Phần 188
Sau cuộc họp, Dũng lì và X ngồi trên chiếc Lexus 570 của chị Đại ra về luôn mà không ở lại vui chơi với mọi người. Hà Băng cố tình cho 2 chị em quá giang một đoạn đường vì có điều muốn nói riêng với Dũng lì và X. Tiến Đồng Xuân cầm lái, Dũng ngồi ghế trên, Hà Băng và X ngồi hàng ghế dưới. Vừa ra khỏi cổng resort, Hà Băng đã nói:
– Cô muốn mời hai đứa lên Hà Nội một chuyến được không? Lên Hà Nội rồi cô cháu mình cùng đi thăm Lão Đại.
Dũng thay chị trả lời:
– Vâng, nhưng chắc khoảng vài tháng nữa được không cô? Cháu cần thời gian để ổn định tình hình anh em ở Hải Phòng đã.
– Được, cứ làm xong việc chung đi, việc riêng để sau cũng được. Có gì khó điện trực tiếp cho cô, không cần phải qua Hoàng bê đê.
Một lời hẹn về Hà Nội đã được xác lập.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, 6 tháng sau kể từ ngày Dũng lên làm Anh Cả Hải Phòng.
Thời gian vừa qua Dũng dồn toàn tâm toàn ý để ổn định tình hình xã đoàn, điều chỉnh cách thức hoạt động sao cho phù hợp.
Lấy nhà mình làm trụ sở xã đoàn, nghiệp đoàn Trần Thưởng được Dũng giao cho Tốt cờ toàn quyền quản lý điều hành với sự giúp sức của Thiệp béo. Những anh em còn lại thì theo Dũng làm trên xã đoàn. Dũng vẫn duy trì đội quân tình báo của Lương sẹo, không phải là không tin mọi người đâu, nhưng phòng xa vẫn hơn, lòng người là thứ nông sâu khó lường nhất.
Nói về Sang cụt một chút, bị chị Đại cấm vĩnh viễn không được tham gia vào giang hồ, lão cũng biết phận mình giữ được mạng sống đã là quá may mắn rồi. Hải chém thì giải nghệ, rửa tay gác kiếm quay trở về với nghề gia truyền là bán thịt lợn ngoài chợ. Vẫn sống trong cái biệt phủ rộng mênh mông ấy thôi, nhưng bên cạnh Sang cụt lúc này chỉ còn duy nhất 1 người, là Hà điên. Mụ tình nguyện sống cuộc đời còn lại của mình bên cạnh Sang cụt, người mà mụ yêu đến mù quáng từ hồi còn là một thiếu nữ.
Chú Khang thì ngay sau cái ngày nói chuyện với Dũng lì thì đã từ bỏ công việc, các anh em của chú thì tìm công việc ở các công ty bảo vệ chuyên nghiệp. Dũng đã thuyết phục được chú về làm quản gia cho gia đình. Cái công việc nhẹ nhàng, hoàn toàn không dính dáng gì đến giang hồ, càng không phải đánh đấm gì. May thay chú đồng ý.
Người mà Dũng lì muốn thu phục tiếp theo chính là Khái, con chú Khang, người tốt nghiệp loại xuất sắc chuyên ngành Quản trị Kinh doanh ở một đại học hàng đầu châu Âu. Sau khi tốt nghiệp anh muốn về Hải Phòng lập nghiệp góp phần xây dựng quê hương. Ngay ngày đầu tiên về nước Dũng đã đến tận nhà thuyết phục anh ra nhập xã đoàn. Lúc đầu Khái cương quyết không đồng ý vì anh không muốn dùng kiến thức của mình làm cho một xã đoàn xã hội đen.
Dũng mất cả tuần để trình bày cho anh về kế hoạch phát triển xã đoàn và các nghiệp đoàn trong mảng làm ăn chân chính. Công việc của anh hoàn toàn không dính dáng đến giang hồ, đến xã hội đen. Lại được bố đẻ tác động thêm nên Khái dần dà bị thuyết phục. Và mới hôm qua thôi anh đã chính thức nhận lời về làm cho Dũng. Mấy anh em lập tức bắt đầu vào công việc, Dũng đã phác thảo từ trước, giờ chỉ việc trình bày ý tưởng thôi, còn việc chi tiết dành cho anh Khái.
