Phần 123
Nửa tháng nữa lại trôi qua, thời gian này tiết trời dễ chịu hơn rất nhiều vì nắng đượm đã bắt lấp ló mỗi sớm ban mai. Hè đã chớm vào mùa, thỉnh thoảng đi trên những con phố vắng lại lác đác nghe thấy tiếng ve kêu thưa thớt. Mùa hè đến gần, xoá tan đi cái không khí ẩm thấp, khó chịu của mùa xuân nhưng không vì vậy mà cuộc sống nơi cty của tôi bớt màu u ám hơn trước. Không còn tồn tại nhiều những lời dèm ba, đá xoáy, khích bác như trước vì phần lớn những kẻ ở đây đã chát lên mặt mình một lớp mặt nạ đóng băng trong suốt mỗi khi đối diện với tôi. Khiêu khích mãi một kẻ mặt trơ, vô cảm chưa bao giờ là điều thú vị và con người ta thường có xu hướng chọn cách đóng băng cảm xúc của mình trước đối tượng khiêu khích bất thành đó nhằm che lấp đi bản chất đê hèn của họ. Trường hợp phần lớn những kẻ được gọi là đồng nghiệp của tôi ở cái phòng này cũng có thể coi là vậy. Hoặc cũng có thể là do… khi thấy “cái gai” chướng mắt sắp bị cắt bỏ nên chúng không còn nhiều hứng thú để làm những chuyện xấu xa đó nữa…
– Có quyết định rồi nhé, vậy là nhân viên mới sắp về phòng mình thật rồi…
– Là trai hay gái vậy…
– Trai đấy…
– Đẹp zai không…
– Xời, mấy con mụ ế đời này cứ thấy zai là mắt sáng như sao…
– Thế này thì sắp tới lại sắp có thay đổi rồi đây…
– Ông nói thay đổi là sao…
– Thì có vào ắt có ra chứ sao nữa, biến động lắm, biến động lắm…
– Thế tóm lại bao giờ về phòng mình…
– Có quyết định rồi thì chắc sang tuần tới thôi, nhanh ấy mà…
– “Ra vậy, có cả quyết định rồi à!!!” – tôi trầm tư nhìn vào màn hình trước mặt. Ánh mắt sắc bén mỗi khi phân tích công việc ngày trước nay bỗng tối sầm lại một khoảng trống rỗng. Có quyết định nhận người mới rồi hẳn cũng sẽ có thêm một quyết định sa thải nữa mang tên tôi. Hôm nay là thứ 4, vẫn là giữa tuần, theo như văn hoá công sở, nếu không có gì thay đổi thì cuối tuần này sẽ là ngày mà tôi phải nhận “trát”.
– Anh, anh… anh làm sao vậy???
– … Ơ… sao hả em??? – sau vài giây bần thần, tôi mới nhận ra U.Nhi đang gọi mình.
– A.Trường gọi anh vào phòng kìa… Anh, anh không làm sao chứ???
– Ừ, anh vẫn ổn mà. – tôi cố làm ra tươi tỉnh khi thấy vẻ mặt của U.Nhi đang thực sự lo lắng cho mình.
– Có chuyện gì không thưa anh?
– Cậu có nghe về chuyện nhân viên mới sắp về phòng mình rồi chứ? – tay Trường vừa nói vừa bâng quơ nhìn vào tập tài liệu đang cầm trên tay.
– Em có nghe.
– Nhưng chắc là chỉ mới nghe qua thôi phải không?
– Vâng.
– Đây chính là lý lịch của cậu ta. – vừa nói hắn vừa chìa tập tài liệu đang cần trên tay về phía tôi.
– …
– Thực ra chỗ lý lịch này là người của cty mình tự thu thập. Cậu thấy lạ chứ?
– … – tôi vẫn im lặng, ánh mắt vẫn lãnh đạm đối diện tay Trường, không một giây thèm liếc qua bản lý lịch đó.
– Cậu nhân viên mới này từng có thời gian học tập và làm việc tại Mỹ. Kiến thức và kỹ năng làm việc chuyên nghiệp là điều có thể tin tưởng. Nhưng điều đặc biệt hơn cả là cậu ta gia nhập chúng ta từ chính cty đối thủ Y. Vì vậy việc nộp cv với cậu ta không còn quá cần thiết nữa. – khoé miệng tay Trường khẽ nhếch.
