Phần 104
Đưa môi lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Ngọc, tôi chậm dần cử động, thì thầm…
– Em đau à… Anh xin lỗi…
– … Em yêu anh…
Ngọc nhìn tôi đắm đuôi, khẽ lắc đầu rồi thốt lên trong hơi thở. Đôi tay mảnh khảnh vẫn nắm hờ trên vai nãy giờ kéo dần khuôn mặt tôi xuống. Nụ hôn đến sâu lắng cùng với nhịp cử động tăng dần. Vùi mặt trọn vẹn vào 2 núi đôi thơm ngát của Ngọc, tôi vừa tận hưởng vừa dắt em theo kinh nghiệm của mình bước vào cơn đê mê tình ái. Cố gắng để em cảm thấy thoải mái trong lần “đầu tiên” qua đời con gái… Hơi thở mệt nhoài, ngắt quãng, đôi khi còn mang thêm phần rên rỉ và đau đớn càng làm cho cảm xúc kết nối giữa 2 con người mỗi lúc một thăng hoa.
– Em ngủ tiếp đi.
– … Ưm… anh vẫn còn thức à? – Ngọc dụi mặt vào ngực tôi thì thào, tôi không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy em.
– Anh…
– Sao em?
– Em yêu anh!!!
– Anh cũng vậy, anh cũng yêu em!!!
– Cảm ơn anh nhiều lắm… Ưm… – Ngọc hôn nhẹ lên ngực tôi.
– Cảm ơn anh? Vì điều gì hả em? – tôi ôm em chặt hơn, bàn tay xoa nhẹ bờ vai trần nhỏ nhắn.
– Vì đã cho em được yêu, được sống với tình yêu của mình… Ưm…
– Vậy tối qua… coi như “quà” sinh nhật sớm anh tặng em nhé!!!
– Anh vẫn còn nhớ sao?
– Quên làm sao được sn của người yêu mình chứ, em hỏi lạ thật. – tôi véo nhẹ đôi má đang ửng hồng của Ngọc. Em cũng khép mình hơn vào lòng tôi, khẽ nói.
– Anh nè…
– Gì em?
– Em thích mùi mồ hôi trên cơ thể của anh lắm ý!!!
– Hử… uầy, chê khéo đấy à. Đi chơi cả ngày hq về, chưa kịp tắm rửa gì mà cứ ôm nhau thế này, hôi kinh!!!
– Thật mà, thực ra thì… em thích từ lâu rồi cơ. Mùi cơ thể của anh đặc trưng lắm!!!
– Ghê nhỉ, so sánh từ khi nào mà biết hay vậy.
– Từ mỗi lần ngồi sau xe anh và… ở bên cạnh anh đấy.
– Thật như vậy???
– Thật mà!!!
– Hờ, em mà không nói thì anh cũng chẳng để ý đâu.
– Này nhé… đầu tiên là không có mùi mỹ phẩm nam giới này…
– Gì chứ, “men lỳ” như anh ai lại dùng thứ đó
– Hì hì, cả mùi nước hoa cũng ít thấy nữa này. Thậm chí, đến cả quần áo, đầu tóc cũng chỉ có mùi xà phòng đặc trưng… Hưmm, chưa kể là vị mồ hôi mằn mặn này nữa… – Ngọc chà sát cánh mũi lên da ngực tôi, ngón tay trắng muốt vẽ những đường viền vô hình quanh vết sẹo thô. Tôi cầm lấy bàn tay ấy, đưa lên môi mình.
– Anh cũng thích mùi thơm trên cơ thể em lắm… Ây hà, con gái sao người ai cũng thơm tho vậy nhỉ!!!
– Hừ, chắc thấy giống mùi “first love” nên nhớ chứ gì!!! – Ngọc ngước lên, lườm nhẹ tôi.
– À đâu, mỗi người mỗi khác chứ, đâu ai giống ai được… Ái, sao cấu anh, anh nói thật mà…
– Hừ, đang ở bên nhau mà còn nghĩ tới người khác được… Biết lúc 1m thì thế nào.