Ý tưởng của Dũng là thành lập 1 công ty cổ phần do chị đứng tên là chủ tịch Hội đồng quản trị, anh Khái đứng tên là Tổng Giám đốc. Hoạt động trong lĩnh vực đầu tư bất động sản là các công trình nhà ở, khu đô thị, xây dựng công trình công cộng, giao thông, xây dựng các khu nghỉ dưỡng, sân golf…. Tiền vốn thì không lo thiếu vì Dũng không phải là thiếu tiền, nếu cần có thể huy động của chị Đại, cô đã từng nói về chuyện này. Về sự hỗ trợ của các cơ quan chức năng có thể bước đầu thông qua chồng của cô Hằng. Như vậy là quá đủ để cái đầu quản trị của anh Khái phát huy được năng lực.
Mọi việc cơ bản như vậy là tạm ổn. Dũng cũng định sau đây vài ngày thì sẽ lên Hà Nội theo lời hẹn của chị Đại. Lên chuyến này trong đầu Dũng hình dung có vài việc cần phải làm cho rõ. Chuyện thứ nhất chính là Phong xếch, cậu muốn thông qua cô để giải quyết ân oán giữa hai người. Chuyện thứ hai chính là cùng cô thăm lại bác Sáu, thăm lại trại giam. Và chuyện thứ 3 quan trọng hơn cả chính là để giải quyết mối nghi ngờ trong lòng mấy tháng nay, để thực hiện lời hứa của mình với chị, đó là tìm mẹ cho chị.
Mà nhắc tới trại giam là nhắc tới một người quen cũ, không phải là bác Đức hay anh Tiến, mà chính là Anh Thư. Nếu Dũng không nhầm thì thời gian này Anh Thư cũng phải năm 3 năm 4 đại học rồi chứ không ít, không biết cô bé có học đúng mơ ước của mình là trường Khoa học Xã hội và Nhân văn không nữa.
Anh Thư sau già chết không biết có thiêng không, chứ Dũng vừa nghĩ về cô hôm qua thì hôm nay cô lò dò tới.
– “Kính koong! Kính koong! ”, Tiếng chuông bấm cửa.
Chú Khang ra mở cửa và dẫn vào một cô gái. Anh Thư giờ đã là một thiếu nữ thực sự rồi. Cô xinh đẹp với mái tóc dài mượt duỗi thẳng đến ngang lưng, trên đầu cô là một cái bờm có đính con bướm. Khuôn mặt trắng hồng được trang điểm bằng một cái kính cận. Bộ váy xòe hoa màu trắng làm Anh Thư trông như một tiểu thư yểu điệu thục nữ. Đâu còn là cái cô bé Anh Thư bướng bỉnh tinh nghịch ngày nào mà Dũng phải dùng tiểu xảo mới hạ gục được.
X và Dũng đang tính toán cái gì đó trên bàn trong phòng khách thì ngó ra xem ai đến. Dũng há hốc mồm, cả X cũng vậy. X thì chưa được dịp nói chuyện với Anh Thư bao giờ nhưng hồi đó cô cũng biết là Dũng dậy học cho con gái trưởng trạm và nhìn thấy mấy lần từ sân trại giam.
Dũng ngạc nhiên rồi đứng dậy:
– Anh Thư!
Còn X thì lạnh tanh khuôn mặt, cô có cảm giác như đây là một đối thủ ngang tài ngang sức với cô chứ không phải đậu vừa rang.
Cầm cái cặp mỏng mỏng mầu đen bên cạnh, Anh Thư gần như là chạy đến bên Dũng. Bước chạy của Anh Thư làm chiếc váy xòe hoa tung bay để lộ thấp thoáng đôi trân trần trắng bóc thẳng tắp dài dài của Anh Thư. Và Anh Thư cũng hét lên khi nhìn thấy Dũng:
– Anh Dũng!
Nếu là ngày xưa, cái hồi vú mới nhú thì Anh Thư có lẽ đã nhảy lên mà ôm cổ Dũng rồi, nhưng nay vú đã khác và cô đã lớn rồi. Nên Anh Thư chạy đến gần Dũng thì khựng lại mà nhìn cho thỏa cái người con trai mà cô coi là mối tình đầu của mình, mặc dù chỉ là tình đơn phương. Bao nhiêu năm nay cô vẫn ấp ủ hy vọng một ngày nào đó được gặp lại anh, được anh trả lời câu hỏi vẫn bỏ ngỏ ngày nào.
