Phần 2
Trời tối, gió bắt đầu lạnh. Em đã ôm sát tôi, như để ngăn cơn gió lạnh hoặc để giữ chúng tôi với nhau. Ủ hai bàn tay em, tôi đưa lên môi hôn, tay em run run hay môi tôi run. Em vào nhà, tôi một lúc mới hết run để nổ máy xe. Đêm tôi đã mơ thấy em.
Hôm sau, phải đưa mẹ về quê, quẩn quanh cả ngày, tối mới lại trở ra Hà Nội. Tôi bắt đầu hiểu nỗi nhớ. Nhớ cồn cào. Nhớ đến thắt ruột. Thật lạ, thật thích (Giá như bây giờ, đã nhắn tin để đỡ nhớ. Nhưng hẳn, cảm giác nhớ nó sẽ không như ngày của chúng tôi).
Còn 2 ngày nữa là Tết, Hà Nội đã vắng dần người, các hàng quán cũng đóng cửa gần hết để chuẩn bị dọn dẹp đón Tết.
Tôi không chịu được, lấy cớ sang nhà thằng bạn để đưa thuốc như đã hẹn hôm nào.
Nó không có nhà, tôi lấy hết dũng khí sang nhà em, và tự nhủ nếu có gì thì nói tôi gửi cây thuốc.
Sau tiếng gõ cửa và tiếng em vang lên “Ai đấy?”, Tôi lý nhí “Anh…”. Và hình như tôi cảm thấy có tiếng va chạm mạnh, và tiếng bước chân chạy.
Em hiện ra trước mắt tôi, vẫn sáng ngời, nụ cười rạng rỡ. Tôi bước vào nhà, em khép cửa lại, nhìn nhau.
Rồi như thỏi nam châm, chúng tôi ôm chầm lấy nhau.
Em thật gần, hơi thở thơm tho, nóng hổi.
Như bản năng mách bảo tôi đưa môi mình tiến đến môi em.
Và ầm, từng xúc giác mở tung để đón em vào.
Môi tôi đói khát cuốn lấy môi em, nếm náp từng giọt mật trên môi em.
Tay tôi siết chặt lấy em, để cảm giác mềm êm trước ngực.
Trượt dài xuống để cảm giác sự nẩy căng tròn trịa trên mông.
Hôn rồi lại siết, thời gian như ngừng lại.
Khi rời nhau để lấy hơi, mặt em đã rạng hồng, vệt hồng lan hết mặt xuống cổ. “Anh yêu em!”, Tôi nói.
Tự nhiên như nó vốn thế. Em lại vít đầu tôi xuống và lại cuốn lấy môi tôi, hàm răng mở ra, cái lưỡi ướt át đưa sang như muốn nếm náp hết hương vị của tình yêu. “Em yêu Anh!” Nhẹ ra giữa cái hôn. (Nếu được quay lại, chắc chắn nụ hôn của chúng tôi phải đẹp hơn nụ hôn trong mưa của Audrey Hepburn và George Peppard trong phim Breakfast at Tiffany”s)
Chúng tôi đã là của nhau.
Cái Tết đó là cái Tết đáng nhớ nhất của đời tôi. Cái Tết tôi có em. Chúng tôi như đôi sam dính lấy nhau mỗi khi có thể. Tôi gần như bỏ qua mọi thủ tục lễ Tết thường có, xểnh ra là lại đi qua nhà thằng anh họ đồng lõa của em, để được nhìn thấy em, để được hôn vội khi không có ai, để được lẻn ra lên phố ngồi ca phê cạnh nhau. Đơn giản, thế giới chỉ có Tôi và Em.
Từ khi có em, thằng bạn tôi và thằng anh họ của em gần như mất tôi, tôi bỏ qua mọi cuộc vui chơi, bi – a, bóng đá, chắn, la cà cà phê… Và chính chúng lại là những kẻ luôn coi mình có kinh nghiệm hơn tôi, vì ít nhất là đã có cuộc tình vắt vai và chắc là đã có kinh nghiệm quan hệ. Mỗi khi gặp tôi, hầu hết các câu hỏi là đã ăn chưa, cảm giác thế nào.
Tôi vẫn ngu ngơ, chỉ cười vào cái lũ xôi thịt, tình yêu đâu chỉ có thế. Và chúng nó, coi tôi như kẻ đồng lõa, để bắt đầu trao đổi về tình dục.
