Không có cảm giác nào to lớn hơn mà bất cứ người đàn ông nào có thể trải nghiệm.
Cuối cùng thì đêm Giáng Sinh đã đến và chúng tôi đã hoàn thành những chi tiết vào phút chót để sẵn sàng cho sáng hôm sau. Meghan và Molly đem ra bánh quy và sữa cho ông già Nô en và bột yến mạch cho con tuần lộc. Có một vòng tròn những cái ôm và chúng tôi đưa bọn trẻ lên giường. Khi vừa bước ra khỏi cửa phòng khách, hai cô bé dừng lại và thì thầm với nhau, đưa tay chỉ vào chị Colleen và tôi đang đứng. Cuối cùng thì chúng bước lại gần chúng tôi, Meghan đẩy Molly lên phía trước rồi nói:
“Em nói đi”
Molly hít vài hơi thật sâu để lấy can đảm, trong khi Meghan đứng phía sau thúc giục:
“Thôi nào, hỏi cậu đi.”
Cuối cùng thì nó lên tiếng:
“Cậu Bobby ơi, tụi con có thể hỏi cậu một chuyện được không?”
Tôi đã sẵn sàng cho điều này.
Tôi đã có kế hoạch trong nhiều tuần, tập luyện bài phát biểu tốt nhất cho mình. Tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng, giải thích hợp lý về sự tồn tại của tinh thần ngày lễ Giáng Sinh.
“Tất nhiên rồi cháu yêu của chú, hai con biết là có thể hỏi cậu bất cứ điều gì mà.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau rồi trở lại nhìn tôi. Sau đó Molly hỏi:
“Tụi con không muốn gọi cậu là cậu Bobby nữa. Nếu tụi con gọi cậu là”BA”có được không?”
Tôi không chuẩn bị cho điều này.
Tôi đã choáng váng đến mức quỳ xuống và kéo cả hai đứa cháu gái dễ thương vào lòng mình. Tôi nhìn ra phía sau chúng thì thấy chị Colleen đang đứng há hốc miệng ra, với vẻ mặt hoàn toàn bị sốc và một giọt nước mắt lăn xuống gò má chị. Một lát sau chị mỉm cười và gật đầu như nói “được”.
“Meghan… Molly… cậu rất hạnh phúc nếu hai con gọi cậu là”ba”. Cậu không thể nghĩ ra một món quà Giáng sinh nào tốt hơn mà cậu nhận được.” Tôi trả lời.
Có một tiếng rít lên vui sướng mà chỉ có những cô bé mới có thể làm được, và tôi nghe chúng trong âm thanh nổi. Nhiều cái ôm hơn và những nụ hôn khác trên má, sau đó hai cô bé chạy về phòng ngủ của mình, dừng lại trước cửa và cười khúc khích.
“Mẹ ơi, ba ơi… tốt hơn là ba mẹ nên đi ngủ sớm kẻo ông già Nô en không đến đây đâu.”
Thế rồi chúng biến mất. Ngay khi bọn trẻ đi ngủ, tôi kéo chị Colleen lại và ôm chị thật chặt. Lúc này chị đang khóc thổn thức.
“Chị yêu ơi, chị có ổn với những gì hai đứa nhỏ vừa yêu cầu không?”
“Ồ Bobby, tất nhiên là chị ổn với điều đó. Chị còn hơn thế nữa, em trai à. Meghan thì không nhớ rõ về anh Bill, còn Molly thì không có ký ức gì về ảnh. Chỉ có em là người cha duy nhất mà chúng nó từng biết. Chị không ngờ tụi nó lại nghĩ về điều này.” Rồi chị lau nước mắt và mỉm cười. “Có vẻ như em sắp làm một người cha nhiều hơn là em tưởng đó.”
“Thì như em đã nói với tụi nhỏ đó, đây là món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất mà em có.”
Chúng tôi ngồi trên ghế sofa trong im lặng, nắm tay nhau và vuốt ve nhau trong gần một giờ đồng hồ. Sau đó tôi đứng dậy đi kiểm tra hai đứa con gái để chắc chắn là chúng đã ngủ say. Chúng tôi uống sữa ông già Nô en, ăn bánh quy của ông ta, để lại vài mẩu bánh mì, bỏ bột yến mạch vào lại trong hộp, cũng cố ý làm rơi rớt một số hạt trên sàn nhà gần cái chén. Tuần lộc là con vật bừa bộn khi chúng ăn uống mà.
Chúng tôi mang ra những món quà mà ông già Noel thường tặng trẻ em, đặt chúng dưới gốc cây, hết sức hài lòng với những món quà vừa làm xong. Sau đó chúng tôi bắt đầu khóa cửa nhà để đi ngủ. Cuối cùng, chúng tôi ở trong phòng khách, nơi chỉ có những ánh đèn nhỏ lấp lánh trên cây thông Giáng sinh.