Nhìn một lượt khắp người Anh Thư rồi Dũng hỏi:
– Sao em tìm được anh? Ngồi xuống đây. À quên, giới thiệu với em. Đây là chị X. Chị ấy là bạn gái anh.
Nói câu này không phải là Dũng buột miệng nói, mà là cố tình. Rồi sau giải thích cho chị sau cũng không muộn.
Còn X thì đã hiểu tâm ý của Dũng, với lại Dũng nói câu ấy làm lòng chị lâng lâng.
Anh Thư nghe Dũng nói vậy thì vừa ngồi xuống ghế vừa nhìn X, đúng là chị ăn mặc thì rất bụi nhưng chị rất xinh, cực xinh đẹp là đằng khác. Anh Thư thoáng chút buồn của người con gái. Nhưng cô giấu tiệt để không ai biết cảm xúc của cô lúc này. Anh Thư nhẹ nhàng:
– Em xuống bến xe hỏi thăm tên Dũng lì thì người ta chở em vào đây, còn không lấy cả tiền nữa.
Dũng cười cười hỏi thăm tình hình của Anh Thư:
– Giờ em học hành như thế nào rồi?
Anh Thư đưa tay lên cặp kính đẩy đẩy nó lại vị trí khi nó vừa bị trượt xuống mũi, nhìn cô giờ như là một con mọt sách:
– Em đang học năm thứ 3 trường Khoa học Xã hội và Nhân văn rồi. Sang năm em tốt nghiệp xong sẽ là một nhà văn đấy.
– Chúc mừng em, đúng nguyện vọng của em nhé.
Anh Thư đang hồi tưởng lại cái ngày cô còn lớp 9 ôn thi lên cấp III, cả gần năm trời được học cùng anh chứ có ít đâu:
– Cũng một phần nhờ anh cả đấy, ngày đó không có anh gia sư thì sao em vào được trường chuyên của tỉnh, có khi trường huyện còn chẳng đỗ nữa ấy chứ.
Kể đến đây thì Dũng cũng giống Anh Thư mà nhớ lại quãng thời gian đó, là bác Đức có mong ước cậu không rời xa sách vở.
– Là do em. Thôi chuyện đã qua không nhắc lại nữa.
– Vâng, bố và mẹ vẫn thỉnh thoảng nhắc đến anh đấy.
Dũng cũng không giấu chuyện mình chuẩn bị về lại trại giam:
– Uh, anh cũng có ý định vài ngày nữa sẽ về thăm lại trại giam. Anh cũng nhớ mọi người.
Cứ thế hai người ôn lại một số kỷ niệm cũ của thời thiếu niên.
Anh Thư tim đập chân run, vì cô định lại một lần nữa mạnh bạo mà nói:
– Anh Dũng này, về chuyện lần trước mà anh nói với em. Về chuyện…
Dũng cắt ngang lời Anh Thư:
– À, anh quên mất, đợt này anh về trại giam cũng là để thông báo cho mọi người biết một chuyện. Anh và X sắp làm lễ đính hôn. Anh định chờ mẹ anh đang chữa bệnh ở nước ngoài về rồi tổ chức đám cưới.
Nói rồi Dũng cầm lấy tay chị rồi nhìn đắm đuối. X không dại gì mà rụt tay ra.
Anh Thư thực sự buồn. Anh không để mình nói hết. Cô im lặng mồi hồi rồi cắn môi nói nhẹ:
– Vâng, em chúc mừng anh chị. Anh chị rất đẹp đôi.
Nét buồn của Anh Thư không giấu được Dũng, không giấu được X.
Thấy hết chuyện để nói, Anh Thư đứng dậy ra về, cô đến thì tung tăng nhưng khi về thì đi rất nhẹ nhàng. Cũng bởi cô đang buồn. Cô biết mình và anh mãi mãi không thể thành đôi, trước đã vậy, nay vẫn thế. Nhưng mà thôi, tình đơn phương nó vậy.
Dũng giữ mãi Anh Thư ở lại nhưng không được, đành cùng chị tiễn Anh Thư ra ngoài sau khi trao đổi số điện thoại, hẹn ngày gặp lại. Ra đến cổng, Anh Thư ngó lại hai người một lần nữa rồi hỏi:
– Em làm em gái của anh chị được không?
X và Dũng cùng đồng thanh:
– Được chứ, làm em gái của anh chị nhé.
