Phần 76
Ngồi xem tivi mà áy náy chi bằng ra rửa chén mà thanh thản cho xong, cứ thế Tiểu Mai nấu ăn một bên, tôi đứng rửa chén một bên, rồi lại quay trở ra dọn bàn ăn.
– Xong rồi, còn gì nữa không em ? – Tôi hỏi khi rửa xong chén bát và bàn ăn đã được dọn ra tươm tất, từ chén đũa đến cả cơm canh món ăn các thứ.
– Woa… bất ngờ ghê ! – Tiểu Mai cười khúc khích.
– Uầy, dù sao anh ở nhà cũng phụ nhiều lắm chứ bộ ! – Tôi lúng túng đáp.
Sự thật là ở nhà tôi không có phụ gì nhiều, chỉ là chuyện… dọn cơm ra bàn ăn là chuyện của thằng út, và cũng kiêm luôn… rửa chén, chứ nếu không là đảm bảm mẹ tôi cắt cơm ngay:
– Nam ơi !
– Dạ, con đang đọc truyện mẹ ơi !
– Đi rửa chén !
– Ớ….. !
– Nam ơi !
-…………… !
– Đi rửa chén, nhanh !
– Uầy…… !
– Nam ơi !
– Con đang nghe nhạc mẹ ơi !
– Nghe nhạc mà biết mẹ mày gọi à ? Xuống rửa chén !
-…….. !
– Cái thằng này lại chạy đâu rồi, Nam… mmmmm !
– Biết rồi, khổ lắm, nói mãi !
– Xuống ăn dưa dấu nè con !
– Dạ, dạ, có con liền nè !
– Rồi rửa chén luôn thể !
– Uầy… !
Nam – cái tên được gọi nhiều nhất trong ngày, Nam – nhân vật không thể thiếu được sau mỗi bữa ăn, Nam – tay rửa chén thực thụ, cho chén bát sạch bóng vết dầu mỡ, mềm mại với da tay.
Là vậy đó, thế nên tôi có thể dốt nấu ăn, nhưng nói về khoản rửa chén rửa bát thì tôi chẳng xếp nhất cũng phải đứng nhì thiên hạ, bởi do được mẫu thân đào tạo từ thuở nhỏ nên giờ tôi đã trở thành tay rửa chén chuyên nghiệp có thâm niên nhiều năm trong nghề, luôn được các đồng nghiệp ưu ái và dành phần nể trọng nhất định.
Thế nên lúc này đây Tiểu Mai ngạc nhiên cũng không có gì là lạ, có lẽ trước giờ nàng tưởng tôi chỉ là một ông mãnh quý tử suốt ngày ăn chơi lêu lổng.
– Ăn thôi, anh ngồi đi ! – Tiểu Mai xới cơm ra chén.
– Bình thường… em có ăn trưa như vậy không ? – Tôi tần ngần hỏi.
– Thì… cũng đơn giản vậy đó ! – Nàng nhíu mày đáp.
– Thế này mà là… đơn giản hả ? – Tôi há hốc mồm.
Bàn ăn trước mặt tôi là một món súp, ba món chính, hai món phụ và một món canh, nhìn choáng gần hết cả bàn với thịt rau canh cá, lại thêm cả một đống những chén nước chấm nhỏ xíu trông mà hoa cả mắt.
– Hi, nhìn hoài, ăn đi, chiều nay còn thịnh soạn hơn đấy ! – Tiểu Mai cười đáp.
Nghe nàng nói mà tôi toát mồ hôi hột, bữa cơm đơn giản mà đã nhiều món ăn đến như vậy thì chiều nay tiệc tùng thịnh soạn còn đến thế nào nữa, chắc có mà dọn cả ra ngoài đường ngồi ăn luôn mất.
– Nè, thưởng cho lúc sáng mệt nhọc ! – Tiểu Mai tủm tỉm gắp thức ăn vào chén tôi.
– Ừ…. ! – Tôi loá cả mắt.
Kế sau đó là một chuỗi những câu hỏi của tôi, ăn nhiều mà thắc mắc cũng nhiều:
– Thịt bò này ngon quá vậy, có vị là lạ !
– Tiêu hầm đó !
– Súp ngon, làm sao hay vậy em ?
– Anh học nấu ăn thì em chỉ cho, nhé !
– Ủa ? Sao cái này giống chả cá quá ? Mà ngon hơn nhiều !
– Gọi là Surimi, anh ăn thêm đi !
– Từ từ, ủa mấy cái thanh tre mua hồi sáng đâu ?
– Để chiều làm Yakitori chứ anh !
– Là gì ?
– Gà nướng, cũng ngon !
