Phần 80
Ngày trước, cứ khoảng hơn 10 giờ tối là tôi chễm chệ trên giường nằm xem tivi đến tận gần khuya mới đi ngủ, ngày nào cũng như ngày nào, và nhất là vào những kỳ nghỉ thì tôi có khi xem tivi đến gần sáng mới lăn đùng ra mà say giấc nồng. Thế nhưng bây giờ thời thế đổi khác, tôi không còn ham hố gì xem truyền hình nữa mà chuyển sang một thú vui tao nhã hơn, đó là… nấu cháo điện thoại.
– Sáng nay anh đi lựa mai với ba, toàn mấy cây rụng búp hay ít búp, đi mãi mà chẳng chọn được cây nào để chơi Tết ! – Tôi hí hửng kể lại.
– Lạ nhỉ, không có cây này phải có cây kia chứ ! – Tiểu Mai nói ở đầu dây bên kia.
– Ừ, vấn đề là mấy cây nhiều búp quá thì lại đắt tiền, mà chỉ chơi xong rồi bỏ thì phí quá, nên nhà anh định mua hẳn một cây mai thật ngon lành về chơi cho oách, hết Tết thì gửi nhờ ai đó làm nông để họ dưỡng mai giùm, năm sau chơi tiếp ! – Tôi ôm luôn cái điện thoại lên giường.
– Vậy cũng được, người có chuyên môn thì dưỡng cây tốt hơn mình rồi ! – Nàng trả lời.
– À, mà Tết tới thì ở nhà em có chuẩn bị gì không ?
– Nhà ở Nhật ấy hở ?
– Không, nhà em ở Phan Thiết ấy !
– Ưm… cũng không nhiều, làm cây thông nhỏ trang trí trước nhà, rồi trúc, rồi dây nơ !
– Ủa ? Tết chứ bộ Noel sao mà làm cây thông ?
– Hi, thì phong tục thôi, giống như nhà anh trang trí mai vàng vậy đó !
– Rồi còn gì nữa ? Mấy ngày Tết làm gì ?
– Không… những ngày Tết không làm gì cả, phái nữ bọn em được quyền không nấu nướng vào ba ngày đầu năm !
– Ớ… thế mấy ngày đó cạp đất mà ăn à ?
– Anh vô duyên nhỉ, hỏi vớ vẩn !
– Thì……. !
– Em sẽ nấu Osechi Ryouri vào những ngày giáp Tết, để mấy ngày sau là lấy ra ăn dần thôi !
– Cái gì… Ose…. gì ?
– Là những món ăn truyền thống, gọi chung là Osechi Ryouri, sau khi nấu xong thì em cho vào những hộp Juubakhông !
– Ừm, rắc rối nhỉ !
– Có mà anh không biết tiếng Nhật nên mới rắc rối, cũng như phong tục Việt Nam là kho măng hay thịt trứng vậy đó !
– Èo… à mà ba em chừng nào về ?
– Ngày mốt đó anh !
– Tức là… hôm nay 26 Tết, ngày mốt là 28 Tết, vậy chúc mừng em ha !
– Hi, hay Tết anh qua nhà em chơi đi, em giới thiệu anh với ba cho !
– Uầy, lúc trước ba em sửa cái lưng cho anh rồi, còn giới thiệu gì nữa !
– Ngốc, giờ là giới thiệu với tư cách khác chứ !
– Tư cách gì ?
– Thì… là bạn trai của em ! – Tiểu Mai có lẽ thoáng ngượng ngập ở phía bên kia.
– À, hì hì, mà nếu vậy thì ba em… có nói gì anh không ? – Tôi hỏi.
– Còn tuỳ biểu hiện của anh thế nào ! – Nàng trả lời.
– Anh… chưa ra mắt nhà em, thấy ghê quá ! – Tôi ái ngại nói.
– Không sao đâu, ba em vui tính lắm, anh cứ như mọi khi là được rồi !
– Không dễ đâu, con gái mình nuôi gần mười mấy năm trời, giờ tự dưng có thằng ất ơ nào đó tới rước đi thì bậc phụ huynh nào mà chẳng lo lắng !
– Ghê hôn, tính gì mà xa dữ vậy !
– Ừ, anh phải rước nàng về dinh chứ !
– Thôi đi ông, còn là học sinh mà nói chuyện như thanh niên trưởng thành ấy !
– Anh lớn trước tuổi mà, em không thấy sao, lúc nào anh cũng là chỉ huy thiên hạ nhé !
– Kiêu căng vừa thôi, có ngày hại thân bây giờ !
– Anh giỏi thì anh được quyền kiêu căng, hê hê !
-………… !
Sau chủ đề ngày Tết là đến chủ đề… tính chuyện tương lai, và kế đó hai đứa lại nói sang chuyện khác, cứ như có thể nói chuyện với nhau đến sáng luôn cũng được.
– Hôm giờ gần Tết nên buổi sáng trời lạnh, anh ra ngoài nhớ giữ ấm nhé !
– Em yên tâm, anh toàn ngủ tới trưa mà, nằm trong chăn ấm vô cùng tận, hê hê !
– Đồ lười, dậy tập thể dục hay phụ giúp gia đình đi chứ, anh như vậy thể nào bác gái cũng la cho mà xem !
– Ở đó mà la, anh là con út cưng đấy !
– Không dám đâu, làm như em không biết là cứ sau khi ăn anh lại phải rửa chén vậy, tay rửa chén chuyên nghiệp chứ gì !
– Này… anh kể ra là không phải để em ” chạm vào nỗi đau ” đâu nhé !
