Phần 81
Sáng hôm sau, ngày 27 giáp Tết, tôi dậy thật sớm để tập thể dục, cảm giác biết được rằng giờ này người mình yêu hãy còn đang say ngủ luôn làm tôi thấy ấm áp hơn khi đứng trên sân thượng giữa tiết trời se lạnh cuối đông.
– Chà, thằng Nam dậy sớm, có chuyện lạ rồi ! – Mẹ tôi ngạc nhiên khi thấy tôi mò xuống bếp.
– Hehe, có gì ăn không mẹ, con đói ! – Tôi cười khoái chí.
– Ra ngoài ăn sáng kìa, đã nấu gì đâu ! – Mẹ tôi trả lời.
– À… dạ… ! – Tôi gật đầu đáp, có hơi hụt hẫng.
Rồi đợi đến khoảng 8 giờ sáng, tôi lại lên phòng nhấc máy điện thoại gọi sang nhà Tiểu Mai:
-………. ! – Chuông đổ một hồi dài.
– Tôi nghe đây ! – Giọng của Tiểu Mai ở phía bên kia.
– Chào buổi sáng tiểu thư, hì hì ! – Tôi cười.
– Woa, dậy sớm vậy chàng ! – Nàng cũng ngạc nhiên hệt như mẹ tôi.
– Uầy, anh dậy từ hồi 6 giờ kìa ! – Tôi gãi đầu đáp.
– Hơ, được nghỉ sao không ngủ đến 7 giờ chứ ? – Nàng thắc mắc.
– Tập thể dục cho khoẻ người, rồi còn gọi sang chào buổi sáng tiểu thư chứ !
– Bleu, em cũng dậy lúc 6 giờ, anh chào muộn rồi, hì hì !
– Em làm gì mà dậy sớm vậy ? Mệt thì nằm nghỉ cho khoẻ !
– Hết mệt rồi, dậy chuẩn bị trước chứ !
– Chuẩn bị gì ?
– Bí mật, tối nay anh sẽ biết !
– Quà tặng anh hả ? Có ngon không ?
– Hứ, mở miệng ra là ăn, mà ngày gì đâu em phải tặng quà cho anh chứ ?
– À… ngày anh dậy sớm !
– Vậy hoá ra hôm giờ toàn ngủ nướng, được bữa nay tốt ngày nên dậy sớm được một bữa, phải không chàng ?
– Bậy… bữa giờ cũng dậy sớm, nhưng bữa nay… dậy sớm hơn !
– Hi, được rồi, vụng chèo khéo chống !
– Mà bí mật gì vậy ? Nói anh biết đi, sớm muộn gì tối cũng biết thôi mà !
– Không !
– Gì ghê vậy….. ?
– Vì bí mật làm nên sự quyến rũ của phái nữ, hi !
– Em… đủ quyến rũ rồi, còn đòi thêm gì nữa… !
– Là anh khen đấy nhé, em chưa bao giờ tự nhận nha !
– Uầy…. !
– Thôi, giờ em bận chút, chiều đúng 6 giờ nhé anh !
– Ừa, anh nhớ rồi !
Cúp máy rồi mà tôi vẫn cứ tủm tỉm cười phơi phới trên mặt, bởi cảm giác mới sáng ra đã được nói chuyện với bạn gái thật là khoái chí quá chừng, đã vậy lại còn tối gặp lại nữa chứ, cuộc sống này ưu ái tôi nhiều thật. Mà Tiểu Mai định cho tôi biết bí mật gì vậy nhỉ ? Hôm nay chẳng phải sinh nhật tôi, cũng không phải sinh nhật nàng, vậy là nàng định làm gì đây ta ?!
– Hiền đệ, đói bụng không ? Đi ăn với huynh ! – Ông anh tôi lò dò trên cầu thang bước xuống.
– Em ăn từ sáng rồi huynh ơi ! – Tôi cười nhăn nhở.
– Đệch, sao không chờ tao ? – Ổng ôm mặt rống lên.
– Uầy, thấy huynh ngủ ngon quá nên không muốn phá đám ! – Tôi gãi đầu.
– Mày ôm quần áo dọn ra khỏi nhà ở luôn với gái đi cho rồi, anh em trước gái sau mà nó thế đấy !
– Bậy huynh !
– Chứ không phải hôm qua mày tán chuyện cả đêm với cái a lô à ?
– Ấy… nhỏ thôi, mẹ biết bây giờ !
– Tao rống lên cho cả nhà nghe đây này…. !
