Phần 54
Đêm Giáng Sinh, ngày 24 tháng 12 năm 2006…
Sau cuộc nói chuyện buổi chiều với Khả Vy, tôi có cảm thấy tâm trạng mình khá hơn rất nhiều so với ban sáng, thế nhưng đến tối thì tôi buồn bã trở lại.
Bởi nằm nhà thì chán, tôi cuối cùng quyết định cũng xách xe ra dạo lòng vòng ngoài đường, không hề nghĩ là sẽ tham dự tiệc Noel với lớp, vì không có Tiểu Mai, tôi nhìn đâu cũng thấy chữ ” chán ” hiện ra trước mắt.
Thế nhưng tôi đã lầm, vác xa ra đường một mình vào đêm Giáng Sinh lại càng chán hơn rất nhiều, bởi đêm nay đường phố sặc sỡ ánh đèn, không khí háo hức vui nhộn trải dài khắp thành phố, mọi người ai nấy đều nô nức dự tiệc ở nhà, người khác thì lại rủ nhau kéo đi đến các nhà thờ nội thành để xem lễ. CảnhCảnh vật náo nức hệt như năm trước, thế nhưng chỉ có khác một điều, đó là tôi lúc này đang ghen tị nhìn những cặp đôi trai gái khác đang cười nói vui vẻ bên nhau.
Chán, đó là những gì tôi có thể nói lúc này !
Buồn, đó là những gì tôi có thể cảm nhận được lúc này !
Ước gì không có thằng Minh Huy trên đời, thì bây giờ ắt hẳn tôi với Tiểu Mai đã là một trong những cặp đôi hạnh phúc trên đường phố lúc này rồi. Ừ thì Khả Vy chúc tôi hạnh phúc đó, thế nhưng chỉ lát nữa thôi em ấy sẽ lại được tay trong tay với Vũ, chỉ có thằng như tôi là mãi lếch thếch lang thang một mình mà thôi.
Những gì Khả Vy nói lúc chiều, làm tôi nhẹ nhõm một, bây giờ càng nghĩ lại, tôi càng thấy buồn bã gấp mười. Bởi chính Vy còn nhận ra được Tiểu Mai đối tốt với tôi đến nhường nào, ấy vậy mà tôi hoàn toàn vô tâm lạnh lùng với nàng vào những ngày ấy.
Cũng vẫn là cung đường biển ngập tràn ánh đèn, những hàng cây xanh sáng rực lên những dây đèn màu, không khí vẫn trong lành và mát mẻ, cũng vẫn là những hàng ghế đá… những quãng đường quen thuộc….
Giáng Sinh năm đó, tôi cùng Tiểu Mai ngồi ở băng ghế đằng kia, tôi ăn kem lạnh mà run cầm cập, hỏi nàng có lạnh không, nhưng nàng chỉ cười và bảo là ấm lắm. Giờ thì tôi đã hiểu ý của nàng là như nào rồi… nhưng tôi còn có cơ hội để nói cho nàng biết vào Giáng Sinh năm nay không ? Hay là những ngày qua, chúng tôi mỗi ngày đều gặp nhau nhưng gần ngay trước mắt mà lại xa tận chân trời ?
Tôi nhớ Tiểu Mai rất nhiều, thật sự tôi rất nhớ nàng… !
Trong tất cả những buồn bã nhất mà tim tôi có thể cảm nhận, tôi trong vô thức lại chạy đến quán coffee mà lớp mình đang tổ chức tiệc mừng Noel…
– Trễ vậy mày ? Đi đâu mà giờ mới tới ? – Thằng Chiến đứng ngay cổng vào.
– Hả ? – Tôi thẫn thờ.
– Tao nói trễ vậy, hơn 9 giờ rồi, chút nữa là tiệc tan rồi ! – Nó nói như hét vào tai tôi, vì không khí ồn ào náo nhiệt chung quanh làm át đi nếu nói nhỏ.
– À… ờ… tao bận chút việc ! – Tôi nói bừa rồi bước vào trong.
Quán Coffee Hát Với Nhau cũng là một quán sân vườn nhưng có sân ngoài trời khá rộng, ở giữa đặt một sân khấu nhỏ có đủ dàn âm thanh và các loại nhạc cụ. Khi tôi vào đến nơi thì thành viên hai lớp 11A1 và 11A2 đã đang hát hò ỏm tỏi ở sân khấu, trong đám đông tôi nhận ra nhỏ bí thư A2 đang dẫn chương trình, một số thì ngồi dưới cổ vũ, một số thì tranh thủ cơ hội giao lưu mà làm quen bắt chuyện nhau.
– Tới trễ vậy ? Bị gì à ? – Khang mập hú tôi khi bắt gặp tôi đang lò dò bước vô.
– Không, bị gì là bị gì ? – Tôi thắc mắc.