– “Hoàng tráng thế này mà lại chấp nhận vào làm một chân nhân viên quèn phòng kế hoạch – kinh doanh. Rõ là để triệt hạ mình đây mà!!!” – tôi cay đắng nghĩ thầm nhưng biểu cảm ngoài mặt vẫn thản nhiên như cũ.
– Thu nạp được một nhân viên như vậy, có thể nói là một thành công của cty. Như cậu thấy đấy, một điều rõ ràng, những người tài luôn có sức hút riêng của mình. Với các cty lớn cũng vậy, luôn tuyển chọn những nhân viên giàu năng lực nhất về làm việc cho mình. Đồng nghĩa, những ai không đủ năng lực, không theo kịp sự phát triển của cty, sẽ…
Tay Trường nói đến đó thì dừng lại, 2 bàn tay nãy giờ đan vào nhau bỗng xoè ra, như một khối bom đang tan vỡ. Khoé miệng đắc chí nhếch lên cong vút đến cực điểm. Hình ảnh đó, cả đời này có lẽ không bao giờ tôi có thể quên được.
– “Hết giờ làm lên phòng tôi. Cho cậu 5′, cuối giờ chiều tôi còn phải gặp đối tác.”
Đó là tin nhắn reply của K.Nguyên sau khi tôi xin anh ta một cuộc nói chuyện thứ 2. Bản thân tôi hiện tại gần như đã ở vào thế đường cùng, không nơi bám víu. Nếu vẫn còn muốn trụ lại tại cái cty này thì chỉ còn mình K.Nguyên đủ sức cứu tôi khỏi bàn thua này. Quả thực cho đến hiện tại tôi vẫn không rõ K.Nguyên là người thế nào khi chính anh ta chủ động gợi ý để tôi về phòng kế hoạch – kinh doanh. Vô hình chung điều này đã giúp tay Trường dễ dàng kiểm soát và kiềm chế tôi hơn trong căn phòng mà hắn nắm quyền điều khiển. Sự thật đúng như Xuân đã nói, còn ở dưới quyền hắn ngày nào, tôi càng khó có cơ hội ngóc đầu lên để đánh bật hắn. Nghĩ một cách tiêu cực thì có thể coi K.Nguyên chính là người gián tiếp đẩy tôi vào cái bẫy tay Trường đã giăng sẵn. Chỉ chờ cái gật đầu đồng ý thuyên chuyển công tác của tôi là hắn đã có thể ung dung tính toán ngày giờ đá tôi ra khỏi cty này. Nhưng càng nghĩ lại càng rối vì câu nói sau cùng ở lần nói chuyện lần trước với K.Nguyên như vẫn hàm chứa một sự chờ đợi nào đó mà anh ta giành cho tôi. Tôi chưa rõ nó là gì nhưng dù cho có phải đóng kịch, phải giả tạo, tôi cũng phải cố gắng bằng mọi giá thuyết phục được K.Nguyên.
– Vào đi… ngồi đi. – K.Nguyên lên tiếng sau khi tôi bước vào.
– Vâng…
– Nào, cậu có chuyện gì thì trình bày đi. Đúng 5′ nhé, không hơn không kém.
– Thưa anh, theo như em biết vị trí trợ lý nửa tháng nay vẫn chưa tìm được người mới. Em xin anh hãy cho phép em được tiếp quản vị trí này .
– Vậy ra vẫn lại là chuyện này à. Nửa tháng, tôi không nghĩ là cậu có thể “lột xác” kịp.
– Thưa anh, em là người có quyết tâm và sự thực là em đang rất quyết tâm. Em có thể thích nghi, có thể làm việc cật lực, có thể giúp được anh nhiều thứ trong công việc nếu được làm trợ lý cho anh. Xin anh hãy cho em cơ hội!!! – tôi nói một tràng, cố gắng bộc lộ nhiệt huyết của mình qua hơi thở, đáp lại…
– Nhạt nhẽo!!! – … chỉ là là tiếng cười khẩy của K.Nguyên.
– …
– Cậu nghĩ chỉ cần hô mấy cái khẩu hiệu cũ rích đó là thuyết phục được tôi chăng. Tôi vừa nghe phòng nhân sự báo cáo lại thì hình như phòng cậu sắp nhận thêm người mới, trình độ khá tốt. Có phải vì vậy mà ngày hôm nay cậu lại tới đây hay không? Hajzzz… còn hơn 2′ nữa, nghĩ kỹ xem có cần thiết phải mất công tiếp tục chuyện này nữa hay không. – K.Nguyên liếc nhanh đồng hồ, vẻ mặt lạnh lẽo đến mức vô tình. 5 ngón trên bàn tay gõ nhịp trên mặt bàn phát ra từng tiếng lộc cộc vô cùng khó chịu.