– Thế nào là thế nào chứ, hì hì.
– Hừ, đừng có mà thừa cơ trống lảng, em là em biết tỏng “võ” anh rồi.
– Võ anh là võ làm sao, hề hề.
– Lại còn hỏi à. Hừm, tối qua… ai “bắt nạt” người ta đến thâm tím hết mình mẩy thế này… – Ngọc cong môi hờn dỗi, khẽ nhéo nơi đầu ngực tôi.
– Để anh đền bù nhé… – nhìn Ngọc hướng mắt lên phần cơ thể ngọc ngà của mình, máu nóng trong người tôi lại dồn đến nhanh như thác lũ. 2 cánh tay lại đè Ngọc ra, hôn tới tấp lên đôi môi đã đỏ mọng vì sự “chiếm hữu” trước đó.
– Á… anh này… Cơ hội nhé… Ưmm… Hư đốn… – Ngọc kêu lên vì bất ngờ, những câu từ trách móc muốn thoát ra nhưng lại bị ngắt quãng bởi áp lực và cảm xúc mà môi tôi mang đến.
– Em… đẹp quá!!! – khẽ vuốt từng sợi tóc mai vương loà xoà trên gương mặt Ngọc. Bình minh chưa lên nhưng ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn ngủ vẫn khắc hoạ rõ nét từng đường nét tuyệt đẹp trên khuôn mặt ấy.
– Khéo nịnh… – Ngọc mỉm cười dịu dàng, đưa ngón tay nghịch ngợm trên bờ môi tôi.
– Anh đang nhai cái gì đấy? Há ra em xem nào?
– Chè lam.
– Thật không, phải há ra em mới tin… Hì hì, lớn tướng rồi còn ăn kẹo, không sợ sâu răng à.
– Hajzzz… bành ra xem cho kỳ được xong lại chê. Cái này ăn hơi bị ngon đấy, ăn không anh lấy cho.
– Đâu, đâu, vẫn còn à…
– Nào, há ra… – tôi đưa 1 lát chè lam vào miệng Ngọc, cái miệng chu lại gọn lỏn đến là ngon lành.
– Ưm ngon… nhưng mà hơi dai… Ui, oái… – Ngọc chưa kịp nói hết câu thì cái miệng chúm chím đã bị tôi đè ra cắn lấy. Vừa nhai vừa hôn cho đến khi Ngọc chịu nuốt tôi mới buông tha.
– Ưm… anh làm gì vậy, giờ lẫn lộn của cả 2 rồi… Ghê quá!!!
– “Ăn ở” chung chạ vậy mới kbg xa nhau được.
– Tởm…!!! – Ngọc nhăn nhó, vuốt lên vuốt xuống ngực mình.
– Hề hề, coi như “đánh dấu” nhau rồi đấy nhé, sau này không gì có thể chia lìa được chúng mình.
– Anh đang nghĩ chuyện gì mà có vẻ suy tư vậy?
– Em lạnh không, nằm sát vào đây, anh ôm cho ấm.
– …Ưm… – Ngọc khép nép thu mình vào lòng tôi như mèo con.
– Anh hỏi em chuyện này nhé!!!
– Vâng, chuyện gì anh?
– Ừm… hôm trước… có chuyện gì xảy ra với em vậy? Có chuyện gì mà khiến em phải lên tận đây để tránh mặt mọi người???
– … Sao anh lại hỏi em chuyện này?
– Chiều t6, lúc làm về a.Nguyên có gọi hỏi anh xem có biết em ở đâu không?
– Vì vậy nên anh mới đi tìm em???
– Ừm, cũng may nhờ thằng Xuân nó tình cờ thấy em nên anh mới tìm được em đấy.
– …
– … Chắc là do… tranh cãi chuyện gia đình liên quan đến cty phải không?
– … – Ngọc vẫn im lặng nhưng hơi thở thì như hắt ra sau khi nghe những lời tôi vừa nói.
– Tại sao anh lại hỏi em như vậy?
