Phần 194
3 Ngày sau đó là Dũng và Sương ở lại Hà Nội chơi, cũng là để cùng Hà Băng tổ chức liên miên các buổi tiệc mừng. Hà Băng cho mời tất cả giang hồ miền Bắc, tất cả các Anh Cả xã đoàn tỉnh, các trưởng ngành dọc, ngành ngang ở các tỉnh, rồi họ hàng, bạn bè khắp các miền cũng về dự. Cả đội Hải Phòng cũng xúng xính quần quần áo áo lên Hà Nội. Chuyện giang hồ tạm gác lại trong 3 ngày này. Người hạnh phúc nhất có lẽ là Chị Đại và con gái.
Hết 3 ngày cũng là lúc Dũng phải về lại Hải Phòng. Điều khó xử đã xảy ra, cậu không biết là mình có nên bảo chị theo về cùng không? Chị đã nhận lại mẹ và đã có gia đình của mình, không biết là chị còn theo mình không? Nhưng để chị ở lại đây đúng là không đành, phải sống xa chị là điều mà Dũng trước nay không hề nghĩ đến. Cậu đành không nói gì, chuyện này sẽ do chị quyết định.
Lúc chuẩn bị ra về thì Dũng thấy chị đợi sẵn ở ngoài cửa rồi. Dũng vẫn đoán là chị ra tiễn mình. Mặt Dũng có chút buồn, cậu chào:
– Cô Băng, cháu về Hải Phòng đây.
– “Uh, Bắc đại bàng sẽ đưa cháu về”, Hà Băng đáp lời khi hôm qua cô đã giữ Dũng lại chơi thêm nhưng không được.
Dũng lì nhìn chị như giờ phút chia tay đã điểm:
– Chị Sương, chị ở lại mạnh giỏi, một hai tuần nữa em lên thăm.
Nhìn mặt Dũng buồn nhưng Sương vẫn phải nói:
– Lên đây làm gì?
Dũng nghĩ mình giờ kể cũng tội thật, người ta giờ đã là con bà trùm, tiểu thư đài các cao sang. Đâu còn là X ngày nào nữa. Mình muốn lên thăm giờ có khi cũng còn không được. Thôi đành vậy chứ biết sao bây giờ, năn nỉ gái là chuyện cậu chưa làm bao giờ, cũng chưa được ai dậy phải làm như thế nào.
– Vậy thôi, khi nào chị rảnh về thăm em.
– “Còn lâu”, Sương lạnh tanh khuôn mặt.
Dũng buồn thực sự, đến vậy nữa cơ à. Lòng người nông sâu thật khó đoán. Mới ngày nào chị em còn vào sinh ra tử bên nhau, nhưng mới chưa qua nổi 3 ngày đã lá mặt lá trái không biết đâu mà lần. Chị đã nói vậy rồi thì còn níu kéo làm chi nữa.
Nhìn chị sâu vào đôi mắt rồi Dũng lì không nói gì nữa, cậu chầm chậm lê bước ra cửa sau bên phải của hàng ghế sau chiếc Lexus 570, Bắc đại bàng đã nổ máy chờ sẵn.
Bước lên lên ghế bên phải thì ở bên kia Sương cũng mở cửa leo lên ghế ngồi. Dũng mồm chữ A, mắt trợn lên hình chữ O còn Sương đã ra lệnh:
– Anh Bắc, về Hải Phòng thôi.
– Vâng, thưa cô chủ!
Dũng lì còn chưa nói được câu gì thì chị đã ngồi sát vào hắn, hơi chạm nhẹ đùi mình vào đùi hắn, miệng thì lẩm bẩm:
– Đúng là đồ trẻ con.
Chiếc xe loạt xoạt lăn bánh trên lối đi bằng đá răm rời khỏi ngôi biệt thự.
Hà Băng đêm hôm qua ôm con ngủ thủ thỉ mãi mà con không ở lại cùng mình. Sương nói là không muốn rời xa Dũng lì, nhưng cô hứa sẽ thường xuyên về thăm mẹ. Đến lúc Hà Băng rắn: “Nếu mẹ không cho con về Hải Phòng nữa thì sao? ”, Nhưng đáp lại là lời rắn một cách đáng yêu bằng cái giọng như trực khóc của Sương: “Thì con bỏ nhà đi giống mẹ”.
Thế là Hà Băng đành miễn cưỡng cho Sương về Hải Phòng cùng Dũng lì.
Xe sau một hồi khó khăn cũng vượt qua cầu Chương Dương, thêm một đoạn nữa khoảng 3 km thì đến đầu quốc lộ 5, theo quốc lộ này là về đến Hải Phòng. Bắc đại bàng đánh xe tạt vào lề đường. Xe dừng hẳn, tắt máy xong thì hắn ngoảnh lại nói:
– Chị Đại tặng cậu chiếc xe này để cậu đưa cô chủ đi chợ mua rau. Giấy tờ tôi để ở đây.
Sau rồi hắn đưa cho Sương một cái thẻ ATM Preminium:
– Còn đây là của Chị Đại gửi cô chủ, để cô chủ đi chợ mua rau. Hạn mức chi tiêu chỉ là 1 tỷ/tháng cô ạ.
Dũng lì và Sương chưa kịp nói gì thì Bắc đại bàng đã xuống xe, tay hắn vẫy vẫy một ai đó rồi hô to:
– Taxi!
Một chiếc taxi 4 chỗ mầu xanh tạt lại đón Bắc đại bàng quay ngược lại nội thành.
Sương thì cười “hihihihihihi”, còn Dũng thì lại thêm một lần nữa không nói được câu gì, hắn câm như hến từ nãy đến giờ.
Bắc đại bàng ngồi trong taxi đi được 1 đoạn thì nghe có tiếng điện thoại, mở máy thấy số Dũng lì. Hắn bốc máy nói một lèo:
Bắc: “Nhiệm vụ của tôi là giao xe cho cậu, cậu có nhận hay không là chuyện của cậu. Nếu cậu không nhận thì phải liên lạc với Chị Đại. Tôi không có nhiệm vụ giải quyết”
Bên đầu dây bên kia, ngồi trên ghế lái đang loay hoay tìm cái gì đấy, Dũng lì nói vào ống nghe: “Nổ máy chỗ nào? ”
Bắc đại bàng té ngửa vì đã hiểu lầm Dũng lì, hắn định thần lại rồi nói: “Nút startop mầu xanh dưới vô lăng”, vừa nói xong thì hắn nghe thấy tiếng “Brừm” của máy nổ. Chưa kịp hỏi về chuyện có nhận cái thẻ ATM không thì Dũng lì đã cúp máy.
Chuyên cơ mặt đất gầm rú lao vút về hướng Hải Phòng. Trên xe có một nam thanh niên người gốc Hải Phòng, và một nữ thanh niên xinh đẹp trong chiếc váy có in hình hoa sen mà lần đầu tiên cô gái ấy mặc trong đời, cô người gốc phố cổ Hà Nội.
Để lại một bình luận