Phần 130
Ngày chủ nhật… đêm hôm trước tôi mới nhận được tin nhắn đồng ý tham gia phát quà của Thuỳ Dương. Quả thực cũng hơi bất ngờ vì vốn dĩ trước đó tôi không nghĩ cô ấy có thể tham gia nên cũng chẳng để tâm hỏi han hay nhắc nhở gì. Bất quá có cô ta đi cùng, con chiến mã “giấc mơ” của tôi lại phải chịu thêm “gánh nặng” mới.
– Sao cô không đi xe của mình cho cơ động?
– Đêm qua tôi đi bar về muộn nên giờ hơi chóng mặt… – Thuỳ Dương đưa lòng bàn tay day day trán mình, sắc mặt cô ấy qủa có chút nhợt nhạt.
– Sao không trang điểm cho tươi hơn.
– Không sao, đi từ thiện đâu cần cầu kỳ chuyện đó. Mà thôi, đi đi thôi kẻo muộn.
Vui và ấm áp… đó là không khí chung tràn ngập quanh khắp làng trẻ em xã hội sáng nay. Chương trình đã được lên phông từ trước về kịch bản, tiết mục và các trò chơi. Tất nhiên không thể thiếu hoạt động tặng quà, tiền quỹ cho các bé và trung tâm.
– Anh ấy cũng hoà đồng đấy chứ!!! – Trà nói với tôi, ánh mắt hướng về phía K.Nguyên trong bộ quần áo trẻ trung đơn giản đang bị vây bởi lũ trẻ đòi quà xung quanh.
– Ừ, sáng nay anh ấy còn đến trước cả mình đấy.
– Tối qua anh ấy chủ động hỏi mình giờ giấc và ngỏ ý muốn trực tiếp giúp một tay. Có lẽ vì vậy nên anh ấy mới đến sớm như vậy.
Nhìn Ngọc cười tôi nhớ lại hình ảnh lạ lẫm sáng nay của K.Nguyên. Cũng giống như bao thanh niên khác trên chiếc xe số bụi bặm cùng Trà vận chuyển quà bánh đến nơi tập kết.
– “Thế là thế nào nhỉ, chẳng lẽ anh ấy… ”
– Cô gái kia là thế nào vậy Tuấn… kia kìa, cái cô đi cùng Tuấn lúc sáng ấy? – không để tôi kịp nghĩ thêm, Trà đã hỏi tới.
– Hàng xóm của mình ấy mà, cô ấy cũng muốn tham gia nên mình đưa đi cùng luôn.
– Hàng xóm beautiful vậy mới đồng ý cho đi cùng phải không, hì hì.
Nhìn Trà cười tươi tôi không nói gì mà chỉ vui vẻ lắc đầu cười theo. Cũng đã qua một thời gian dài cả 2 không đào xới lại những vướng mắc chuyện tình cảm xưa cũ nữa. Nhìn vẻ tự nhiên, vô tư, thoải mái đầy ắp trong đôi mắt Trà, lòng tôi cũng thấy thanh thản, nhẹ nhàng hơn.
– A.Nguyên, em mới được một vài cổ đông cho hay ông Luân (bố tay Trường) đang muốn huy động một cuộc họp để bàn về việc nâng lại mức tăng dòng tiền tham gia đấu thầu sắp tới thì phải.
– Chuyện này tôi cũng được một vài cổ đông đánh tiếng rồi. – K.Nguyên vẫn điềm đạm gấp hạc giấy cho một em bé đang háo hức ngồi chờ bên cạnh.
– Vậy anh định tính sao? Ông ta làm vậy khác nào gián tiếp phản đối ý kiến được đồng thuận trước đó đâu.
– Chuyện này để sau hãy bàn, còn hiện tại việc của chúng ta là toàn tâm toàn ý chơi với bọn trẻ con đáng yêu ở đây. – K.Nguyên cười nhẹ xoay xoay con hạc vừa gấp trong lòng bàn tay, hướng về đứa bé ban nãy. Đoạn vỗ đầu, bẹo má hưởng thụ vẻ sung sướng của nó khi được mân mê con hạc óng ánh màu nhũ bạc.
– Bạn gái cậu đấy à? – K.Nguyên vừa xếp lại đống giấy màu vương vãi trên bàn vừa hỏi tôi.
– Là hàng xóm gần nhà em thôi.
– Cũng xinh xắn đấy chứ, đôi mắt biết cười kìa. Cô ta có người yêu chưa?
– Em không rõ, chắc là có rồi, nhìn như vậy mà. – tôi bốc phét cho K.Nguyên hết đường hỏi thêm.
– Cậu cứ một thân một mình như vậy cũng không phải là hay. Tranh thủ được cô nào thì chốt luôn cô đó đi kẻo sau này ân hận.