– Kệ, ai bảo lười, cô nào sau này vô phúc lấy phải ông chồng như anh thì chắc làm suốt ngày luôn mất !
– Không đâu, ai lấy anh thì có phúc lắm đấy, anh chiều vợ vô cùng !
– Chắc không ?
– Chắc như bắp Mĩ !
– Vậy ngày mai qua đưa em đi chơi nhé !
– Ngày mai…. á ?
– Ừa, sao đấy ? Chứ ai vừa bảo là chiều vợ lắm mà !
– Hế hế, em đã là vợ anh đâu mà bắt anh chiều, mai cứ nằm nhà ngủ đấy, làm gì nhau !
– Ngủ hoài, hai ngày nay em toàn ở nhà nè !
– Hớ hớ, thích ngủ đấy, em ở nhà tiếp bữa nữa đi !
– Tút…. tút… tút.. !
– Ớ…. này…. !
Vừa mới giỡn dại một câu mà Tiểu Mai đã dỗi rồi cúp luôn điện thoại, tôi nháo nhào cả lên mà bấm số gọi lại ngay:
-………. ! – Chuông đổ một hồi dài nhưng không có phản hồi.
– Nghe máy đi mà… nghe đi… ! – Tôi hoảng hồn cầu trời khấn phật.
-……….. ! – Tiểu Mai nhấc máy nhưng không nói gì.
– Thôi mờ… giỡn chút làm gì ghê vậy ! – Tôi một phen hú vía, vội giở giọng nài nỉ.
– Ai biết anh giỡn hay là làm thật, hứ ! – Nàng trả lời bằng giọng giận dỗi mà nghe dễ thương phết.
– Không, giỡn mà ! – Tôi vội đính chính ngay.
– Em không biết nhé, anh làm sao thì làm, bận gì thì cố giải quyết trong ngày để khoảng 6 giờ chiều qua nhà em là vừa !
– Chà, có gì quan trọng à ?
– Tự hiểu đi, đúng giờ đấy nha, muộn thì tôi… treo cổ !
– Em.. sao khoái doạ treo cổ người ta thế ?
– Em không có doạ người ta, mà là em nói với anh đó, người ta nào ở đây !
– Rồi, chiều mai đúng 6 giờ có mặt trước nhà, được chưa tiểu thư ?
– Hì, yêu ghê, vậy anh ngủ ngon nhé, em thức không nổi nữa rồi !
– Ừm, ai bảo em gọi điện làm gì !
– Thì… em gọi hỏi thăm bạn trai cũng không được à ?
– Quá được là đằng khác !
– Ồ ha, vậy 6 giờ chiều mai nhé, chàng !
– Duyệt, em ngủ ngon, nằm mơ thấy anh nhá !
– Em sợ ác mộng lắm, hì hì !
– Thế ngày mai ác mộng sẽ viếng thăm em, he he, thôi ngủ !
-………….. !
-……………….. !
-……….. !
– Sao còn chưa cúp máy ?
– Hì…. cộp…. tút… tút… tút…. !
Đợi Tiểu Mai gác máy trước rồi thì tôi mới yên tâm cúp theo, bao giờ cũng vậy, tôi luôn muốn là người sau cùng gác máy, vì tôi nghĩ phải nghe tiếng chuông cúp đường dây bao giờ cũng để lại một cảm giác như trơ trọi và có chút gì đó hụt hẫng, hay giả chăng cảm giác của người ở lại là không dễ chịu chút nào cả, thế nên tôi chỉ luôn muốn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể cho Tiểu Mai mà thôi.
Đặt lưng xuống giường nhưng chưa ngủ vội, nằm ngẫm nghĩ lại những khoảng thời gian cùng với nhiều chuyện trải qua, tôi lại càng thêm bồi hồi. Quả thật là suốt hơn một năm vừa qua, tôi nợ Tiểu Mai quá nhiều, và nàng cũng vì tôi mà buồn không biết bao nhiêu lần. Chính vì vậy, bây giờ khi hai đứa đã chính thức yêu nhau rồi, khi tôi đã cảm nhận được hơi ấm và sức nặng của cái tựa đầu vào vai mình thì tôi lại càng biết được hạnh phúc nào cũng có giá của nó, đó là phải đánh đổi, phải trải qua nhiều chuyện thì mới có được hạnh phúc thực sự. Và trong niềm vui vô giá đó, việc giữ được hạnh phúc là một việc vừa vui, cũng vừa không dễ dàng chút nào.
Với tôi, không cần phải làm cho mọi thứ trở nên phức tạp hơn, mà chỉ đơn giản rằng tôi sẽ làm mọi thứ tốt nhất dành cho Tiểu Mai, không phải là để đền đáp, mà là đã đến lúc tôi mang lại hạnh phúc cho nàng. Có lẽ yêu nhau ở lứa tuổi này theo một số người là hãy còn sớm, thế nhưng tình yêu thì làm gì có giới hạn tuổi tác, chỉ là vào một ngày tình yêu đến gõ cửa, và bạn là một người chủ nhà hiếu khách không thể từ chối lại sức hấp dẫn của thần tình ái mà thôi.
Vì vậy, dù ngoài miệng luôn tỏ ra tếu táo và vô lo nhưng tôi vẫn biết mình phải thay đổi bản thân, không thể như trước được. Tôi có thể đùa giỡn với bạn bè, nhưng nhất định phảphải đứng đắn đường hoàng khi bên cạnh Tiểu Mai, phải là chỗ dựa vững chắc của nàng.
Để lại một bình luận