Phần 180
Sang cụt gọi điện cho Hoàng bê đê:
Sang cụt: “Cậu Hoàng, tôi đã bắt được Dũng lì”
Hoàng bê đê: “Chưa được giết, chị Đại muốn gặp Dũng lì”
Sang cụt: “Chị Đại gặp? Gặp làm gì? ”
Hoàng bê đê: “Ông hỏi làm gì? Đấy không phải việc của ông? ”
Sang cụt miễn cưỡng đồng ý: “Được, vậy bao giờ chị Đại đến? ”
Hoàng bê đê: “Cũng không phải việc của ông”
Sang cụt: “Được rồi”. Cúp máy, lão thở dài, vậy là mình phải giữ một con hổ trong vườn nhà không biết đến bao giờ. Lao tâm khổ tứ bắt được Dũng lì không biết là phúc hay họa đây.
Tại một ngôi biệt thự cổ kính ven Hồ Tây, thành phố Hà Nội. Hoàng bê đê vừa nói chuyện xong với Sang cụt thì nói cung kính lễ phép thưa:
– Chị Đại, lão già Sang cụt vừa thông báo đã bắt được Dũng lì?
Chị Đại, người phụ nữ gốc Hà Nội cổ. Năm nay khoảng hơn 40 tuổi nhưng nét đẹp mặn mà vẫn không bị thời gian tàn phá. Mái tóc dài chấm thắt lưng mượt mà óng ả vì từ nhỏ chỉ gội bằng bồ kết ôm lấy khuôn mặt trái xoan thanh tú mịn màng trắng hồng. Đôi hàng mi ướt cuốn hút lòng người che chắn đôi mắt đen hạt nhãn, cánh mũi phập phồng trên đôi môi cong chúm chím, mỗi lần nói để lộ hai hàm răng trắng tinh đều chằn chặn như bắp ngô.
Chứng minh nhân dân chị Đại có ghi tên thật là Nguyễn Thị Hà Băng, Hà Băng sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống nhiều đời buôn bán làm ăn ở phố Cổ Hà Nội. Cô thừa hưởng từ nết ăn, tiếng nói, trang phục, sinh hoạt và cả những thói quen của một cô gái Hà Nội đúng nghĩa.
Người ta thường nói: “Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An”, Hà Băng trong bộ đồ áo dài cách tân đang ngồi tỉ mỉ bóc từng ngó sen mà người làm mới hái lúc tờ mờ sáng ở hồ Tây. Mỗi mùa sen nở, cô thường tự tay làm chè sen để uống hoặc làm quà biếu cho các nhân vật đặt biệt. Chè phải là là những búp non xanh được trồng và chăm sóc đặc biệt ở Thái Nguyên, ngó sen phải là sen hồ Tây hái vào các buổi tờ mờ sáng, lúc những hạt sương ban mai còn đọng trên lá. Cách chế biến thì cầu kỳ vô cùng, tất cả đều phải được làm bằng đôi bàn tay khéo léo, nhẹ nhàng và mềm mịn của người phụ nữ. Công thức chế biến cũng là gia truyền của từng dòng họ, không phổ biến rộng rãi. Trè sen cũng không phải là thức uống được bầy bán ở các cửa hàng ngoài chợ.
Nghe Hoàng Bê đê báo cáo, Hà Băng dừng hẳn lại công việc, cô biết là khi đang ướp trà thì tâm hồn người làm phải hoàn toàn không có tạp niệm, không được để suy nghĩ mình vẩn đục, bởi nếu làm vậy sẽ tạo ra một vị chè sen khác.
Đi hẳn ra một cái bàn khác, Hà Băng lạnh lùng:
– Bắt bằng cách nào? Cả đội của mình xuống hỗ trợ mà còn không bắt được sao lão ta một mình làm được?
Hoàng bê đê đã biết chuyện Sang cụt bắt người làm con tin do chính lão báo cáo nên giờ nói lại cho chị Đại:
– Em nghe Sang cụt báo cáo là do hắn bắt người nhà của Dũng lì, ép Dũng lì tự nộp mình chuộc người?
Hà Băng nhướn mày:
– Lão già chết tiệt, lão không biết là tôi cấm làm những chuyện động đến đàn bà con nít hay sao?
Hoàng bê đê thấy chị Đại giận thì cũng run bắn người, chuyện này có phần lỗi của hắn, biết luật nhưng phạm luật:
– Cái này… chắc là do lão ta cùng đường. Với lại lão có nói với em là không làm hại người. Chỉ dùng người để ép Dũng lì nộp mạng thôi. Người cũng đã thả rồi.
Nhưng chị Đại không để yên:
– Luật là luật. Phạm luật phải bị xử. Thế thôi. Báo cho lão ta để nguyên Dũng lì đấy, cấm xử trước. Để tôi xem Dũng lì là ai mà làm mưa làm gió ở Hải Phòng, đến Bắc đại bàng cũng không bảo vệ nổi Phong xếch, đến Quân ma cũng tự nguyện đầu quân cho hắn.
– Vâng, em báo rồi.
– Thằng cu Phong thế nào rồi?
Nghe chị Đại nhắc đến Phong xếch, Hoàng bê đê thở dài một cái thườn thượt:
– Dạ chị, cậu Phong vừa mới ra viện nhưng sức khỏe không được tốt. Bị Dũng lì đánh hiểm quá nên phổi có vấn đề. Không chữa trị ngay được mà phải từ từ. Giờ đang nằm nhà chẳng đi đâu được.
Vụ Phong xếch là chị Đại bị mất mặt với người bạn của chị, cũng chính là bố Phong xếch. Nhưng sự đã rồi biết làm sao được, chỉ còn cách bắt người mà tạ tội thôi.
Hà Băng thở dài một cái rồi nói với Hoàng bê đê:
– Thôi được rồi, độ 1 tuần nữa tôi sẽ đích thân xuống Hải Phòng, dưới đó loạn rồi cần phải sắp xếp lại. Giờ đang mùa sen, chưa đi ngay được.
Dũng ở trong hầm cũng không biết là bao lâu rồi, cậu còn không phân biệt được là ngày hay đêm. Bỗng Dũng giật mình vì có tiếng khe khẽ mở cửa hầm rồi đóng lại ngay. Điện vẫn không được bật. Dũng đoán biết là người của mình, kế hoạch là như vậy mà.
Dũng hỏi khẽ:
– Ai?
Một tiếng thì thầm:
– Em đây, em là quân của anh Lương sẹo cài vào đây.
Dũng mừng thầm vì mọi chuyện đúng như kế hoạch:
– Ừ, tình hình thế nào rồi?
– Dạ, anh Lương báo là ở ngoài đã sẵn sàng. Chỉ còn chờ chỗ anh nữa thôi. Em lần theo vết máu anh để lại trên đường mới phát hiện được hầm bí mật này. Nhưng chúng canh phòng cẩn mật quá nên giờ em mới tới được.
Dũng ra lệnh:
– Làm đi.
Vậy là đồng chí quân ta dùng dao cắt dây trói cho Dũng, được cởi trói, Dũng vươn vai vì mỏi nhừ, quần thì ướt nhẹt vì cậu tự đái mấy lần. Sau đó thì đồng chí quân ta nhắn tin ra bên ngoài cho Lương sẹo. Mọi thứ phải đợi thôi.
Để lại một bình luận