Phần 109
Chỉ kịp gọi điện báo qua Xuân và Hải, tôi lập tức đến địa điểm a.Mạnh đã nói – trụ sở ca huyện…
– Mặt mũi làm sao thế kia? – a.Mạnh hỏi tôi lúc vừa làm việc xong với các xxx.
– À… không có gì đâu anh ạ. Mà a.Dũng sao rồi anh???
– Hừm… đánh nhau với 1 băng khác!!!
– Vậy giờ tình hình thế nào rồi ạ???
– Hiện tại vẫn chưa nói được gì, trước mắt cứ bảo lãnh cho Dũng với vài ae thân cận của nó đã.
– Đơn từ uỷ ban lo được chưa ạ?
– Mấy cái giấy vặt vãnh ấy chú khỏi lo.
– Bác anh… chắc cũng biết chuyện rồi phải không?
– … – a.Mạnh gật đầu không nói, vẻ mặt dù bình tĩnh nhưng chút căng thẳng vẫn ẩn qua cái gật đầu ấy. Vừa lúc đó 1 người đàn ông ngoài 50 bước ra từ trụ sở, đi dần về phía a.Mạnh. Theo sau còn có vài người mang vẻ mặt lạnh băng.
– Cậu cũng nhanh quá nhỉ!!! – người đàn ông nheo mắt cười.
– À ông Cương, lâu rồi không gặp, ông vẫn khoẻ chứ!!! – a.Mạnh cười đáp lại
– Hà hà, khoẻ khoẻ. Vẫn đủ sức để làm vài buổi “giao lưu” hỏi thăm nhau thế này.
– Đúng là gừng càng già càng cay, tuổi trẻ chúng tôi không theo được.
– Không theo được… Hà hà, chẳng phải vừa làm cho tôi 1 chuyện bất ngờ đây sao. – lão Cương liếc mắt về phía trụ sở.
– Chuyện gì còn chưa rõ ràng thì phải tìm hiểu ngọn ngành mới nói được chứ, hà hà.
– Tìm hiểu à… được được, nhưng sau đó thì sao??? – lão Cương ngưng cười, 2 mắt lim dim nhìn thẳng a.Mạnh.
– Sau đó thì sao… ý ông là gì?
– Tổn thất các cậu gây ra lần này không phải nhỏ đâu. Chưa nói chuyện để bọn xxx đánh hơi được, việc các cậu tự tiện phá vỡ “nguyên tắc” chung, cái này mới là điều đáng nói.
– Haha, ông Cương sức khoẻ tốt vậy hình như đang có chút nhầm lẫn!!!
– Nhầm lẫn…???
– Tôi phải nhắc để ông nhớ, Dũng nó chỉ là 1 nhánh riêng rẽ, tách biệt hoàn toàn với bên tôi. Xung đột nội bộ giữa nó và ông thế nào tôi không biết, cũng không hề tham gia.
– Bỏ mặc ae nhanh đấy, hê hê hê!!!
– Minh bạch rõ ràng chuyện nào ra chuyện đấy, đổ đồng cho nhau trong cái “giới” này là điều tối kỵ, để thiên hạ biết được sẽ chẳng có gì hay ho. Ông là người kinh nghiệm, “hành nghề” lâu năm như vậy, hẳn phải hiểu rõ điều này!!!
– Hà hà, vậy có lẽ phải đưa lên để “hội đồng” cuối năm xem xét nhỉ!!!
– Hây, cái đó tuỳ ông thôi, nhưng làm gì cũng nên tính toán cẩn thận, chớ để bé xé ra to, phóng tay ra rồi lại không thu về được.
– Câu này thì phải bác cậu mới đủ cân lượng để nói với tôi, hà hà… Mà ông Thiệu dạo này vẫn khoẻ chứ?
– Cảm ơn ông, bác tôi vẫn khoẻ.
– Tốt tốt, khoẻ là tốt, khoẻ vậy mới có sức để gồng gánh cơ đồ chứ, đâu thể để sụp đổ trong tay con cháu ngày 1 ngày 2 được, hahaha.
– Cảm ơn ông đã nhắc nhở, ông Cương cẩn thận quá!!!
– Được rồi, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm ông ấy sau.
