Phần 75
Lần đầu tiên được đi chợ với bạn gái, tôi cũng chả biết phải gọi là thích hay là không thích nữa, bởi thật ra trước đây tôi cũng từng dạo chợ với Khả Vy, nhưng chỉ là vòng ngoài của chợ, tức là… chợ Tết, chỉ đi xem cây cảnh hoa quả rồi về. Còn hôm nay, tôi đi cạnh Tiểu Mai, và theo chân nàng cứ thế tôi dạo hết quầy hàng này đến quầy hàng khác, từ thịt heo sang thịt bò tới cả thịt gà, từ cá đến tôm rồi quay lại mực, từ rau nhảy qua củ rồi vọt ngược về quả cây các loại. loại.
Mười lăm phút đầu tiên, tôi hớn hở nhận giỏ đồ từ tay Tiểu Mai, chỉ là vài kg thịt, nhẹ hều:
– Anh cầm giùm em nhé ! – Nàng cười duyên dáng.
– Chuyện nhỏ ! – Tôi vỗ ngực đáp.
Vài phút sau, tôi tiếp tục nhận bọc cá tươi:
– Cẩn thận coi chừng dây vào người ! – Tiểu Mai nhắc chừng.
– Ừ, không sao, tiếp đi em ! – Tôi nhún vai bình thản đáp.
Lại vài phút sau nữa:
– Tôm tươi quá, mua về một ít, anh nhỉ ?
– Ừ, nhìn ngon đó, luộc ăn chấm muối là vô đối !
– Hi, nhiêu tiền một kg vậy bác ?
Và lại vài phút sau nữa:
– Anh bỏ bọc cá vào giỏ thịt đi, rồi xách bọc tôm bên tay trái, tay này cầm giúp em nha !
– Ừ…. ! – Tôi ngần ngừ nhận bọc rau sống.
Rồi lại sau đó:
– Anh, bên này nè, thích ăn Yakiniku không ?
– Là gì ?
– Thịt bò nướng đấy, ngon lắm !
– Bá cháy con bọ chét !
Và thêm nữa:
– Chỗ que này em định xiên tre với thịt gà, rồi ướp rượu, sau đó nướng lên, được không nhỉ ?
– Hết sảy con cào cào !
– Anh… xách thêm được nữa không ?
– Vô… tư…. đi… !
Nhưng vẫn chưa hết:
– À, còn trái cây nữa, anh thích ăn trái cây nào ?
– Dưa hấu !
– Vậy mình đi mua dưa hấu !
– À… nặng lắm đó, em !
– Anh không xách nổi nữa hở ? Thôi để em xách cho !
– Được mà… pình… phường… thôi !
Và cuối cùng:
– Tiểu Mai… mua xong hết chưa…. ?
– Em… định còn vài thứ nữa, ít thôi !
– Anh nghĩ là… đủ rồi đó… hự…. !
Chốt hạ câu này, làm thân con trai mười hai cái bến, bảy nổi ba chìm với nước non !
Vâng, tay trái tôi xách hai bọc thịt gà cùng thịt bò cùng với rau sống, tay phải tôi là giỏ tôm tươi cùng với một đống que xiên, đi kèm một bên là quả dưa hấu to đùng với cơ số nào là táo, mận với quýt, lủng lẳng một bên vai là gia vị các thứ, thiếu điều còn đeo luôn vào cổ cả bọc bánh kẹo truyền thống mà Tiểu Mai vừa mua.
Tiểu Mai tủm tỉm nhìn tôi rồi nàng vỗ trán ra vẻ sực nhớ một điều gì đó:
– Quên mất, còn mua thêm thỏi cua để về nấu súp nữa chứ !
– Anh… lạy em… nhiêu đây là ăn lở núi rồi, chấp cả thằng mập với Yên ù thì cũng ăn không có hết đâu ! – Tôi mếu máo.
– Hì, giỡn mà, vậy về thôi ! – Nàng khúc khích.
Được lời như cởi tấm lòng, tôi quên cả mớ ” hành lí ” nặng nề đang mang mà bước đi như chạy, thoăn thoắt phóng ra bãi gửi xe:
– Được rồi, có bắt anh mang gì nữa đâu, đưa bọc trái cây em cầm giùm cho, hi ! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
– Không sao, ra xe rồi, đói bụng ! – Tôi lắc đầu.