– Tưởng mày bị thằng Huy xử, tại tối nay nó cũng không đi ! – Thằng mập tiếp lời.
– Hả ? Nó vắng à ? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
– Ờ, chả biết sao nữa ! – Thằng Khang nhún vai đáp.
Riêng tôi lúc này thì chỉ nghĩ đến một khả năng mà vẫn mong cho điều đó đừng bao giờ thành sự thật, rằng… thằng Huy vắng mặt tối nay là bởi bây giờ nó đang hẹn hò với Tiểu Mai, bởi Tiểu Mai cũng không có mặt trong đám đông lúc này.
– Mà… Trúc Mai cũng không đi à ? – Tôi hỏi lại cho chắc.
– Ừ, nãy giờ không thấy ! – Khang mập nói.
Nghe nó trả lời xong thì chân tay tôi rụng rời… và đã buồn lại càng buồn hơn, tôi chán đến mức kiếm đại một chỗ ngồi rồi thả người phịch xuống chả buồn nói năng gì nữa.
– Hát không ? Hi ! – Khả Vy bước đến chỗ tôi.
– À… không, được rồi ! – Tôi lắc đầu.
– Vậy thôi, hì hì ! – Em ấy nhoẻn miệng cười rồi nhập vào đám đông bên trên.
Mọi người xung quanh hát cứ hát, tán chuyện cứ tán chuyện, tôi… đần mặt ra vì buồn chán vì vẫn đần mặt ra, chả muốn quan tâm thế sự lúc này như nào, hệt là tôi đến buổi tiệc này chỉ để… ngồi buồn bã thôi vậy, đắm chìm với nỗi nhớ của riêng tôi.
Theo lời bọn bạn tôi sau này kể lại, thì nhỏ bí thư 12A2 bỗng dưng hứng chí nhìn xuống khán đài trong khi tất cả mọi người đang hát hò vui vẻ, và vô tình phát hiện ra thằng đần là tôi đang thẫn thờ nhìn mông lung cô quạnh:
– Và, sau đây là một nhân vật rất đặc biệt của buổi tối hôm nay !
– Đâu ? Đâu ?
– Ai thế ?
Đám đông nhao nhao lên sau lời giới thiệu của nhỏ này:
– Là một bạn là thành viên 11A1, nhưng đồng thời lại từng là thành viên của 12A2, vâng, bạn đó ! – Nhỏ này đưa tay về phía tôi.
– Hả ? – Tôi ngơ ngác vì đám đông xung quanh đã hò reo vỗ tay.
Và ngay sau đó, Khả Vy cũng tiếp lời:
– Xin mời bạn Trí Nam bước lên sân khấu, hi hi !
Tôi sửng sốt mở to mắt vì bất ngờ:
– Tui… tui có gì đặc biệt ?
– Vì bạn quá khác biệt, ai cũng vui chỉ có mình bạn buồn, vả lại bạn từng là người qua lại giữa hai lớp, cũng là người gây đau thương cho 12A2 ở cuộc thi hái hoa học tập, xin mời bạn lên hát một bài góp vui ! – Nhỏ bí thư cười tươi.
Lúc này thì tôi mới kịp nhận ra rằng nhỏ này chính là nhỏ mà vô tình đụng tôi ở cửa lớp, suýt nữa là ướt mem cả người vào ngày hôm đó. Và khi tôi còn chưa có cơ hội mở miệng từ chối thì mọi người gần đó đã đẩy tôi bước lên:
– Lên nào, hát một bài đi !
– Coi nào, cười lên Việt Nam ơi !
Tôi hoảng hồn nhận ra trong đám đẩy tôi có cả tụi Luân khùng, rõ là tụi này phản phúc mà, chơi quê cả tôi, báo hại lúc này đây, tôi tim đập chân run đứng bơ vơ trên sân khấu cũng hai nhỏ bí thư:
– Nào, bạn Nam hát bài gì ? Mình bật nhạc cho ! – Khả Vy cười cười.
– Mình… không biết hát ! – Tôi lúng búng nói.
– Xạo, ai lại chả biết hát, chỉ có hát hay hoặc dở thôi ! – Nhỏ bí thư 12A2 nheo mắt.
– Ừ… mình hát dở lắm ! – Tôi gãi đầu bối rối.
– Dở cũng phải hát, đúng không mấy bạn ? – Nói rồi nhỏ này chìa micro xuống dưới đám đông.
– Phải, chí phải !
– Hát đi, hát đi !
– Thánh Nam vô đối, thánh Nam bá đạo, dzô… dzô… !
Đám đông bên dưới lập tức hò reo hưởng ứng, trong số đó có cả thằng Dũng xoắn đang ngoác miệng bô bô ỏm tỏi cả lên.
– Hát nhé, hi ! – Vy nháy mắt nhìn tôi.
