Phần 71
Chả hiểu tối hôm qua tôi vì vui quá quên cả đau đớn hay sao, mà sáng sớm nay tỉnh dậy, cả thân người tôi cứ đau ê ẩm vì những vết bầm tím sau trận ác chiến với thằng Minh Huy, báo hại giờ chỉ biết nằm lăn lộn trên giường. Nếu là ngày bình thường thì tôi đã nằm nướng thêm một lúc nữa, rồi cù cưa kéo có một hồi mới uể oải bò dậy. Thế nhưng tình thế bây giờ lại khác, một là nếu tôi không ráng lết mình ra khỏi giường thì chắc chắc giọng nói phàn nàn của mẹ tôi từ dưới nhà sẽ vọng lên:
– Thằng Nam còn chưa chịu dậy đi học à ? Đánh lộn cho lắm rồi giờ đau quá nằm luôn chứ gì ?
Và hai là vào tối hôm qua, Tiểu Mai lúc tựa đầu vào vai tôi thỏ thẻ đã nói:
– Sáng sớm mai, anh qua chở em đi học nhé !
– Dĩ nhiên, em khỏi phải nhắc ! – Tôi phê quá đáp bừa.
Vậy là giờ đây, dù thân người đang đau buốt nhưng tôi vẫn phải cố mò đầu dậy, lếch thếch bước xuống cầu thang:
– Dậy trễ vậy con ? Còn đau không ? – Mẹ tôi dịu dàng hỏi.
– Dạ… cũng bớt rồi ! – Tôi bối rối nhận vơ, vì tự dưng đâm ra chột dạ khi thấy mẹ tôi bỗng nhiên… hiền đột xuất, nhất là sau vụ thằng út của bà tập tành theo giang hồ đánh nhau.
– Ừ, vậy ăn sáng rồi đi học, bữa nay là bữa học cuối nhỉ ? – Mẹ tôi gật đầu.
– Dạ… bữa cuối, chủ yếu lên chơi thôi ! – Tôi trả lời.
Ăn sáng xong, tôi lại bám víu lấy thành cầu thang mà bước từng bước nặng nhọc lên lầu, đi vào phòng để thay quần áo:
– Ớ… hiền đệ dậy sớm thế ? – Ông anh tôi nghe động liền cất giọng ngái ngủ.
– Học bữa cuối, đâu có sướng như huynh ! – Tôi nhún vai đáp.
– Muốn sướng thì làm sinh viên như tao đi, hê hê ! – Nói rồi ổng lăn qua ngủ tiếp.
– Sinh gì viên gì chớ, haizz ! – Tôi thở dài ngao ngán cho cái phận của mình.
Tức thì ông anh tôi bật dậy từ sau trong lúc tôi đang bị vướng tay mặc áo, ấn hai nắm đấm vào thái dương tôi:
– Nhãi con mày lầm bầm gì đấy ? Tao tỉnh ngủ rồi nhé !
– Dạ… đâu… em đâu có…. ! – Tôi lắp bắp.
– Chứ sao tao nghe ? – Ông anh tôi quắc mắt.
– Dạ… chắc… chim hót… huynh thả em ra đi… đau quá…. ! – Tôi kêu lên the thé, nửa đau ở đầu vì bị… bấm huyệt, nửa đau khắp người do vươn tay mặc áo.
– Liệu hồn nghe con, học về mua cho tao hộp bò viên chiên ! – Ổng buông tay ra.
– Hả ? Lớn còn ăn vặt à ? – Tôi nhăn nhó ôm đầu.
– Có mà vặt đầu mày ấy, tao thích thì ăn, cút cho bố ngủ ! – Rồi ông anh tôi lại lăn kềnh ra giường.
Mất năm phút để mặc quần áo cho chỉnh tề, đồng thời nén cơn đau chạy vụt xuống lầu sau khi đá vô cái lưng ông anh đang ngủ một cái cho bõ ghét, tôi hú vía dắt xe ra cổng.
– Chà… bữa học cuối rồi, đã ghê ! – Tôi khoan khoái hít luồng không khí mát lạnh của tiết xuân vào buổi sáng sớm.
Những ngày giáp Tết bao giờ cũng vậy, từ sáng sớm thì mọi người đã bận rộn với công việc của mình, người công sở thì đi làm, người kinh doanh thì buôn bán, người vận chuyển thì chở hàng, và tôi là… người đang yêu, tôi có việc của tôi, đó là đi… rước người yêu tôi.