– Hầy, em còn trẻ, mọi chuyện vẫn còn ở trước mắt mà anh.
– Hajzzz… tình cảm là thứ đi qua rồi khó có thể lấy lại được lắm!!! – K.Nguyên lãnh đạm nói một câu cảm thán vu vơ không lấy gì làm ăn nhập.
– Quên em chưa hỏi anh, con future kia anh kiếm ở đâu ra vậy?
– Nó vốn là của tôi mà… sao nhìn cậu có vẻ ngạc nhiên thế?
– À, cũng không có gì, chắc do thường ngày em quen nhìn anh đi oto rồi. Vậy lát nữa anh cũng đi về bằng nó luôn?
– Ừ, lát nữa đưa Trà về rồi tôi mới về.
– Trà ấy ạ… thảo nào hồi sáng em thấy anh cùng cô ấy chở đồ.
– Thấy lạ hay sao mà cười.
– Hê hê, thì đúng là lạ thật mà, một giám đốc lúc nào cũng bận rộn như anh lại có những lúc như vậy. Dưới con mắt một trợ lý như em, thực sự thấy rất thú vị. Chính em cũng không nghĩ anh không những nhận lời giúp bạn em mà còn nhiệt tình tham gia trực tiếp cùng cô ấy.
Tôi nửa hư nửa thực “rào đón” tâm ý K.Nguyên. Đáp lại anh ta không nói gì mà chỉ cười nhẹ, đưa mắt nhìn Trà đang chơi đùa cùng đám trẻ ở phía xa, đoạn vỗ vai tôi rồi đứng dậy bước về phía cô ấy…
Trở lại với công việc ở cty, sự việc triệu tập cuộc họp cổ đông là có thật và ông Luân chính là người đứng ra huy động một lượng cổ đông tham gia cùng mình. 2 cuộc họp bất thường liên tiếp được tổ chức chỉ trong vài tháng với nội dung trái ngược nhau bắt đầu làm dấy lên những tin đồn, nghi ngờ về sự mâu thuẫn, chia rẽ, đấu đá trong nội bộ trong cty. Ở lần họp này, chủ tịch Đặng và K.Nguyên lại rơi vào thế bất lợi vì không thể giải trình thuyết phục lý do cụ thể của việc cắt giảm lượng tiền tham gia đấu thầu.
Không rõ điều này có liên quan gì đến vụ đấu giá đất sắp tới không vì tôi thấy K.Nguyên dạo gần đây có điều gì đó rất bí hiểm. Như thể anh ta đang dấu trong tay một con át chủ bài, chỉ đợi vào thời điểm thích hợp là sẵn sàng tung ra. Sự yếu thể đến bất ngờ mà K.Nguyên thể hiện ở lần họp này có thể chỉ là một dạng nhẫn nhịn, chờ thời mà thôi. Ý kiến thống nhất sau lần biểu quyết đầy căng thẳng là việc cty sẽ nâng lượng tiền tham gia đấu thầu lên mức cao hơn ban đầu nhằm đảm bảo an toàn tài chính và mức lợi nhuận của cty nếu trúng thầu. Ngược lại, khả năng trúng thầu phần nào đó cũng sẽ bị gỉam vì mức đội giá này.
Ngay buổi tối hôm đó, tạm thời gạt bỏ những phiền muộn ban ngày lại sau lưng, tôi lại cùng K.Nguyên tiếp riêng một số quan chức đặc biệt để “cảm tạ” những tháo gỡ họ tạo ra cho dự án của Z trong thời gian sắp tới. Những khoản phần trăm trong các dự án mà họ tạo điều kiện là thứ được K.Nguyên đem ra trao đổi. Vì là cuộc gặp quan chức, có chút nhạy cảm nên nội dung khá nhanh gọn. Trình bày chi tiết, trao đổi % theo thoả thuận, cam kết.
– Cam kết của chúng ta trước sau vẫn như vậy, hy vọng trong tương lai tiếp tục được các anh giúp đỡ. – K.Nguyên mang dáng vẻ chủ toạ, nâng ly tổng kết cuộc gặp.
– Chúng ta cứ tin tưởng hợp tác thế này, chuyện khó đến mấy cũng có thể gỡ cho nhau được mà. Quan trọng nhất “tình cảm anh em” nó nặng đến đâu thôi. Khà khà khà.
Mấy vị cán bộ cười hềnh hệch sau câu nói đầy ẩn dụ, cười nói nâng ly với nhau là vậy nhưng trong lòng người nào cũng đầy ắp mưu mô, tính toán. Khoản chênh % kia mặc dù không nhỏ nhưng cũng chưa phải là tất cả. Họ tính kế ăn đồng thời cũng phải tính luôn đường nhả phòng khi đấu đá nội bộ trong ngành xảy ra. Có thể lập tức quay lưng với các doanh nghiệp mà mình từng cam kết. Tất nhiên nghĩ là một chuyện, có làm được hay không lại là chuyện khác…
– Nói đến “tình cảm anh em” mới nhớ, “khẩu vị” mà lần trước các anh nói… Đã được chuẩn bị rất tươm tất. – K.Nguyên nháy mắt mỉm cười.