-…….. ! – Tôi nửa gật đầu, nửa không muốn trước sức ép dư luận từ cả hai lớp, vô tình tạo thành một động tác của… cái đầu lặt lẹo.
– Vậy bạn Nam hát bài gì nhỉ ? – Nhỏ bí thư A2 hỏi tiếp.
– Mình… mình hát….. ! – Tôi ngập ngừng nói.
Giây phút đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn sáng trưng và ánh mắt chờ đợi của mọi người… tôi chợt cảm thấy kí ức như ùa về… âm nhạc như dẫn dắt tôi trở về những kỉ niệm ngày trước.
– Mình xin… hát một bài… ừm… tặng cho một người ! – Tôi run run nói.
– Bài gì vậy ? – Mọi người hỏi.
– Bài gì Nam ? Vy bật nhạc cho ! – Vy quay sang tôi chờ đợi.
Nhưng tôi không trả lời, chỉ kéo chiếc ghế gỗ lại gần rồi với tay ra đằng sau lấy cây đàn Guitar rồi ngồi xuống ghế, đám đông nhìn thấy vội vỗ tay rần rần:
– Quá dữ, biết đàn luôn ta ?
– Ghê thiệt ta ơi, vừa đàn vừa hát, lãng tử !
– Yêu rồi bạn gì đó ơi !
Tôi cố dằn lòng mình thật bình tĩnh để tay hết run, rồi gãi đầu bối rối, định há mồm hát luôn khỏi giới thiệu, thế nhưng lại bị chặn họng:
– Xin hỏi bạn Nam hát bài này tặng ai vậy ? Có thể cho mọi người biết được không ?
Hầu hết mọi người trong đám đông đều nhìn về hướng Khả Vy, nhưng em ấy lắc đầu cười ra ý không phải, và tôi… tôi cũng lắc đầu cười, chợt thấy mình bình tĩnh trở lại:
– Mình hát tặng một người… người ấy đã dạy mình đàn Guitar, bây giờ mình muốn tặng…
Tôi thoáng mỉm cười ấp úng:
– Lời bài hát này… là tất cả những gì mình muốn nói với người đó, và mình cũng… xin lỗi thật nhiều… là mình ngốc…. nhưng…. mình xin hát tặng bản ” Mouse love rice ” !
Đó có lẽ là lời giới thiệu ngốc nghếch và đần nhất của tôi, nhưng ngày ấy, quả thật là tôi chẳng biết phải nói gì khác.
Trước đám đông yên lặng chờ đợi, tôi hoàn toàn rất tự nhiên không phải suy nghĩ nên đàn theo điệu nào mà chỉ có những gì muốn nói, những hợp âm, những nốt nhạc đang tự trôi ra theo từng dòng xúc cảm:
– When that day I hear your voice… I have some special feeling, let me always think I don’t wanna forget you…… !
Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Mai, nghe giọng nói của nàng, ngày ấy tôi đã có một cảm giác rất đặc biệt mà không tài nào giải thích được. Dù là giọng nói của một cô tiểu thư kiêu kỳ ném banh vào mặt tôi rồi cười khúc khích, nhưng thề có trời đất suốt nhiều năm qua tôi chưa bao giờ cảm thấy ngẩn ngơ như lúc ấy….
– I don’t care how fool it is, I will let my dream come true, I will tell you something I wanna let you know…. I let you know……. !
Đúng vậy, tôi không cần quan tâm rằng dù có phải làm bất kì những trò ngu ngốc nào, chỉ cần giấc mơ của tôi trở thành sự thật, tôi nhất định phải cho Tiểu Mai biết… tôi nhất định phải nói với nàng rằng….
– I love you… loving you…. as the mouse love the rice… even everyday has storm, I will always by your side……. !!!!
Một lời hát đã qua…. Bạn còn lại gì ?
Tôi còn lại những tiếng đàn từ bàn tay của mình, từ những ngày Tiểu Mai tận tay dẫn dắt…
Đám đông bên dưới lặng đi với một tiếng đàn Guitar đang dạo phần giữa khi kết thúc Verse 1 của bài hát, riêng tôi bên trên đang miên man với dòng kỉ niệm đầy ắp tiếng cười.
Tôi kết phần nhạc đệm, thẫn thờ xúc cảm định chuyển sang Verse 2 mà không hề để ý rằng đám đông mọi người đang xì xào bên dưới.
– ” Gì thế này ? Mình đâu có….. ! ” – Tay tôi vẫn đệm đàn, nhưng miệng đã thôi không hát nữa, bởi tai tôi nghe thấy tiếng đàn Piano… nhưng tôi đang chơi Guitar mà… thế quái nào lại….
Và rồi vào khoảnh khắc đẹp nhất của đêm hôm ấy, mắt tôi nhìn thấy một cô tiểu thư áo sơ mi trắng váy đen, tóc xoã dài kẹp mái hờ hững đang đứng chơi đàn Organ, tuy chẳng buồn nhìn tôi, nhưng lại cùng hát với tôi !