Thẳng hướng nhà Tiểu Mai, tôi vừa đạp xe vừa lầm bầm trong bụng:
– ” Thế quái nào mà sao bữa nay nhà Tiểu Mai xa vậy kìa ? ” – Tôi đồ rằng do cú đá của thằng Huy vào đùi mình chiều qua mà giờ chân tôi nặng như đeo chì, đạp xe cũng không nổi.
Phải đến hơn mười phút chật vật với cơn đau khắp người, tôi mới hướng được con ngựa sắt của mình dừng lại trước cổng nhà Tiểu Mai, vất vả dựng tó xe rồi khó khăn bước xuống:
– Kính… coong….. !
Trong nhà ngay tức thì có tiếng dép loạt soạt bước ra:
– Hi !
Và Tiểu Mai xinh đẹp của tôi trong tà áo dài trắng muốt tinh khôi bước ra:
– Chào buổi sáng ! – Nàng mỉm cười.
– Ừ…. đi thôi ! – Tôi ngơ ngác.
– Đợi em khoá cổng ! – Nàng mang giày vào rồi quay người đóng cửa nhà lại.
Tôi lúc này phải gọi là đứng hình mất mấy giây khi lần đầu tiên được gặp Tiểu Mai vào sáng sớm, nhất là khi đón nàng đi học cùng. Tóc dài xoã đến lưng, chiếc kẹp mái màu bạc tôn tạo nên vẻ sang trọng của nó trên nền đen của tóc, hợp cùng tà áo trắng học sinh, tất cả như làm nên một vẻ đẹp có thể làm đắm say bất cứ ai trên đời này, nên đừng nói gì đến tôi, chỉ biết há hốc mồm ra nhìn nàng.
Và vẻ đẹp ấy khi quay lại bất chợt biết tôi đang nhìn nàng, liền vội đỏ ửng đôi gò má cao trong nắng sớm, rồi môi hồng nhoẻn miệng cười:
– Này, nhìn gì đấy ?
– À…. không…. ! – Tôi bối rối lắc đầu, nhận ra hôm nay Tiểu Mai hình như có trang điểm nhẹ, bằng chứng là bờ môi nàng như ánh lên dưới nắng.
– Nhìn lén chứ gì, biết, hi hi ! – Tiểu Mai khúc khích.
– Bậy… đâu có… ! – Tôi chối đây đẩy.
– Không cần biết là có hay không, anh cứ đứng ngơ ra vậy là trễ học đấy ! – Nàng tủm tỉm trêu.
– À quên… rồi, em lên xe đi ! – Tôi giật thót người.
Tôi vội lấy cặp của mình đeo quàng qua vai rồi quay sang Tiểu Mai:
– Đưa anh cái cặp !
– Chu đáo ghê ! – Nàng hấp háy mắt.
Để cặp sách Tiểu Mai vào giỏ xe của mình, tôi mới húng hắng:
– Rồi, tiểu thư ngồi cẩn thận, ta lên đường đây !
– Khoan !
– Hở ?
– Cổ áo anh lệch kìa, không ý tứ gì cả !
-…….. !
Sáng sớm, một cô gái nhẹ đưa tay sửa lại cổ áo cho phẳng phiu của một cậu trai, rồi mỉm cười rạng rỡ, nếu có gặp cảnh tượng này ngoài đường, tôi sẽ chẳng ngần ngại gì mà phán rằng:
– ” Hai đứa đó, tụi nó yêu nhau, chắc luôn ! ”
Và người yêu tôi vén tà áo ngồi vào yên sau xe, đưa tay vịn một bên hông tôi:
– Rồi, còn 10 phút để tới trường ! – Tiểu Mai nhìn đồng hồ.
– Lo gì, anh đạp 5 phút là tới ! – Tôi phủi tay phớt đời.
– Chân anh bị đau kia kìa, chạy chậm thôi, ngốc ! – Nàng bĩu môi nhắc.
– À….. ! – Tôi ngớ người vì hoá ra Tiểu Mai đã thấy tôi cà nhắc bước tới khi nãy.
