Phần 55
– Tiểu Mai… đến lúc nào vậy ? Lúc tới trước Nam không có thấy! – Tôi mở chuyện.
– Mình định đi lễ sớm rồi về nhà, nhưng cũng ghé qua với lớp một chút vì mọi người có mời, đến lúc…. Nam đang giới thiệu ấy ! – Tiểu Mai thản nhiên đáp.
– Lúc… lúc mình giới thiệu á ? – Tôi ngẩn người.
– Ừ ! – Nàng gật đầu.
– Vậy… nghe hết rồi hở ? – Tôi nghe tim mình đập binh binh trong lồng ngực.
– Ừa, nào là người ta dạy đàn nè, rồi tất cả những gì muốn nói nè, rồi….. ! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu ra chiều suy tư.
Nàng kể đến đâu, tôi chỉ bách nhục đến đấy, chỉ muốn lăn đùng ra đất chết giấc luôn, hoặc biến thân thành chuột chũi mà đào lỗ xuống đất trốn đi cũng được. Thế nhưng tôi chỉ là người thường nên không thể làm được điều đó, vậy nên chỉ biết ngồi im lặng mà méo mặt chịu trận.
– Hát hay đó ! – Tiểu Mai nói.
– Ừ… ừ… ! – Tôi gật đầu lia lịa.
– Tập hát tiếng Anh bao giờ vậy ?
– Mới đây thôi… 4 ngày…. !
– Bốn ngày ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
– Ừ… ! – Tôi thật thà đáp.
– Giỏi lên hồi nào vậy nhỉ ?
– Không… do có nhạc… nên dễ thuộc !
– Thuộc rồi vậy có hiểu hết ý nghĩa không ?
– Có… hiểu chứ….. !
– Hiểu gì vậy ? Dịch ra mình nghe thử xem !
– Thì… thì… yêu…… !
– Yêu gì ? Yêu ai ? Ai yêu ?
Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi cười mỉm, nhưng tôi lại chỉ đang gãi đầu tới tấp:
– Yêu… chuột…. chuột yêu… gạo… !
– Hứ, vậy cũng nói ! – Nàng bĩu môi.
– Hì…. ! – Tôi nhe răng cười trừ.
-………….. ! – Nàng thở dài, rồi im lặng nhìn xa xăm.
Thấy nàng tự dưng im lặng, tôi cũng ngồi yên không dám hó hé nửa lời, thế nhưng… cảm giác có điều gì đó đang thôi thúc mình phải.. làm một điều gì đó mà chính tôi cũng không biết là phải làm gì nữa… vậy là tôi đột ngột quay sang bên…
Và Tiểu Mai cũng quay sang bên, đưa mắt nhìn tôi !
Khoảnh khắc đó, cả hai đứa chúng tôi đều cùng nhau hỏi một câu… giống hệt nhau:
– Vừa nãy chỉ là hát thôi à ?
Rồi khi phát hiện sự trùng hợp đó, Tiểu Mai lắc đầu cười khúc khích, tôi được thể cũng ngoác mồm cười theo. Gió biển thổi nhè nhẹ từ những hàng dương xuống phía dưới, đưa sương đêm vương lại trên áo ai đó, trên làn tóc mai nhẹ nhàng đang toả mùi hương quyến rũ, buổi ban đêm yên tĩnh và thanh khiết đến lạ lùng.
– Hôm giờ… giận Nam à ? – Tôi ngập ngừng.
– Ai thèm giận ! – Tiểu Mai nguýt dài.
– Chứ… thấy… vậy đó… ! – Tôi lại càng lúng túng hơn.
– Hứ, chứ chính ai bảo hạn chế gặp nhau ? – Nàng hỏi ngược lại tôi.
– Hả… ? Đóà… hạn chế gặp nhau đó hả ? – Tôi tá hoả tam tinh vì hoá ra với Tiểu Mai, hạn chế gặp nhau chính là xem tôi như kẻ thù vậy.
– Ừa, vậy đó ! – Nàng nhè lưỡi trông điệu bộ như một đứa con nít bướng bỉnh.
Và lại im lặng, có lẽ giữa hai đứa tôi, khoảng lặng luôn là thứ phải hiện hữu bất cứ lúc nào, thế rồi tôi bất chợt nắm tay Tiểu Mai trong ánh mắt ngỡ ngàng của nàng:
-……. !
-………… !
– Mình… nhớ lắm… !
– Ừ… biết… !
– Này !
– Hở ?
– Tiểu Mai… làm… làm….. ! – Tôi run rẩy nói.
-….. ? – Nàng im lặng nhìn tôi vẻ chờ đợi, ngại ngùng đỏ rực đôi gò má.
Một giây yên lặng trôi qua…..
Lại một giây nữa trôi qua trong im lặng, và chúng tôi chỉ nắm tay nhìn nhau….
Như thế này sao ? Sẽ đơn giản như vậy à ? Tôi chỉ cần nói ra, và rồi….