– Vậy chiều làm mấy món nữa ?
– Thì… khác với những món trưa nay, thêm vài món nữa cho mọi người !
– Em… nấu hết à ?
– Không, có Trân phụ chứ, anh ăn từ từ thôi !
– Ừm… ngoàm…. !
Tôi ăn như lốc cuốn, mãi đến khi no căng cả bụng rồi thì mới khệnh khạng tựa ngửa ra ghế mà thở dốc:
– Ục…. đói cũng khổ mà no… cũng chẳng sướng gì… !
– Hi, gì cũng nói được ! – Tiểu Mai cười khúc khích.
– Em ăn ít vậy ? Giữ dáng à ? – Tôi thắc mắc.
– Buổi trưa em không có thói quen ăn nhiều, mà anh đừng gác đũa trên chén, cứ để nằm ở mặt bàn đi ! – Nàng trả lời.
– Chi vậy ? Ở nhà anh ăn xong toàn vậy mà ? – Tôi ngớ người thắc mắc.
– Em không thích lắm, ăn xong gác đũa trên chén không được coi là lịch sự ở Nhật đâu ! – Tiểu Mai lắc đầu đáp.
– À… rồi…. ! – Tôi theo lời nàng cầm đũa hạ xuống mặt bàn.
– Anh ngồi nghỉ đi, có bánh trong tủ lạnh đấy, em dọn dẹp chút ! – Nói rồi Tiểu Mai đứng dậy bê chén dĩa ra đằng bếp.
Khoái hết sức, cuối cùng sau những năm tháng dài đằng đẵng ăn cơm xong là phải rửa chén thì hôm nay tại nhà Tiểu Mai, tôi đã được nàng đặc cách cho nghỉ phép, sung sướng ngồi xoa bụng mà nhâm nhi cốc trà mát lạnh.
Đưa tay nhìn đồng hồ thì đã gần 1 giờ trưa, hoá ra hôm nay hai đứa tôi ăn cơm trễ, chắc là vì lúc đi chợ khá lâu và Tiểu Mai tranh thủ chuẩn bị luôn một số nguyên liệu để nấu ăn cho buổi chiều.
Đang tận hưởng dư vị khoan khoái còn đọng lại trên đầu lưỡi sau bữa ăn trưa ngon nhất mà tôi từng biết, định nhổm dậy mở tủ lạnh lấy bánh trái ra quất tiếp thì chuông cửa ngoài nhà trước vang lên rõ to:
– Reeng….. !
– Oạch… giật cả mình ! – Tôi giật thót người.
– Vậy nên anh phải biết là lần sau qua nhà em thì nhấn chuông một lần thôi nhé, hoài nghe mệt tai lắm ! – Tiểu Mai nói.
– Ừ… xin lỗi ! – Tôi gãi đầu bối rối.
– Anh ra mở cửa đi, chắc là Trân đó ! – Nàng tiếp lời.
– Hây dà, con bé này, lúc nào không tới lại ngay cái lúc định ăn bánh ! – Tôi làu bàu.
Cố lê tấm thân to tướng sau khi tọng một đống thức ăn vào bụng, tôi uể oải bước ra mở cổng, quả nhiên là bé Trân đang dựng xe đằng trước nhà:
– Em có làm phiền gì hai anh chị không ? – Con bé nháy mắt tinh nghịch.
– Sao mà phiền ? – Tôi đẩy cổng ra cho Trân dắt xe vào.
– À, vì thấy sao mà anh nhăn nhó ghê quá ! – Trân nhoẻn miệng cười.
– Không… tại anh mới ăn no thôi, hề hề ! – Tôi chống chế rồi vội cười cầu tài.
– Vậy em vào nhé, chị Mai ở sau bếp hở anh ?
– Ừ, em phụ được gì phụ đi nhé, anh oải quá rồi !
– Phụ gì chứ, em cũng là bếp chính đó nghen !
– Hơ, em biết nấu món Nhật à ?
Tôi ngạc nhiên hỏi, vì trước giờ cứ đinh ninh là Trân chỉ ham đọc truyện thôi, chứ làm gì mà có nhã hứng nấu ăn, nói gì là đến làm các món Nhật cầu kì.
– Chứ anh thích ăn món Nhật không ? – Trân nhìn tôi hỏi.
– Ừ, dĩ nhiên rồi, ngon thì phải thích thôi ! – Tôi thơ ngây đáp.
Đến đây thì Trân nhoẻn miệng cười, khoe răng khểnh dễ thương như mọi khi rồi thản nhiên nói:
– Vậy nên em phải biết nấu thôi, hì hì !
Để lại một bình luận