Lão Cương cười gằn đoạn quay lưng rời đi, kết thúc cuộc nói chuyện trong hoà nhã, không có lấy 1 câu gắt gỏng, khó nghe mà chỉ toàn những lời xã giao, hoà hảo. Nhưng ẩn trong đó lại là gươm đao, bẫy ngầm, khiến dân “ngoại đạo” như tôi phải chú tâm, lắng nghe theo từng câu chữ. Nó giống 1 loại áp lực vô hình, 1 cách nắn gân mà với những người vốn quen tay bắt mặt mừng, bụng chôn dao găm như a.Mạnh dường như đã trở thành 1 phản xạ cố hữu, tựa như việc hít thở để tồn tại. Đối diện với đối phương là vậy, không cần thiết có bao nhiêu vũ khí mà q.trọng nhất là giấu được bao nhiêu vũ khí ở trong lòng. Càng hận thù, cay cú thì càng phải cười tươi như hoa nở, đối thủ khi đó sẽ không thể biết mình đang nghĩ gì, muốn gì, cũng không thể đoán được thời điểm mà mình sẽ hành động…
Còn đang hồi tưởng lại ấn tượng từ cuộc đối đáp vừa rồi thì a.Dũng và các ae khác từ trụ sở bước ra.
– Anh… có bị thương nặng ở đâu không anh? – tôi lo lắng nhìn 1 vài vết thương trên mặt và tay a.Dũng.
– Không việc gì cả, chú khỏi lo… Mà này…!!! – nói rồi a.Dũng đưa tay lên mũi nhìn tôi ra hiệu. Tôi hiểu ý muốn hỏi thăm của ảnh nên chỉ khẽ lắc đầu, cười trừ.
– … – a.Mạnh cũng chỉ im lặng chứ không nói gì.
– Giờ cho về nhưng nhớ giám sát kỹ, bất kể khi nào có lệnh cũng phải có mặt trình diện đầy đủ!!! – cán bộ xxx đi cùng nói với theo, a.Mạnh cười tươi đáp lời.
– Vâng, cám ơn anh… Được rồi, tất cả lên xe đi, có chuyện gì vừa đi vừa nói.
– Tắt nhạc đi!!! – đoạn nhạc sàn chát chúa trên xe dường như làm a.Mạnh cảm thấy khó chịu.
– Anh không muốn hỏi em chuyện gì à? – a.Dũng cuối cùng cũng lên tiếng sau một hồi im lặng.
– Hỏi cái gì?
– Việc em vừa làm…
– Hỏi để làm gì, hỏi bây giờ cũng có giải quyết được gì??? Đã từ lâu mày đâu còn nghe lời bác và tao nữa!!! – a.Mạnh trầm giọng nhưng âm điệu vẫn gằn lên 1 sự gay gắt.
– Anh đừng nói vậy, em lúc nào cũng tôn trọng 2 người.
– Hừm, cho là vậy đi, tao cũng chưa bao giờ nghĩ mày muốn vượt mặt hay có ý nọ ý kia. Nhưng những việc mày làm trong suốt 1 năm vừa rồi, đặc biệt là vài tháng gần đây thực sự làm cho bác suy nghĩ rất nhiều. Bản thân tao cũng vậy, cũng không hiểu rốt cuộc mày định làm gì, đang tính toán gì nữa.
– …
– 6 hiệu cầm đồ với 4 sới của lão Cương bị mày phá liên tục trong có vài tháng. Hôm nay lại phá tiếp cái sới to nhất nhì tỉnh của lão, xảy ra thanh toán, đánh nhau rồi để bọn xxx nó “đánh hơi” được thế này, nếu rơi vào án điểm thì sao. Mày gấp gáp, nôn nóng như vậy để làm gì, mày quên bác dặn thế nào rồi à!!!
– Em chưa bao giờ quên… Hajzzz… mà anh cũng không cần nói nữa đâu. Mọi chuyện em làm tất cả đều là có lý do, qtrọng nhất em vẫn luôn nghĩ cho bác và anh…
– Nghĩ vậy mà mày lại làm vậy??? – a.Mạnh gay gắt ngắt lời.
– … Lát về em sẽ nói rõ để 2 người hiểu.
– Hừ…
Không khí căng thẳng trong xe giãn ra phần nào khi tôi chủ động gọi điện “câu giờ” với Xuân, báo qua một chút tình hình của mọi người để 2 thằng ở nhà yên tâm. Những chiếc xe trở mọi người phủ mình dưới ánh đèn cao áp, lặng lẽ trầm mình lướt đi trên con đường quốc lộ. Về đến nội thành Hà Nội cũng đã vào đêm, vì muộn nên a.Mạnh kêu tôi ngủ lại nhà bác anh ấy.