Vậy là theo lời Tiểu Mai, tôi chầm chậm đạp xe để giữ sức, tránh để long thể bất an, thế nhưng dọc đường đến trường tôi cứ thắc mắc rằng, nếu nàng đã biết tôi bị đau thì sao lại còn bảo tôi qua chở đi học nhỉ ? Không lẽ đây gọi là thủ đoạn ” vừa đánh vừa xoa ” trong truyền thuyết ? Vừa tận tình băng bó cho tôi lúc hôm qua thì hôm nay đã lại ” hành xác ” cho bõ ghét sao kìa ?
Nhưng mặc kệ câu hỏi vớ vẩn đó, tôi lúc này chỉ biết ngẩn ngơ mà đạp xe, bởi đâu có mấy khi được chở Tiểu Mai trong tà áo dài đi học, nàng ngồi một bên vịn eo tôi đâu chứ ? À, cũng khá lâu rồi đấy, chắc phải từ khi lần đầu tiên tôi đưa Tiểu Mai về nhà, khi mà tôi sau khi chở Tuấn rách rời trường và quay lại thấy nàng đang giữ dùm cặp mà đợi tôi.
– Anh cười gì vậy ? – Tiểu Mai thắc mắc.
– Đâu có ! – Tôi ngạc nhiên vì nàng ngồi đằng sau mà biết tôi đang cười vì ngây ngất.
– Rõ là có ! – Nàng nheo mắt.
– Bậy bạ, không có ! – Tôi lắc đầu chối.
– Thế đã ôn bài hôm nay chưa ? – Tiểu Mai hỏi tiếp.
– Cái gì ? Bữa nay buổi cuối học xong nghỉ Tết, thầy cô nào rảnh mà dò bài chứ ! – Tôi sửng sốt.
– Đâu có dễ vậy, em là cán sự Anh mà, chút em kiểm tra bài nhé !
– Anh… lạy em, anh… ngày hôm qua nhiều việc quá… không học được !
– Thế lỡ chút nữa có thầy cô nào gọi bài đột xuất thì sao ?
– Chịu thôi biết sao giờ, hôm qua bạn anh bị đánh, rồi anh vừa dập thằng kia một trận xong thì về nhà lại có biến, rồi… bị em tát, rồi lại về nhà, rồi lại chở em về, thế là hết ngày !
– Ai bị đánh vậy anh ? – Tiểu Mai nhíu mày hỏi.
– Thằng… Sơn, haizz, anh tính sai một bước, chút chiều anh định qua thăm nó nè ! – Tôi lúng búng thú nhận.
– Anh… để người ngoài ảnh hưởng vì mình nhiều quá ! – Nàng thở dài.
– Ừm….. !
– Em… thật ra cũng không đồng ý chuyện anh đánh nhau, nhưng em cũng hiểu là anh không còn cách nào khác, chỉ… không phải với những người như Sơn thôi, vô tình bị vạ lây !
– Thế rốt cuộc là sao ? Em nói anh sai à ?
– Không… chỉ là… người ngoài cuộc họ nhìn vào sẽ nghĩ ngay là anh sai vì lợi dụng bạn bè, còn em thì hiểu mà !
– Vậy mới phải chứ, hề hề !
– Đừng có tưởng bở, từ giờ em sẽ… kèm sát anh, còn bày trò quậy phá thì coi chừng !
– Anh mà quậy phá nỗi gì, ông trời đã định sẵn số mạng anh sinh ra làm thủ lĩnh rồi, chỉ toàn làm những chuyện lớn thôi !
– Chuyện gì lớn ?
– Là hộ tống tiểu thư tới trường an toàn, xin mời quý cô xuống xe ! – Tôi dừng xe khi đến gần cổng trường, làm một điệu bộ cúi chào của những kỵ sĩ hoàng gia.
– Hi, lắm trò thật ! – Tiểu Mai khúc khích.
Tôi dắt xe đi trước, Tiểu Mai ôm cặp bước theo sau dù tôi đã bảo nàng cứ lên lớp trước, thế nhưng nàng chỉ lắc đầu cười rồi bình thản đi cạnh bên. Thế là tôi lúc này đã bắt đầu chột dạ, không lẽ Tiểu Mai định theo lời ba mẹ tôi mà kèm sát rạt sao trời ? Như vậy còn gì là tự do muôn năm nữa chứ ?
Để lại một bình luận