Tiểu Mai đang hát… đó không phải là giấc mơ… là thật… vì ngay trước đám đông, tôi làm một động tác hết sức khờ khạo là tự cấu vào đùi mình…
– Sao…. ? – Tôi sửng sốt, khẽ nói.
Nhưng Tiểu Mai không trả lời, nàng chỉ lắc đầu cười và tiếp tục đàn, để rồi từ đôi môi hồng ánh lên dưới ánh sáng, một giọng hát thanh thoát cất lên:
– I remember at that day…. You are always on my mind…. Eventhough I just can think about you….. !
Tôi vội đàn theo, vẫn đệm như những ngày tôi ngồi đệm cho Tiểu Mai hát ở nhà nàng !
– If the day in the future, this love will becoming true… I’ve never change my mind that I will love you forever……. !
Thánh thần ơi… tôi hiểu hết lời của bài hát này mà… có phải là Tiểu Mai đang hát không vậy ?
– I miss you, missing you, I don’t care how hard it is…… !
Và nàng nhìn sang tôi, mỉm cười nhẹ nhàng:
– I just want you be happy… everything… I do it for…. you…….. !
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, Tiểu Mai cúi chào rồi bước xuống trước, mặc tôi đang ngồi ôm đàn thẫn thờ mà đần thối ra ở bên trên sân khấu. Phải đến khi Khang mập vả vỡ mồm tôi thì tôi mới giật mình tỉnh mộng mà bước vội xuống theo, báo hại một phen quê mặt với mọi người đang phá ra cười xung quanh.
– Mày sướng quá, tê hết cả người phải không con ? – Thằng mập cú đầu tôi.
– Mai… Mai tới hồi nào vậy ? – Tôi lắp bắp.
– Tao không biết, chỉ có lúc mày hát xong lời 1 thì Mai mới từ dưới đột ngột bước lên thôi ! – Luân khùng trả lời hộ Khang mập.
– Nhất mày nhé con, mà nãy mày hát gì vậy ? Tao nghe không hiểu ! – Dũng xoắn cười tít mắt.
– He he, kệ nó, nghe có chữ ” love ” là được rồi ! – Thằng Chiến cười khì.
Suốt từ lúc đó đến khi hơn 10 giờ đêm tiệc tan ai về đường nấy, tôi chỉ biết há hốc mồm mà vẫn không tin chuyện vừa nãy đã hẳn là sự thật, mà có khi là tôi đang mơ kìa… vì đây quả là một sự trùng hợp đến bất ngờ.
– Đi với nhóm không mày ? – Bọn Khang mập chạy xe ra cổng hỏi.
– Hả ? – Tôi thắc mắc.
– Đi chơi nữa không ? Xem lễ nhà thờ ! – Nhỏ Phương cười cười.
– Thôi, mấy người chả biết gì cả, vậy bọn tui đi nhé ! – Nhỏ Huyền tủm tỉm.
Tôi đứng ở cổng ngoài nhìn đám bạn chạy xe xa dần mà ngơ ngác không hiểu ý của nhỏ Huyền là như nào, thế nhưng khi biết Tiểu Mai cũng đang đứng cạnh mình.
-…………… !
-…………………. !
– Sao lại… lên hát với mình vậy ?
– Vì có người hát tệ, phải có người hát giúp !
Một khoảng lặng lại xuất hiện giữa hai đứa, Tiểu Mai tựa người nhìn lên bầu trời đêm, tôi thì gãi mũi chả biết nói gì. Hồi lâu sau mới ngắc ngứ được:
– À… zz…. !
-………….. !
– Năm nay… có ăn kem lạnh nữa không ? – Tôi bối rối.
Ngay sau câu nói của tôi, Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên rồi nàng phì cười gật đầu:
– Ừa !
Ít phút sau, cũng tại băng ghế đá gần biển Đồi Dương năm trước, tôi ngồi cạnh Tiểu Mai, tay cầm que kem socola vừa được bóc vỏ, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang nàng đang nửa như nghiêm nghị, nửa như mỉm cười.
– Không lạnh à ? – Nàng hỏi.
– Không…. không… ấm lắm ! – Tôi lúng búng vội trả lời.
Quả thật là tôi không có dóc tổ, dù rằng năm trước đúng là ở đây lạnh thật, và năm nay cũng vậy, khuôn viên cây xanh gần biển ban đêm lúc này đang đứng gió vì khuất sau hàng dương cao ngất, thế nhưng sương đêm cũng làm cho bất cứ ai đều phải xuýt xoa vì lạnh, ấy vậy mà lúc này đây, tôi lại đang toát mồ hôi hột, thế mới chết chứ!
Để lại một bình luận