– Đừng, để em mua đồ ăn sáng cho huynh !
– Hiền đệ ngoan, huynh ăn phở bò tái bằm, mua giúp nhá ! – Ổng đổi thái độ ngay tắp lự, vỗ vai tôi cười hoà nhã.
Thế là vừa sáng ra đã lại làm chân sai vặt, tôi đành phải lọ mọ chạy ra đầu ngõ mua giùm lão anh tô phở để lão không hé ra cho mẹ tôi biết là… có lẽ cuối tháng này tiền cước điện thoại ở nhà sẽ tăng vọt vượt mức mọi tháng trước.
Buổi sáng tôi làm chân sai vặt, buổi chiều tôi làm… Việt kiều bảnh bao về nước kiếm vợ, chỉ mới 5 giờ 30 là đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho, đầu tóc sáng lán rồi dắt xe ra ngoài.
– A u, đi đâu mà sửa soạn thế mày ? – Ông anh tôi chặn cửa.
– Đi… chơi…. ! – Tôi cứng đờ cả người.
– Ừm, đi vui vẻ, huynh hiểu mà, hê hê ! – Hổng dè ổng lại chịu buông tha dễ dàng cho tôi, đứng nhích sang bên để tôi dắt xe.
Chốc sau, khi đã đạp xe bon bon trên đường rồi mà tôi vẫn không thể hiểu tại sao hôm nay ông anh tôi lại tốt bụng đột xuất mà chịu cho tôi qua ải dễ như vậy, chứ bình thường là ổng nhầy ghê lắm. Hay là do tô phở đặc biệt lúc sáng nhỉ ? Thế nhưng lúc nãy theo lời ổng nói thì là ổng hiểu gì vậy kìa ? Sao lúc này tôi mới có cảm giác ngờ ngợ là mình đang quên một điều gì đó thì phải ?
Ngoài đường phố hôm nay, tuy chỉ mới đầu giờ tối thế nhưng tôi trông lượng nam thanh nữ tú nắm tay nhau ra ngoài dạo chơi hình như nhiều hơn ngày thườn, mà ai nấy trong cũng rất vui vẻ đầy hớn hở.
– Chậc, chắc là Tết tới nên mọi người phởn theo đây mà ! – Tôi tặc lưỡi lẩm bẩm.
Đúng 6 giờ chiều, tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai, nhớ lại lần trước nên lần này tôi chỉ đưa tay nhấn đúng một hồi chuông.
– Kính… coong…. !
Tôi không phải đợi lâu, vài giây sau đã có tiếng dép loạt soạt từ trong nhà vọng đến, và… Tiểu Mai của tôi bước ra mở cổng.
– Hi, đúng giờ ghê ha !
-……….. !
Tôi lúc này chỉ biết gọi là há hốc mồm, mở to mắt ra mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàn thiện nhất của những chuẩn mực chọn bạn gái qua ngoại hình trong cả cuộc đời tôi, và cả trong giấc mơ. Tiểu Mai hôm nay xinh đẹp quá thể, nàng đẹp một cách khác hẳn những ngày thường, vẫn là kẹp mái màu bạc trên mái tóc dài đen tuyền óng ả, áo pull trắng ôm dáng với váy hồng rạng rỡ, gương mặt được trang điểm nhẹ cùng làn môi hồng như mọng lên dưới ánh đèn, nhìn vào chỉ muốn… cắn. Không, không phải là tôi có ý đồ tà đạo gì cả, thế nhưng trông thấy nét môi như kẹo ngọt, tưởng chừng chỉ cần chạm vào là tan ra thành những gì mềm mại êm đềm nhất thế gian thì tôi lại muốn… chạm môi nàng thật.
– Sao thế…. ? – Tiểu Mai nhìn tôi thắc mắc.
– Bữa nay… em đẹp quá… ! – Tôi lắp bắp.
– Nịnh hở ? Hì hì ! – Nàng đập vai tôi.
– Không, thật đó ! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
– Vậy được rồi, đợi em khoá cổng ha ! – Nàng bước vào nhà lấy áo khoác cùng túi đeo tay ra rồi quay lưng đóng cửa nhà lại.
Gió nhẹ đưa hương thơm thanh khiết như ngày nào lan qua khướu giác tôi, kể cả nhìn từ đằng sau thì quả thật hôm nay, Tiểu Mai… rất đẹp, … cực kì đẹp !
Lạy trời, bữa nay là ngày gì vậy ?
Để lại một bình luận