Phần 17
Trên đường về, bụng đói cồn cào, chị nhất quyết không cho dừng, chị bảo phạt làm chị ra nhiều. Nhưng tôi đồ rằng chị ngại vì nó dính bết vào chân chị, đặc và nhiều thế cơ mà. Ôm bụng đói, chị lại ôm thật chặt phía sau. Tôi tự tin phóng về nhà chị.
Về đến nơi, đã nửa đêm. Chị chạy thẳng vào buồng, rất nhanh quay lại, chị chỉ thay quần dài. Và quày quả đi vào bếp, hai tô mì nóng được bưng lên. Lâu lắm rồi tôi mới lại ăn tô mì ngon đến thế.
– Giờ em ngủ ở đâu?
Nhìn quanh trên giường bác Tư và ông bạn đang ngủ, dưới đất 2 ông anh đang thi nhau kéo bễ. Chẳng còn chỗ chui vào. Màn cũng không còn, chị bảo thế.
– Vậy em ngủ cùng chị nhé.
– Không được, mọi người biết xấu hổ lắm. Em vào ngủ đi, lát chị quán chị Ba ngủ nhờ.
Tôi chui vào giường chị, mùi hương thoang thoảng lại quyện vào mũi.
Tôi đoán là mùi nước thơm chị xịt, vì mùi cơ thể rất nhẹ, gần như không nhận ra, chỉ khi đạt cực khoái mới toát ra nhè nhẹ. Tôi quay mặt vào trong, mơ màng.
Bỗng nghe tiếng động, tiếng chị xuỵt nhẹ nhẹ. Tôi lặng lẽ xích vào để chị nằm xuống.
Chị mới tắm, mùi xà bông thoang thoảng, tươi mát.
Không nhịn được, tôi vòng tay qua ôm chị, da thịt chị mát rượu, vầng vú vun tròn, rắn chắc đội lên làn áo ngủ không bị che đậy bởi áo lót.
Thò tay dưới áo, tôi chiếm nguyên một bầu vú chị mân mê vuốt ve.
Tay chị cũng thò xuống, qua quần tôi, và nắm lấy con chim xoa nhè nhẹ. Cười thỏa mãn, miết bàn tay lên bầu vú co dãn của chị. Tôi chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng chiếu vào mặt, cùng tiếng ông anh hét tôi dậy.
Tôi lười biếng mở mắt, nhìn đồng hồ, đã 8 giờ sáng.
Vùng dậy đánh răng, rửa mặt, tôi sà vào bàn ăn sáng.
Nhìn quanh không thấy chị đâu, hay chị ra nhà chị Ba ngủ. Cắm cúi ăn nhanh bát mì, trong khi hai ông anh có vẻ sốt ruột, tôi thầm nghĩ cho chết, ai bảo uống lắm vào.
May mà mình tỉnh táo, được bữa nhớ đời.
Vừa ngẩng đầu lên, ly cà phê bốc khói ngay trước mặt, chị ngồi trước tôi, mỉm cười.
Hôm nay, chị rạng ngời.
Tôi mỉm cười cảm ơn, cầm ly cà phê nhấm nháp, từng hương thơm cùng vị đắng lan tỏa khắp người làm tôi tỉnh táo lại.
Ông anh sốt ruột nổ xe máy, tôi lưu luyến đứng dậy nhìn nhìn chị, cầm tay chị vội một cái.
Rồi chạy ra xe, ngoái lại vẫn thấy chị nhìn theo.
Ông anh rú ga vội vã. Tôi lại về với công việc túi bụi thường nhật. Và một tuần không dám cởi trần vì vết cắn của chị trên vai, cảm giác buồn buồn trên chim mỗi lần nhìn môi phụ nữ. Bao giờ gặp lại chị?
Công việc đang chạy gấp, về đến phòng mỗi ngày, tôi chỉ vật ra giường và bấm điện thoại nói chuyện với em một chút, nghe giọng em dịu dàng kể chuyện và ru tôi vào giấc ngủ.
Thời gian trôi.
Sáu tháng tôi xa em, sáu tháng tôi trưởng thành, tôi đen hơn, chai sạn hơn, khỏe mạnh hơn.
Và dạn dĩ hơn.
Quen hơn với những cuộc nhậu lai rai, ngả ngớn đáp trả mỗi khi chị cấp dưỡng hoặc các chị công nhân trêu trọc, quen hơn với cuộc karaoke ôm, với massage.
Mặc dù chưa bao giờ thích sự nhợt nhạt của các tiếp viên, sự giả tạo của các em massage luôn coi chúng ta như những con gà, con lợn với giá thị trường theo độ dày cái ví. Nhưng kệ, lăn lộn tại công trường, đôi khi cũng cần những phút giây bốc đồng, đôi lần tôi cũng a dua.
Và sau mỗi lần đi đó, lại thấy nhớ em hơn, thèm khát những cử chỉ dịu dàng săn sóc, những cái hôn nồng ấm, cái ôm đằng sau để biết em luôn ở sau tôi mỗi khi tôi quay lại.
Nỗi nhớ em giờ không còn lên nữa, mà lắng đọng hơn, hoài niệm hơn.
Sáu tháng, tôi thay đổi, không biết em có thêm nếp chân chim nào không?
Có còn trong trắng hồn nhiên khi mới đến bên tôi?
Công việc tốt, chúng tôi bàn giao hệ thống phụ trợ kịp tiến độ, các hạng mục được nghiệm thu hoàn hảo, ai cũng phấn khởi hồ hởi. Sếp cho cả đội được nghỉ xả hơi 2 tuần trước khi chuyển sang giai đoạn 2. Lên Sài Gòn, với số tiền thưởng và lương rủng rỉnh trong tay, tôi quyết định tìm quà cho em. Một chiếc vòng tay bằng vàng, các mắt được tạo hình từ những bông hoa nhỏ xinh xinh nối vào nhau. Với tôi, em luôn là bông hoa tinh khiết rực rỡ nhất. Với món quà luôn được tôi khư giữ trong ngực áo, tôi ra sân bay.
Để lại một bình luận