Bác a.Mạnh với tôi không phải là người quen thuộc, trong quá khứ mới chỉ 2 lần tôi gặp qua là 1 lần dưới quê, lần gần nhất gặp ở nhà a.Mạnh trên Hà Nội cũng đã cách đây hơn 1 năm. Mặc dù không tiếp xúc nhiều nhưng ấn tượng của tôi về người đàn ông trên dưới 60 tuổi tên Thiệu này lại có phần rõ nét. 1 người điềm tĩnh, đa trí, vững như bàn thạch là những gì tôi cảm nhận được qua cách đi đứng, hành vi đôi tay, ánh mắt cùng cách nói chuyện lạnh lùng, ngắn gọn đến mức “công nghiệp”. Chưa có gì để khẳng định nhưng phàm là những người hoạt động và trụ lại lâu năm trong giới giang hồ đều phải là những nhân vật có bản sắc, lạnh nhạt như tiền và khó dò thâm sâu. Trong suy nghĩ của mình, tôi cũng đánh giá bác a.Mạnh là 1 người như vậy, không có cái vẻ dữ tướng, lấn át người khác như bố Trà nhưng sự điềm tĩnh, chắc chắn trong mỗi câu nói, ánh mắt vẫn tạo cho người đối diện 1 hình dung về bản lĩnh và kinh nghiệm ẩn sâu bên trong con người này.
Chiếc suv rẽ qua vài con phố rồi dừng lại tại 1 ngôi nhà có vẻ cổ kính, hay đúng hơn là 1 ngôi nhà cũ. Thiết kế kiểu ban công mở thoáng mang dáng dấp từ những năm 98-2000 khi nền kinh tế thị trường bắt đầu phát triển. 1 chút tiếc rẻ thoáng qua trong suy nghĩ của tôi khi giữa mảnh đất rộng như này chỉ là 1 căn nhà 4 tầng, xây theo kiến trúc cũ. Xung quanh cây cảnh, chim chóc đầy lồng thế này, phải đặt vào đó 1 toà biệt thự cách tân thì mới phù hợp.
Những người bảo vệ và giúp việc nhanh chóng mở cửa cho xe vào sân rồi đưa chúng tôi vào bên trong.
– “Chà chà, bố trí nhà cửa như kiểu ẩn mình che dấu tiềm lực vậy!!!” – tôi thầm đánh giá khi bước chân vào bên trong ngôi nhà. Vẻ cũ kỹ bên ngoài có lẽ là điểm trừ duy nhất của ngôi nhà này vì nội thất bên trong là 1 màu tương phản rõ rệt. Không xa hoa, tráng lệ đến mức phô trương nhưng những nội thất, đồ đạc bằng đồng đặc, gỗ quý, những món sành sứ tinh xảo hay những món đồ cổ, quý hiếm nhiều giá trị đủ để nói lên cách chơi và cái tầm của người sở hữu.
– Bác tôi đã nghỉ chưa? – a.Mạnh hỏi người đàn ông giúp việc.
– Ông vẫn chưa ngủ chú ạ, chắc biết các chú về nên ông vẫn đợi.
– Được rồi, để tôi tự vào. Chú sắp xếp phòng cho cậu em này giúp tôi.
Người giúp việc theo lời a.Mạnh đưa tôi lên 1 phòng ngủ ở tầng 3. Ngôi nhà mặc dù không mới nhưng rất rộng, thiết kế diện tích lại khoa học nên mỗi tầng phân bổ được tới 4 phòng riêng. Căn phòng tôi ngủ đêm nay cũng khá rộng rãi, không có nhiều đồ đạc tôi lại thấy thoải mái và dễ ngủ hơn. Đặt lưng lên chăn ấm đệm êm 1 lúc đã thấy người ngà ngà, mắt mũi díu lại mơ màng. Bỗng cảm thấy có chút bức bối nơi hạ thể, tôi đành ngồi dậy để đi wc. Nhà wc nằm bên ngoài, dọc theo dãy hành lang ôm lấy khu giếng trời… Xả nước, rửa tay, đang đứng vặn vẹo vài động tác cho giãn gân giãn cốt thì cửa một căn phòng gần đó chợt hé mở, lọt ra ngoài hành lang những tia sáng nhỏ hẹp. Định bụng về phòng ngủ tiếp cho đỡ mệt nhưng những tiếng nói chuyện trong phòng sau đó cứ níu chân tôi lại nơi cửa phòng mình.