– À… anh chỉ đoán vậy thôi… Là anh suy từ chuyện xảy ra với tay quản lý dự án Trung Quốc kia ấy mà.
– …
– Nếu em không muốn nói thì thôi, mình không bàn chuyện này nữa!!! – tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc Ngọc.
– Ừm… thực sự ht… em không muốn nhắc đến mấy chuyện đó nữa. Để đến 1 lúc thích hợp… em sẽ kể cho anh nghe sau…
– Được rồi, vậy lát nữa… về Hà Nội em nhé!!!
– … Hôm nay mình đi nốt thác bạc với thác tình yêu được không anh? – Ngọc trả lời sau 1 hồi im lặng.
– Em vẫn muốn đi nữa à?
– Vâng… em muốn 2 đứa mình có 1 chuyến đi chơi thực sự… Muốn dành trọn vẹn 1 ngày để ở bên anh… Chỉ mình anh thôi, không có ai khác nữa!!! – Ngọc âu yếm nắm lấy bàn tay tôi, dịu dàng thốt từng lời sâu lắng khiến trái tim tôi như muốn tan chảy theo từng thanh âm ấy.
– Ừ, nếu em thích thì mình đi, em muốn đến đâu anh sẽ đưa em đến đó.
..
– Anh ơi, xong chưa… Sao thế, có ai gọi hả anh? – Ngọc hỏi tôi khi đang tung tăng đứng chờ trước cửa 1 quán ăn sáng.
– À… anh nhắn cho a.Trường… xin nghỉ đột xuất buổi hôm nay ấy mà… – tôi vừa đáp vừa để ý nét mặt Ngọc…
– Mỗi vậy thôi chứ gì, làm em tưởng lại gọi cho em nào!!! – … không có gì đặc biệt, ngược lại em còn tỉnh khô và trêu chọc tôi.
– Có mỗi “em” này thôi chứ làm gì còn em nào nữa đâu. – tôi nói rồi “cưỡng” hôn em. Em cũng không vừa, vừa vụng về đáp trả nụ hôn, vừa véo tôi đến nhói cả thắt lưng. Nghĩ mà thấy tội cho cái lưng cả đêm qua đã vì thân chủ nó mà trường kỳ “chiến đấu” T.T
– Mà quên mất, có điều này anh quên vẫn chưa hỏi, em đi thế này thì… cái Nhi ở nhà thế nào?
– U.Nhi ư? U.Nhi thì làm sao ạ?
– Ờ… thì Nhi có kể với anh là mới chuyển về cùng em. 2 chị em mới ở cùng nhau mà em lại đi thế này thì…
– À, ra là chuyện này, mà anh cũng… chu đáo quá nhỉ… – Ngọc nhìn tôi khẽ cười.
– Thì… đều là đồng nghiệp, ngồi cạnh nhau, lại ở cùng với người yêu mình nữa nên anh mới hỏi thôi… – tôi hơi lúng túng trước ánh nhìn kỳ lạ của Ngọc.
– Không có gì đâu, em có nói qua với Nhi trước khi đi rồi, anh khỏi lo nhé.
– Vậy… tức là Nhi cũng biết em đi Sapa?
– Vâng!!!
– Em không sợ con bé vì thấy mọi người lo lắng mà tiết lộ à?
– Nếu sợ thì em đâu có nói với Nhi làm gì, tính Nhi em hiểu rõ mà. Hơn nữa là chị em thì phải tin nhau chứ, hì!!!
– Như vậy, chắc Nhi cũng biết 1 phần lý do em vì sao lại đi Sapa phải không? – tôi hỏi “gài” Ngọc… nhưng em rất “tỉnh”.
– Hì hì, anh đừng mong hỏi dò từ Nhi chuyện của em, mà có biết thì nó cũng chẳng bao giờ kể cho ai khác nghe đâu nếu em không muốn. – Ngọc nhìn tôi sắc lẹm.
– À đâu, anh làm gì có ý đó… Mà thôi mình vào ăn nhanh đi rồi còn lên đường.
Để lại một bình luận