Chị Colleen quỳ chống khuỷu tay và đầu gối ở phía trước cái cây, với chiếc váy ngủ và áo choàng bị vén lên cao qua khỏi mông đít to bè của chị. Tôi di chuyển ra phía sau chị, ở giữa hai chân đang giang rộng của chị rồi đút cặc vô lồn chị. Cặc tôi được giữ chặt trong bao thịt trơn nhớt và ấm nóng của chị tôi. Sau đó tôi ngả người lên lưng chị, thò tay xuống ôm giữ và xoa bóp hai vú chị. Chúng đang nảy nở to lớn hơn nữa trong những ngày gần đây để chuẩn bị sản xuất sữa.
Trong tất cả những lần hai chị em tôi làm tình với nhau, thì đây là lần tôi nhớ và trân quý nhất. Nó không phải là tình dục, không phải là đụ đéo, mà đây là làm tình với mọi ý nghĩa của cái từ “làm tình”. Những bắp thịt lồn của chị bóp nắn quanh cặc tôi và những di chuyển của cặc tôi vô ra trong lồn chị đều không nhanh và không mạnh, cũng không điên cuồng. Nó chậm rãi và dịu dàng, rất có cảm giác, từng cảm giác của biểu hiện tình yêu mà hai chị em tôi dành cho nhau. Có rất ít những tiếng lầm bầm và rên rỉ, chỉ là những tiếng thở dài nhẹ nhàng của những người yêu nhau. Khi cơn sướng ngất của chúng tôi ập đến cùng một lúc, nó không phải là một trải nghiệm của xe lửa chở hàng mà chúng tôi có khả năng làm ra. Nó là một biểu hiện dịu dàng của cảm xúc, và niềm sung sướng còn vượt xa khỏi bất kỳ sự sướng khoái thể xác nào.
Khi làm tình xong, tôi giúp chị Colleen đứng dậy, tắt đèn cây thông Giáng sinh và chúng tôi đi ngủ. Khi tắt đèn ngủ, tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã 0 giờ 27 phút.
Lúc 4 giờ rưỡi sáng, chị Colleen và tôi vội vàng đánh thức hai cô gái, cố gắng mặc quần áo cho chúng càng nhanh càng tốt, sau đó đứa chúng lên xe và hướng thẳng đến bệnh viện. Vào đúng 7 giờ 3 phút, chị Colleen đã sinh ra đứa con của chúng tôi, một bé gái xinh đẹp.
Tôi ghi số điện thoại vào một tấm thẻ rồi đưa nó cho Meghan khi chúng tôi đi vào phòng sinh. Một trong những cô y tá giúp chị Colleen sinh nở đã gọi tới Santa Teresa để báo cho bà ngoại đứa bé biết tin. Lúc 11 giờ rưỡi thì chị Sharon, vợ của anh Mike, cùng con gái Patricia đã đưa mẹ đến bệnh viện. Hai anh Jimmy và Mike lái xe chở đám nhỏ đến vào chiều hôm đó. Chị Colleen đang ngủ nên tất cả chúng tôi đều nhìn em bé qua cửa sổ phòng dành riêng cho em bé. Trong khi nói chuyện với bà ngoại và cô Sharon, hai bé Meghan và Molly cứ gọi tôi là “ba”. Mẹ tôi đã nhìn tôi với vẻ thắc mắc, và rồi một nụ cười nửa miệng giống y như chị Colleen hiện lên trên khuôn mặt mẹ, cho thấy rằng mẹ đã chấp nhận điều đó.
Vài phút sau, cô y tá ra hiệu rằng chị Colleen đã thức dậy và đang ẵm đứa bé. Chúng tôi vào phòng chị Colleen thì thấy chị đang ngồi trên giường nựng nịu đứa bé trên ngực. Mọi người tụ tập xung quanh để ngắm nhìn thành viên mới trong gia đình. Bé Patricia còn quá nhỏ nên không thể nhìn qua đầu giường, vì vậy tôi ôm nó lên và giữ nó khi nó ngả người tới trước để nhìn.
“Em bé đẹp quá. Nó tên gì vậy?” Patricia hỏi.
“À, chúng ta đang nghĩ Rose là một cái tên đẹp.” Chị Colleen đáp.
Sau đó Meghan nói:
“Không. Nó được sinh vào ngày Giáng Sinh nên tên của nó phải là Noelle.”
Chị Colleen và tôi nhìn nhau. Mỉm cười, chị Colleen hôn vào trán em bé và nói:
“Các cô gái, hãy gặp em gái mới của các con đi, nó tên là Noelle Rose O”Conner.”
Để lại một bình luận