– ” Vì nhìn cách nào đi nữa, Nam và Mai đã mến nhau ngay từ đầu rồi ! ”
Ừ thì……
Khuôn viên cây xanh buổi đêm, ánh sáng rực rỡ từ các dải đèn màu, gió nhẹ đưa qua tóc người… và tôi ấp úng nâng tay nàng lên.
– Làm bạn… bạn gái… của mình.. nhé… ?
Tiểu Mai thoáng sửng sốt, đôi gò má đỏ hồng lên dưới làn sương đêm lấp lánh, và rồi nàng lắc đầu mỉm cười, nhẹ đưa ngón tay đặt lên môi tôi, ra dấu im lặng:
– Ộ ôi… vừa… tỏ tình đấy hở ?
-……… ưm…. ừ….. ! – Tôi ngắc ngứ đáp vì ngón tay nàng vẫn còn đặt trên môi.
Tiểu Mai tủm tỉm cười, thuần khiết và thanh thoát:
– Nhưng chẳng nghe được gì cả, ngốc ơi !
Đến đây tôi đờ người ra vì chẳng biết phải làm những gì, vì chẳng hiểu Tiểu Mai đang nghĩ gì, rõ ràng tôi vừa ngỏ lời rồi đấy, dù có phần ấp úng nhưng không đến nỗi là không thể nghe được !
– Là… làm…… !!!!
– Hì, được rồi ! – Nàng cắt lời tôi.
– Với cả mình đã nghe đủ cho ngày hôm nay rồi !
– Là sao ? – Tôi tần ngần.
– Ngày mai, mình sẽ ghét Nam trở lại !
– Hả ? Sao…… ?
– Chuyện riêng tư, đừng để ảnh hưởng người khác !
-……….. !
Rồi nàng quay đi về phía xe mình, vẻ như chuẩn bị đạp về:
– Hôm nay ba mình có nhà, phải về sớm rồi !
– Hở ? – Tôi ngẩn người.
– Là ba mình đang ở nhà đợi, hiểu chưa ? Về đi ông tướng ! – Tiểu Mai phì cười.
– Ừ… chúc mừng nha…. ! – Tôi vội nói.
– Mừng chuyện gì ? – Nàng ngạc nhiên.
– Thì… năm nay… có ba Mai ở nhà rồi… vui hơn năm trước ! – Tôi lúng búng đáp.
– Ngốc, có ai nói năm trước không vui đâu nào ! – Nàng lắc đầu. – Thế nhé, về thôi !
Sẽ như thế này ư ? Tôi… không thể được nói thêm gì nữa sao ? Tiểu Mai không chấp nhận lời ngỏ vừa rồi của tôi à ?
Nhìn Tiểu Mai đã yên vị trên xe ở phía trước và dừng lại đợi tôi, bất chợt tôi cảm thấy mình phải nói:
– Tiểu Mai !
– Gì vậy ? – Nàng nhìn tôi.
– Đợi mình, …. nha… cho mình một cơ hội nữa thôi ? – Tôi hồi hộp nói như thở.
– Ừa, sẽ xem xét, nhưng lần này không được lâu đâu nhé ! – Tiểu Mai gật đầu mỉm cười.
– Hứa đấy ! – Tôi tự tin quả quyết.
– Rồi, đã ghi nhận lời hứa, đằng ấy liệu mà tính nha ! – Nàng nháy mắt.
– Ừm… ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Và rồi tôi đưa Tiểu Mai về, dọc đường đạp xe cạnh nhau, tôi có đôi lần lại nhìn sang nàng, quả thực càng gần tôi càng thấy nàng rất đẹp, nhất là những khi nàng mặc sơ mi cùng áo váy, tôi trông cứ sang trọng quý phái thế nào ấy.
– Đến đây được rồi, Nam ! – Tiểu Mai dừng lại ở đầu đường.
– Sao vậy ? Chưa đến nhà mà ? – Tôi ngơ ngác.
– Có ba ở nhà, sẽ ngại lắm nếu để ba thấy ! – Nàng e thẹn.
– Ừ… vậy… cho mình gửi lời hỏi thăm bác trai nhé ! – Tôi gật đầu.
– Hẳn rồi ! – Nàng trả lời.
– Giáng Sinh vui vẻ ! – Tiểu Mai mỉm cười.
– Ừ, ngủ ngon !
Rồi tôi đợi đến khi Tiểu Mai khuất sau đường vào nhà mới yên tâm đạp về, nghe lòng nhẹ bâng vì vui sướng, quả thực tối nay đúng là thánh thần chỉ lối, may mắn làm sao lúc đầu đi lang thang để rồi cuối cùng mới lại mò đến quán coffee của lớp, để rồi được gặp Tiểu Mai, được… hát những gì muốn nói !
Vậy là vào đêm giáng sinh năm đó, nhờ bản nhạc ” Mouse love rice ” mà xem như tôi đã gián tiếp tỏ tình với Tiểu Mai, khoảnh khắc bất tận của ngày hôm ấy sẽ mãi mãi suốt đời này tôi không bao giờ quên được, vì… the day in the future, this love will be coming true… !
Ngày 24 tháng 12 năm 2006… Giáng Sinh an lành !
Để lại một bình luận