– A.Dũng: cháu biết là bác giận cháu nhưng cháu phải làm vậy!!!
– Bác Thiệu: không ai ép, tình thế cũng chưa phải cấp bách. Tại sao phải làm như vậy?
– A.Dũng: chưa phải cấp bách nhưng cứ để mãi thế này người của mình càng ngày càng lép vế. Lão Cương hơn năm nay không ngừng mở rộng mạng lưới, lại dùng chính những quan hệ đó phá hoại mình…
– B.Thiệu: điều đó bác biết, bác dặn chúng mày không được manh động, hấp tấp đều là có lý của bác. Tất cả mọi việc bác đã tính toán trong đầu, chưa phải lúc thích hợp nhất định chưa được hành động.
– A.Dũng: bác ạ, cháu biết bác nói vậy để 2 ae cháu yên tâm thôi vì trước giờ bác làm gì cũng tính toán, suy xét cẩn thận cho mọi người. Nhưng mà, có những chuyện dù có tính kỹ cũng không theo ý mình được bác ạ…
– A.Mạnh: Dũng, ai cho mày cãi bác!!! – a.Mạnh gay gắt ngắt lời.
– B.Thiệu: Mạnh, cứ để nó nói tiếp.
– A.Dũng: hajzzz… cháu xin lỗi… thực sự chuyện này cháu không nói thì chắc bác cũng biết rồi.
– A.Mạnh: chuyện gì???
– A.Dũng: anh vẫn chưa biết thì để em nói luôn, lão Cương đang nhăm nhe muốn bắt tay với hội “cái” trên Hà Bắc.
– A.Mạnh: hội “cái” HB!!! Chuyện này… bác cũng đã biết???
– B.Thiệu: … nói tiếp đi Dũng.
– A.Dũng: tin này cháu nắm được cách đây 4 tháng, đã xác thực và kiểm tra cẩn thận, hoàn toàn chính xác và tin cậy. Theo người bên cháu theo dõi thì lão Cương gần đây hành động rất mập mờ nhưng ý định thì rõ ràng. Từ việc bắt mối với bọn le ve núp dưới hội “cái” trên HB cho tới mấy đường dây ở Hà Nội có quan hệ với hội “cái” đó.
– A.Mạnh: bác đã biết những chuyện này rồi tại sao lại không nói gì cho cháu???
– B.Thiệu: bác mà nói ra e là mày cũng sẽ vội vàng như thằng Dũng.
– A.Dũng: hajzzz… bác ạ, bất đắc dỹ cháu mới phải tự tiện hành động như vậy. Cháu hiểu bác là người nhẫn nhịn nhưng cháu không giỏi được như bác, cho cháu 1 thời gian cụ thể cháu còn có thể chờ. Chứ bắt cháu nhìn ae càng lúc càng bị lũ chó ấy lấn át, chèn ép thì cháu không chịu được. Mình cũng nhịn chúng nó suốt mấy năm nay rồi, càng ngày chúng nó càng nhờn. Vậy nên cháu mới…
– B.Thiệu: vậy nên tự ý bắt tay với người khác, mượn quan hệ riêng của mình để can thiệp vào chuyện của bác. Ý mày sắp nói đấy phải không? – giọng b.Thiệu giận dữ 1 cách kiềm chế.
– A.Dũng: … cháu xin lỗi, chuyện đã thế này… dù sao cũng xảy ra rồi. Nếu cản cháu từ cách đây nửa năm thì cháu còn có thể dừng lại. Giờ, đạn đã bắn ra không thể không nổ, cháu chỉ còn đường triệt lão ấy đến cùng thôi.
– B.Thiệu: vậy sau này thì sao???
– A.Dũng: … bác yên tâm, chuyện này cháu đã nghĩ rất kỹ rồi mới quyết định…
– B.Thiệu: mấy năm???
– A.Dũng: …
– A.Mạnh: ý bác là… Dũng, mày nói ra xem nào!!!
– A.Dũng: 5 năm, 7 năm… cũng có thể là trên 10 năm ạ…
– “Bóc lịch ư??? Sao đang tự nhiên lại như vậy, chuyện này đâu có đến mức không xử lý được mà phải làm thế!!!” – tôi không khỏi hoang mang nghĩ thầm.
