Phần 158
Ba ngày sau cả Dũng và mẹ Loan đều ở nhà ông bà nội để lo tang lễ, làm tròn bổn phận làm con, làm cháu. Đồng phang, Quân ma, Thiệp béo, Tốt cờ cũng có mặt để hỗ trợ gia đình lo hậu sự. Những việc lặt vặt thì có quân của chú Hào lo chu toàn.
Bố nuôi mới mất cách đây chưa lâu, chị thì vừa bỏ đi, ông nội vừa mất. Dũng mấy ngày này như người mất hồn, cậu chẳng buồn nói buồn rằng với ai cả. Nhưng cuộc đời mà, vẫn phải tiến bước thôi.
Đêm 30 Tết, một mình Dũng đứng trên tầng thượng, hòa mình cùng khí lạnh trời đêm 30 mà nhìn xa săm, thỉnh thoảng cậu lại nhìn xuống điện thoại xem chị có điện về không.
Dũng nhớ Sương.
Cậu thỉnh thoảng vẫn gọi vào số mà chị hay dùng, hai chị em được mua điện thoại cùng lúc, mua sim cùng lúc, số điện thoại của hai người cũng giống nhau đến chín số, chỉ khác số đuôi.
Nhưng nhận cuộc gọi của cậu không phải là chị, mà chỉ là một người con gái lạ hoắc không biết là xấu hay đẹp, mười lần như một chỉ nói mỗi câu rồi cúp máy cái rụp: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”.
Rồi ngày nào Dũng cũng nhắn một tin nhắn gì đó cho chị, hy vọng đến một lúc nào đó chị bình tâm lại mà bật điện thoại lên, chị sẽ biết được rằng ở nơi đây vẫn có người ngày đêm mong chị trở về.
Hôm ông mất Dũng nhắn:
“Chi oi, ong Noi mat ngay chi di”
Rồi thỉnh thoảng là những tin nhắn không đầu không cuối không cụ thể việc gì, linh tinh. Có thể nêu ra đây một vài ví dụ như:
“Troi lanh, chi nho quang khan vao co nhe”
“Hai me an Tet xong la di chi a, vay la chi con em o nha thoi”
“Em phai lam ca phan viec cua chi o nghiep doan day nay. Troi oi nhieu viec qua”
“Chi an com chua? Em van chua ve nha. Dot nay em cho doi dia diem tat ca cac kho hang. Em lo thong tin da bi lo tu vu Hung rau”
“Chi di choi lau ve the, em doi mai chang thay chi ve”
“Luc toi em di lam ve, hoi me rang “Chi dau ha me? ”, Em quen mat la chi di choi chua ve. Hihihihi”
“Hom nao an com me cung lay ca bat cua chi day. Me bao: Nho cai Suong no ve thi co cai an luon, cac me nho chi lam day”
“Nghiep doan sap co bien roi chi a, tin tuc bao ve chua ro rang”
“Khong biet gio nay chi dang lam gi nhi? ”
Cứ vậy, mỗi lúc buồn hoặc có khoảng thời gian trống nào đó là Dũng lại nhắn tin cho chị hoặc gọi điện để nghe cái giọng người đàn bà bí ẩn kia.
Thời khắc giao thừa sắp điểm, đó là lúc mà những người trong gia đình sum họp, tụ vầy bên nhau đón chờ năm mới sang. Vậy mà chị đang ở đâu? , Đang ở phương trời nào?
Dũng lấy điện thoại ra, cậu nhắn cho chị liền 3 tin:
“Sap sang nam moi roi, chi dang o dau? Ve nha di, moi nguoi van cho chi ve don Giao Thua”
“Chuc chi sang nam moi vui ve, hanh phuc va ngay cang xinh dep”
“Em nho chi! ”
Có tiếng pháo của ai đó đốt trộm vọng từ xa về, báo hiệu thời khắc chuyển giao năm cũ sang năm mới bắt đầu. Dũng buồn bã đi xuống để còn làm các thủ tục cúng lễ.
Một cái Tết buồn.
Bên bờ hồ Xuân Hương của thành phố Đà Lạt mộng mơ, một cô gái đứng lặng im một mình, cô đi đôi giầy thể thao mầu đỏ, mặc cái quần bò côn bạc mầu, trên cổ cô có quấn một cái khăn len mầu tím, tay cô đưa lên ngực mân mê đầu ti, à quên, tay cô đưa lên ngực mân mê cái vật hình trụ trên cái dây truyền mà cô luôn đeo trên cổ.
Cô cũng đón giao thừa giống mọi người dân trên đất nước Việt nam này. Trên tay cô cầm chiếc điện thoại Nokia 1100i, cô vừa mở máy và đọc tin nhắn, thói quen hằng đêm của cô kể từ ngày cô vào đây.
Ngửa mặt lên trời cô nói thầm cho ai đó nghe: Mẹ ơi! Con nhớ nhà quá!
Ăn Tết xong là thời điểm mà Loan Trúc lên đường sang Singapore chữa bệnh, vé máy bay và các thủ tục khác đã được làm xong từ trước Tết. Đêm hôm trước, nằm giữa hai mẹ. Dũng nói:
– Ngày mai hai mẹ lên đường rồi, con không thể đưa hai mẹ đi được vì nếu con đi sẽ lộ bí mật. Con đã bảo anh Quân bí mật đưa các mẹ ra sân bay rồi.
Loan nói:
– Uh, các mẹ biết rồi. Con ở nhà phải giữ gìn sức khỏe, đừng làm chuyện gì dại dột biết chưa.
Trúc đế thêm vào:
– Ở bên kia, khi nào mẹ Loan khỏi chân thì các mẹ về. Con đừng lo lắng gì hết.
Tiếng thở dài của hai người phụ nữ sắp phải xa người đàn ông của mình. Rồi Trúc buột miệng:
– Giá mà có cái Sương ở đây nhỉ, mẹ lo con ở nhà một mình.
Dũng như tin chắc vào phán đoán của mình:
– Chị sẽ sớm về thôi mẹ ạ. Con là người hiểu chị ấy hơn ai hết.
– Uh, mẹ hy vọng là như thế.
Cả đêm hôm đó, ba người ôm nhau ngủ đến tận sáng hôm sau. Chỉ ngủ thôi mà không làm gì hết. Dũng thấy lạ là cũng lâu lâu rồi hai mẹ không cho mình làm tình. Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng nhà đang có tang nên cả hai không có tâm trạng nào làm chuyện đó.
Để lại một bình luận