Tiếc gì một cô gái thánh thiện, trẻ trung trí thức này. Đó có lẽ cũng là một ý hay không được yêu thì được làm bạn của nhau chẳng phải tốt hay sao? Sao cứ phải không yêu được thì quay ra thù ghét nhau làm chi cho mệt cái cuộc đời.
Anh Thư lững thững bước đi giữa hàng hoa phượng đang đỏ rực lúc chính hè. Cô có vượt qua được không? Chắc là được chứ, cô trẻ trung xinh đẹp thế kia mà, tâm hồn nhà văn mộng mơ của cô sẽ không vì một mối tình đơn phương mà gục ngã đâu. Nó còn phải bay cao, bay xa lắm trong những áng văn, trong những câu truyện mà cô sắp sửa viết ra.
Anh Thư được làm em gái của Dũng lì, à đúng rồi, chính cuộc đời anh Dũng lì sẽ là một tư liệu vô cùng phong phú để cô có một tác phẩm để đời, cũng là tác phẩm cô làm đề tài tốt nghiệp vào năm học sau. Phải dựa vào thân phận em gái để khai thác thôi. Và rồi Anh Thư lại nhảy chân sáo giữa đôi hàng phượng ven đường. Cô bắt xe ôm ra bến xe về lại Hà Nội. Tưởng tiết kiệm được một khoản tiền nho nhỏ như lúc đến khi cô nói với bác xe ôm: “Cháu là em gái Dũng lì”. Nhưng lần này khác à nha. Bác xe ôm già lườm cô: “Dũng lì là thằng nào, cho xin 30 nghìn”.
Tại khoa mổ tại một bệnh viện tư hạng 5* ở đất nước Singapore xinh đẹp, đèn 2 phòng mổ sáng cùng một lúc báo hiệu bên trong ca mổ đang diễn ra.
Phòng mổ thứ nhất:
– Oe oe oe oe!
Vị bác sĩ trong cái áo mổ mầu xanh nhấc một đứa bé gái khỏi bụng mẹ rồi nói bằng tiếng Anh:
– Congratulations. It is very healthy. It’s the daughter.
Sản phụ được mổ đẻ chỉ bị gây mê phần dưới, đầu óc vẫn tỉnh táo, cô hạnh phúc đến chảy nước mắt. Gật gật đầu cô nói rồi nhìn về phía đứa trẻ vẫn còn dây rốn:
– Thank you very much! Thank you. I’m happpy!
Sau đó vài phút thì ở phòng mổ bên cạnh cũng có tiếng trẻ con khóc:
– Oe oe oe oe!
Vị bác sĩ trong cái áo mổ mầu xanh đỡ một đứa bé trai ra khỏi bụng mẹ rồi nói bằng tiếng Anh:
– Congratulations. It is very healthy. It’s the son.
Sản phụ được mổ đẻ chỉ bị gây mê phần dưới, đầu óc vẫn tỉnh táo, cô hạnh phúc đến chảy nước mắt. Gật gật đầu cô nói rồi nhìn về phía đứa trẻ vẫn còn dây rốn:
– I’m không hiểu. Nói tiếng Việt đi.
Vị bác sĩ biết sản phụ không hiểu tiếng Anh mà mình không nói được tiếng Việt, liền hướng đứa bé về phía sản phụ. Lúc này sản phụ mới nói:
– Con trai hả? Cảm ơn mày.
Ánh đèn 2 phòng mổ nhấp nháy báo hiệu cuộc mổ đã xong, hai xe đẩy sản phụ cùng đi ra một lúc, gặp nhau trên đường trở về phòng hậu phẫu là hai người đã nói chuyện với nhau rồi. Người trên xe đẩy bên trái nói:
– Con tao làm anh.
Người trên xe đẩy bên phải cãi lại:
– Con tao làm chị.
Không chịu khuất phục, người trên xe đẩy bên trái nói:
– Nhưng con tao được thụ thai trước.
Người trên xe đẩy bên phải cãi:
– Nhưng con tao đẻ ra trước.
Chưa ngã ngũ:
– Có 2 phút không tính. Con tao thụ thai trước mấy tiếng đồng hồ.
Chỉ khổ hai vị y tá người nước ngoài đẩy xe mà chẳng hiểu mô tê gì, nghe như tiếng cãi nhau của hai người phụ nữ chung chồng.
Để lại một bình luận