– Vâng… vậy thì… anh …hãy mua em, xin anh hãy mua em. Em xin thề sẽ dốc sức làm việc vì anh, vì cty chừng nào anh và gia đình anh còn là chủ của cty này. – tôi cúi đầu nghiến răng, khoé miệng giật giật, có không ít những thứ nằm sâu thẳm trong danh dự đã rạn ra sau những lời mà tôi vừa nói.
– Chủ nợ và con nợ??? – giọng K.Nguyên bỗng nhẹ như một tiếng thở dài.
– Em chấp nhận!!!
– Một món nợ vô hình? Món nợ này tôi không biết phải định giá nó thế nào!!!
– Giá nào em cũng chấp nhận, chỉ xin anh hãy thu nhận em!!!
– Kể cả là nó vô giá trị???
– Xin anh…
– Hết 5′ rồi.
K.Nguyên dứt lời liền đứng dậy rời khỏi phòng luôn, về phần tôi vẫn đứng ngơ ngác như trời chồng. Phải đến khi phó trợ lý bước vào nhắc nhở tôi mới định thần lại để rời đi. Mọi chuyện đến lúc này, dường như là đặt dấu chấm hết được rồi.
Tối thứ 5, Ngọc lại gọi cho tôi, dường như đã nhận thấy sự bất thường từ quyết định nhận người mới cho tới thái độ của tôi suốt cả ngày hôm nay nên cô ấy tỏ ra khá lo lắng.
– Cố lên anh nhé, em tin mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Anh đừng để chuyện này ảnh hưởng tới tinh thần và sức khoẻ. Nghe em, anh sẽ vượt qua được mà.
Đó là câu Ngọc nói với tôi nhiều nhất tối hôm nay, cũng không hiểu cô ấy lấy ở đâu được sự lạc quan đến vậy. Tôi muốn nhẹ lòng để nghe từng lời động viên và an ủi đó nhưng điều này quả thật khó khăn khi lòng tôi lúc này đang trùng xuống như đeo phải tạ chì.
– “Ring… Ring… ” – nhìn vào màn hình đt, tôi hơi bất ngờ vì đó là cuộc gọi mà hiện tại tôi không hề nghĩ tới…
– Dạ, em chào anh ạ…
– Cậu có ở nhà không, giờ tôi đang ở đường… gần nhà cậu đây…
– Vâng, vậy có chuyện gì hả anh?
– Cậu biết lái xe chứ?
– Dạ, em có bằng rồi, thỉnh thoảng cũng có lái ạ.
– Vậy giờ cậu qua đây được không, lúc chiều gặp khách tôi uống hơi nhiều…
– Dạ…
– Qua đưa tôi về nhà nhanh lên, không tôi đổi ý đi taxi bây giờ…
– Em thấy anh vẫn còn “tỉnh” mà?
– Lần thứ 2 cậu hỏi câu này rồi đấy, ý là cậu không muốn làm chuyện này? – KN ở ghế sau uể oải bóp trán.
– Không, em không có ý đó… Mà đường này hình như cũng về được phải không anh? – tôi lấy việc hỏi đường lảng tránh câu hỏi của KN.
…
– Là nhà này ạ?
– Ừm, đây là nhà ba mẹ tôi. – KN chỉ tôi dừng trước cửa một ngôi biệt thự nằm trong một khu đô thị có tiếng ở Hà Nội. Vậy ra đây chính là nhà của ba mẹ Ngọc, cũng không có gì quá bất ngờ so với những suy đoán trước đó của tôi.
– Để xe ở sân rồi vào trong nhà với tôi nhé. – KN nói xong liền rời khỏi xe.
– “Không hiểu là có chuyện gì đây?” – tôi băn khoăn đánh xe vào sân. Từ lúc gặp KN đến giờ, tôi vẫn chưa rõ anh ta có ý gì. Sự khó đoán vốn có của KN làm tôi không còn dám chắc chắn về cái hy vọng khấp khởi từ lúc nhận điện từ anh ta nữa.
– Anh cứ lên tầng rồi đi thẳng vào trong. – anh bảo vệ thấy tôi do dự bèn chỉ dẫn hướng vào phòng khách của ngôi biệt thự.
Để lại một bình luận