– Khà khà, cậu cứ làm thế này là làm hư anh em đấy biết chưa!!! – mấy cán bộ giãn mặt cười giả lả, trong mắt người nào người nấy cũng bất giác sáng lên một vẻ hưng phấn khác thường.
Cuộc gặp kết thúc, K.Nguyên lại cho xe đưa mấy cán bộ đến một địa điểm tương đối đặc biệt. Nó chính xác chỉ là một căn biệt thự bình thường như bao căn biệt thự khác. Có điều vào đến nơi rồi tôi mới biết, đây chính là nơi K.Nguyên bố trí để các cán bộ đó có thể yên tâm nếm trải “khẩu vị” của mình.
– Sao vậy? Sao không tham gia?
– Em hơi mệt.
– Cậu không thấy hứng thú à? – K.Nguyên nhìn tôi dò xét.
– Vâng. – tôi đáp ngắn gọn, nhìn mấy “bóng hồng” được K.Nguyên chuẩn bị kỹ càng. Thực sự là xinh đẹp, hấp dẫn đến mê người nhưng không hiểu sao nơi ngực tôi cứ đầy ứ một cảm giác chán ngán.
K.Nguyên cũng không nài ép thêm, bước vào chốn hưởng thụ cùng các mấy cán bộ đó. Không muốn ở lại nên tôi bỏ về trước.
Ban công chung cư lạnh căm mùa gió bấc, mùi vị cafe thơm đượm theo từng cơn gió lãng đãng, toả ra như những sợi chỉ mảnh. Lơ lửng trước không trung trước khi tan vào bầu trời đen tối sẫm thiếu ánh sao. Lặng lẽ nhấm nháp cafe lại suy nghĩ mông lung về thái độ của K.Nguyên hồi tối. Không hứng thú cũng chẳng miễn cưỡng, biểu tình của anh ta cũng giống như khi đang làm một công việc bình thường vậy. Lại nhớ tới Ngân, người này gần như được mặc định là vợ sắp cưới của K.Nguyên…
Thực sự thì việc đụng chạm tình dục bên ngoài, nhất là sòng phẳng như “bóc bánh trả tiền” giờ chẳng có gì kỳ lạ hay ghê gớm nữa. Có điều nhìn vẻ tỉnh bơ coi như không của K.Nguyên trước một người biết chuyện như tôi… khiến cho tôi có cảm giác ngờ ngợ về tình cảm giữa Ngân và anh ta…
– “Lại tự mua việc vào người rồi. Có phải việc mình đâu mà ôm rơm nặng bụng cho nhọc người!!!”
Gạt bỏ những suy nghĩ vô ích khỏi đầu óc, vừa bước vào phòng chuẩn bị đi ngủ thì Ngọc lại gọi đến.
– Nhớ anh hay sao mà gọi cho anh muộn vậy!!!
– Anh vẫn chưa ngủ à?
– Bình thường giờ này anh đã ngủ đâu, đang định học em ngủ sớm thì em lại gọi, hì hì.
– Giờ anh đang… ở đâu vậy?
– Ở đâu ư… anh đang ở ngay sau lưng em này. OOAAÀ!!!
– Hừm…
– Em làm sao vậy, anh doạ làm em sợ à. Xin lỗi nhé, hì hì.
– Thôi anh chuẩn bị ngủ rồi thì ngủ đi, em cũng đi ngủ đây. Bb anh!!!
– Ơ, nói thêm lúc nữa đã… – chưa nghe tôi nói hết câu Ngọc đã tắt máy, tôi bèn gọi lại.
– Sao thế em, có chuyện gì vậy?
– Không có gì đâu, chỉ là em buồn ngủ thôi.
– Anh thấy em lạ lắm, có chuyện gì phải không? Nếu có thì nói anh nghe nào. – tôi điềm tĩnh dò hỏi nhưng Ngọc vẫn trước sau như một.
– … Mai đến công ty mình nói chuyện sau anh nhé.
– … Ừm, em mệt thì nghỉ đi, mai mình gặp nhau rồi nói sau.
Tắt máy, cảm giác mơ hồ và khó hiểu như từng đợt sóng cuộn lên trong lòng tôi… Chút hoang mang nổi lên nhấn chìm cơn buồn ngủ vừa ập tới. Xem ra phải thêm một cốc cafe nữa mới đủ liều doping cho giấc ngủ đêm nay.
Để lại một bình luận