– Bác: “ở đấy” người ta vẫn nhận mày chứ… À, mà bác hỏi thừa mất rồi, quan hệ gốc rễ của mày từ đó mà ra cả mà.
– A.Dũng: … kiểu gì cháu cũng về lại với bác và anh…
– A.Mạnh: Dũng, ai cho mày chịu 1m như vậy!!! Bác, kiểu gì mình cũng phải ra mặt giúp nó!!!
– A.Dũng: không làm thế được anh ạ, bác và anh tuyệt đối không được làm như vậy…
– A.Mạnh: mày để yên… Bác, lúc nãy lão Cương cũng lấp lửng chuyện đưa việc này lên “hội đồng” cuối năm. Đằng nào cũng vậy, mình cứ ra mặt lần này…
– B.Thiệu: hừm, mày hồ đồ quá rồi đấy Mạnh!!! – b.Thiệu trầm giọng ngắt lời.
– A.Mạnh: bác… tại sao chứ???
– B.Thiệu: chuyện này nếu chỉ là 1m thằng Dũng thì ta hoàn toàn có thể ra mặt thay nó. Nhưng giờ đã có hội “cái” kia đứng sau thì mọi chuyện không còn đơn giản như trước nữa. Ra mặt lúc này cũng chính là ngầm xung đột với họ.
– A.Dũng: bác… là họ hợp tác với cháu chứ không phải là đứng sau giật dây.
– B.Thiệu: hừ, vậy có khác gì nhau, là mày hay họ chủ động hợp tác thì tất cả cũng đều nằm trong mục đích tính toán của họ hết rồi.
– A.Mạnh: cháu nghĩ mình nên thử nói chuyện với họ 1 lần.
– Bác: bỏ chút công sức nhẹ nhàng để vài năm nữa có thêm 1 đầu nậu vận “hàng” ngược về xuôi. Món “hời” lớn như vậy, là mày thì có chịu từ bỏ không Mạnh!!!
– A.Dũng: bác… những điều cháu không muốn, nhất định không có ai có thể ép được cháu!!!
– B.Thiệu: không nên nói trước bất kể 1 điều gì, cuộc đời còn dài, nhân tình thế thái còn nhiều thay đổi. Đến bản thân nhiều khi còn phải soi gương nhìn lại chính mình cho khỏi mông lung lạc lối nữa là. Hajzzz…
– A.Dũng: bác… cháu… xin lỗi.
– B.Thiệu: thôi, không phải xin lỗi nữa, hôm nay mày xin lỗi hơi nhiều rồi đấy. Không giống mày mọi khi đâu.
– A.Dũng: …
– B.Thiệu: tính ra trong có nửa năm mà mày phá lão Cương ghê gớm thật, đi mất mấy sới chính như vậy, thiệt hại quả thực không nhỏ. Chắc lão ấy cũng không thể hiểu vì sao tự nhiên mày lại có lực như vậy.
– A.Mạnh: không rõ lão còn “quân chốt” nào không mà hồi tối cháu thấy lão vẫn bình tĩnh lắm.
– B.Thiệu: “chốt” chắc khó còn vì thằng Dũng phá quá nhanh và bất ngờ. Giờ cũng chỉ còn mỗi đợt “hội đồng” sắp tới để nó dựa vào thôi.
– A.Mạnh: mày đã quyết như vậy từ đầu, thì chuyện “hội đồng” cuối năm chắc cũng nằm trong tính toán hết rồi phải không?
– A.Dũng: chuyện này thì bác và anh yên tâm, đến lúc đó chắc là lão phải ức đến cắn lưỡi mà chết mất. Đã có hội “cái” kia can thiệp thì lão có đưa việc này lên “hội đồng” cũng khó phân xử.
– A.Mạnh: bắt tay hoà cả làng!!!
– B.Thiệu: chỉ còn mỗi nước ấy thôi, lợi ích thì nhỏ, lại phạm xung đột với “mạng lưới” khác. Bọn “hội đồng” không vì mấy việc cá nhân này mà đi kiếm chuyện với hội “cái” kia đâu.
– A.Mạnh: nhưng cái giá với bên mình cũng không hề rẻ… hajzzz…
– A.Dũng: mọi người đừng nghĩ nhiều chuyện này nữa, cứ coi như em về lại quê cũ đi.