– Giờ về cơm trưa là vừa ! – Tiểu Mai ngồi lên sau xe tôi.
– Ừ, hic ! – Tôi nhăn mặt nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo.
Chốc sau, tôi vật lộn với mớ giỏ xách bọc bì bên tay lái mà phải chật vật lắm mới đạp xe về được đến nhà Tiểu Mai, rồi lại khệ nệ mang vào trong nhà thẳng luôn ra sau bếp. Tiểu Mai khoá cổng dắt xe vào trong rồi mới bước theo vô nhà.
– Xong ! – Tôi phủi phủi tay rồi ngồi phịch luôn ra nền nhà.
– Rửa tay, anh ! – Tiểu Mai nhắc khẽ.
– Ờ…. ừ…. ! – Tôi điếng hồn khi nghe nàng nói câu này.
Chính bởi vì Tiểu Mai kêu tôi rửa tay nên tôi mới sợ, một lẽ đơn giản đó là theo kế hoạch thì bây giờ là sắp ăn trưa, thế nên tôi sẽ phải xắn tay áo mà phụ người đẹp một tay, mà tay dơ thì sao làm bếp được, phải rửa tay thôi.
– ” Giờ mà rửa tay là chỉ có nước phụ tiếp, vừa xách cả đống đồ mệt bã người, lại phải lăng xăng nấu ăn sao trời ? ” – Tôi nghĩ thầm trong bụng.
Thế nhưng tôi đã lầm to, suốt từ lúc rửa tay xong đến lúc tôi ra bàn ăn vờ ngồi thở phì phò mệt nhọc thì Tiểu Mai chẳng hề đả động gì đến chuyện tôi phải phụ nàng. Ngay cả lúc tôi thấy vậy khoái quá, bật ti vi lên xem thì Tiểu Mai cũng vẫn một tay cặm cụi ở đằng bếp, hết quay bên này rửa rau lại quay bên kia thái thịt, rồi lại ướp, rồi lại nếm.
Thậm chí thấy tôi ngồi xem tivi mê mẩn quá, nàng còn nhắc chừng:
– Anh có khát nước thì mở tủ lạnh nhé, có trà đào em pha sẵn đấy !
Vâng, mẹ tôi nói không có sai, ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, và lấy vợ Nhật chính là đây, những tưởng về đến nhà sau buổi đi chợ kinh hoàng là tôi lại phải bu đầu vô bếp mà làm lụng ghê lắm, hoá ra chỉ là ngồi chơi xơi nước thả giàn. Con gái Nhật Bản đúng là đảm đang thục nữ quá chừng đó mà, thiên đường chính là đây rồi, tôi ngồi phách đất chơi, Tiểu Mai qua lại nấu ăn làm bếp, y chang… một cặp vợ chồng son.
Thế nhưng tôi chỉ thản nhiên ngồi xem tivi được một lúc, khi nghe mùi thơm sực nức bốc lên từ đằng bếp là tôi đã nghe bụng đói cồn cào:
– Thơm quá, gần xong chưa em ?
– Sắp thôi ! – Tiểu Mai trả lời từ phía bên kia.
– Món bò nướng kiểu Nhật ấy hả ? – Tôi hỏi tiếp.
– Không, món đó để chiều, giờ mình chỉ ăn trưa đơn giản thôi ! – Nàng đáp.
– Đơn giản là món gì ? – Tôi ngoái đầu lại hỏi.
Và khi nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên gương mặt đỏ bừng của Tiểu Mai vì hơi nóng thức ăn, làn tóc dính bết trên đôi gò má cao kiêu hãnh thì tôi… cầm lòng không đặng, tự cảm thấy mình vô tâm quá sức, bèn đứng dậy bước tới:
– Ừm… có gì làm không ? Hay.. anh rửa mớ chén dĩa này nhé ?
-…….. ! – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
– Gì… ? Để phụ cho, làm nhanh còn ăn, đói rồi ! – Tôi bối rối chữa thẹn.
– Hi, vậy rửa giúp em đằng đó đi, rồi chuẩn bị bàn ăn ! – Nàng đưa ánh nhìn hạnh phúc cười vui vẻ nói.
Để lại một bình luận