Và tôi, cũng được xem những thước phim cấp 3 mà chúng thuê trộm ngoài hiệu cho thuê băng video.
Chúng tôi vẫn vậy, vẫn hôn trộm mỗi khi có cơ hội, vẫn ôm nhau mỗi khi gần nhau, có hơn là những cảm giác khác ngày càng tăng. Mỗi cái ôm đụng chạm, sẽ làm quần tôi căng lên, ướt một ít ở đầu chim, sự tức tức ở dưới mỗi khi chia tay về. Cảm giác êm êm căng căng căng ở ngực càng kích thích hơn, và sự căng thẳng của em, mỗi khi tôi vuốt ve sống lưng lên vồng mông cong của em. Nhưng chỉ có vậy.
Sau Tết, rồi cũng đến ngày tôi nộp đồ án tốt nghiệp để chuẩn bị bảo vệ ra trường. Thời gian có em, tôi lại có nhiều thời gian hơn cho đồ án tốt nghiệp, thời gian chờ đợi được gặp em dài đẵng đẵng và làm đồ án giúp cho tôi cảm thấy giảm đi cảm giác chờ đợi. Mọi thứ rất tốt, kết quả phản biện tuyệt vời và tôi không phải sửa đồ án, chỉ nộp và chờ ngày bảo vệ. Thở phào sau khi nộp đồ án, tôi phóng ngay đến công ty em, chờ em đi ăn trưa. Vừa ngồi xuống gọi chén nước chè, thì em đã xuất hiện với cái túi to tướng trên tay. Tôi hơi ngỡ ngàng, em chủ động nói:
– Em phải về quê mang đồ giỗ ông bác cả. Anh chở em ra bến xe nhé!
Quê em ở Bắc Ninh, chỉ cách Hà Nội có 30 km, tôi thì không việc gì, mà lại phải xa em. Lóe lên một cái tôi nói:
– Hay anh đưa em về. Anh vừa nộp đồ án xong rồi, không có việc gì làm cả.
Tối thấy một tia vui vẻ lóa lên trong mắt em, em ngập ngừng:
– Bố mẹ anh có đồng ý cho anh đi chơi không?
Bố mẹ tôi, nổi tiếng nghiêm khắc về quản lý con cái, tôi chưa bao giờ được đi qua đêm và đi chơi về khuya. Tôi nói:
– Không vấn đề gì đâu. Đằng nào anh cũng tiện đường lên thăm cô chú Anh.
Cô chú tôi sống ở Bắc Giang, chú đi bộ đội rồi cô chú chuyển lên đó sống luôn, lâu lắm rồi không về Hà Nội. Bà nội tôi cũng nhắc suốt. Nếu tôi nói lên thăm cô chú, thế nào Bà cũng đồng ý và bố mẹ tôi phải đồng ý.
Tôi chở em về quán cà phê gần nhà để về xin phép bà nội. Và như dự đoán, bà đồng ý ngay, còn dúi cho tôi ít tiền để đi đường và túi quà bà chuẩn bị sẵn cho cô chú và các em. Không cần báo bố mẹ, tôi vơ vội bộ quần áo và phóng xe ra chỗ em.
Trời chớm hạ, cũng không nắng lắm, gió mát thổi hưu hưu. Tôi và em bên nhau, hai bên đường cánh đồng lúa đã bắt đầu chín, vàng ruộm, mùi lúa thơm ngát, như tạo không gian thơ mộng cho chúng tôi. Em ôm tôi thật chặt, cảm giác êm êm, nóng bừng 2 bờ vai, sự căng cứng cọ vào quần và cảm giác nâng nâng trong tim. Em ríu rít kể chuyện về ông bà, cô chú trong quê, kể những kỉ niệm hồi bé về quê chơi. Tôi chìm trong hạnh phúc, một tay lái xe, một tay nắm tay em, chậm chậm về quê.
Nhà cô chú em ở rìa làng, trước mặt là con mương và cánh đồng lúa bát ngát.
Ngôi nhà ngói 3 gian tương đối mới ẩn sau vườn cam bưởi xum xuê, mát mẻ. Về đến nơi, mọi người đi vắng, đang sang nhà bác cả để chuẩn bị giỗ cho ông bác.
Nhà bác cả cùng xóm, ở giữa làng.
Tôi và em đi sang nhà bác, mọi người tíu tít chào hỏi, tò mò tôi là ai.
Để lại một bình luận