– A.Mạnh: về đấy mày lại ngược lên Bắc Kạn làm thổ phỉ Na Rì như trước hả!!!
– A.Dũng: hê hê, xưa em chỉ là quân mọi đen, giờ về đấy tư cách phải khác chứ anh.
– A.Mạnh: “mọi đen” nào mà cũng tiếng tăm như mày thì tao sợ lên đấy thăm mày lắm.
– A.Dũng: haha, anh cứ lên đi, em cho 1 đàn xúc, cẩu ra đón, sợ gì bố con thằng nào trên.
– B.Thiệu: bọn kia vừa nt cho bác.
– A.Mạnh: tình hình thế nào ạ???
– B.Thiệu: thằng gia đình xxx tỉnh này vừa mới lên, chắc cũng mất trên dưới chục tỷ. Vụ thằng Dũng chúng nó vẫn đang xem xét đưa vào khung phạm tội có tổ chức.
– A.Mạnh: định thòng cái án trọng điểm lên cổ mình, cũng chỉ là làm tiền ăn chia thôi. Có cơ “chăn dắt” thì tội gì nó đẩy vụ này lên TW.
– B.Thiệu: cũng may vụ này không chết người, lại ở ngay địa phận giáp gianh 2 huyện nên mình càng dễ làm với bọn tỉnh.
– A.Dũng: cháu chủ định làm vụ này giữa 2 huyện để bọn huyện nó đùn đẩy nhau mà.
– A.Mạnh: vậy, “giá” vào khoảng…
– B.Thiệu: x tỷ trao tay đứt đoạn vì còn liên đới vụ phá sới của thằng Cương nữa.
– A.Dũng: bác, như là cháu vừa nói, chuyện này bác và anh không cần phải lo đâu ạ.
– B.Thiệu: bác biết mày tự lo được nhưng chuyện này mày làm vì bác cho nên…
– A.Dũng: bác ạ, chi phí “lo lót”… thực ra trước khi cháu làm đã có người lo rồi ạ.
– A.Mạnh: lại còn một bên thứ 3 nữa à?
– B.Thiệu: ai??? Ngoài hội “cái” kia còn ai nữa???
– A.Dũng: không phải ạ, nói chính xác thì “chống lưng” trực tiếp cho cháu suốt thời gian qua là hội “cái”, còn người này chỉ liên quan tới hành động của cháu ngày hôm nay thôi ạ. 1 công đôi việc, cùng chung mục đích nên cháu mới đồng ý nhận lời họ.
– B.Thiệu: bác hỏi người kia là ai???
– A.Dũng: … là 1 doanh nhân ngành XD, sàn sàn tầm tuổi cháu và a.Mạnh… Cháu chỉ có thể nói vậy thôi, bác cũng hiểu rồi đấy…
– B.Thiệu: hừ, nó có dính líu tới bên nào không, nhất là với hội “cái” kia?
– A.Dũng: cháu đã cho người kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới đồng ý hợp tác, tay này hoàn toàn không liên quan gì tới hội “cái” HB. Cũng không rõ hắn có mâu thuẫn gì với lão Cương nữa, cháu có dò hỏi thì hắn cũng không dấu giếm nhưng cũng chỉ trả lời mập mờ là muốn đánh động tới kẻ thù. Chẳng rõ kẻ thù ở đây là lão Cương hay là ai khác.
– A.Mạnh: gần đây lão Cương có “dính” vài vụ đấu giá đất nhỏ lẻ thì phải, lý do chắc từ đây.
– B.Thiệu: không liên quan tới hội “cái” HB thì không cần bàn thêm nữa, biết những chuyện cần biết là đủ rồi. Thôi, 2 ae mày về phòng đi.
B.Thiệu vừa dứt lời thì tôi cũng nhẹ nhàng khép cửa phòng mình lại, nhanh chóng trở về giường.
– A.Dũng: Ô, cái cửa này chính tay cháu đóng mà sao giờ lại hở ra thế này!!! – tôi nằm yên vị trong chăn, qua 1 lớp cửa phòng nhưng vẫn thấp thoáng nghe được giọng nói ngạc nhiên của a.Dũng. Lòng bất giác trùng xuống vì có thể trong nhiều năm tới tôi sẽ không còn được gặp con người mang chất giọng khàn khàn, ngang tàng này nữa.
Để lại một bình luận