Phần 136
Giờ này người đến thăm bệnh buổi tối đã vãn, vườn hoa nhỏ vắng vẻ, tĩnh lặng dưới ánh đèn điện vàng tờ mờ. Hình như trời sắp đổ mưa, không khí âm ẩm hơi nước cùng cái oi nồng bất chợt khiến người ta cảm thấy thật bức bối. Đã qua tiếp dãy hành lang tiếp theo, 2 chúng tôi vẫn chậm rãi đi cạnh nhau. Mặc cho sự im lặng bủa vây và khoảng trống mênh mang tối mờ xung quanh như muốn chiếm cứ những thứ tồn tại trong nó. Tôi vẫn lơ đễnh chậm bước, tới khi cách xa vài mét mới phát hiện Ngọc không còn đi bên cạnh. Ngoảnh lại phía sau thì cô ấy đang dừng lại, đăm chiêu nhìn mình…
“… Sau vài giây lặng thinh, cuối cùng cô nói:
– Anh à, chúng mình chia tay đi.
Miệng tôi há hốc:
– Ngọc, em… em nói sao???
Cứng họng, tôi mím môi không nói được lời nào, mặt đất dưới chân như bàng hoàng sụp đổ… ”
– Tuấn… Tuấn!!! Anh làm sao vậy???
Tôi giật mình bởi tiếng gọi và cảm giác da thịt man mát nơi bàn tay đặt trên mặt mình. Mắt hoa đi, hơi loạng choạng khi định thần lại mọi thứ xung quanh.
– Kìa, anh làm sao vậy… Thôi mình ngồi xuống ghế đi, không đi dạo nữa.
Ngồi yên vị trên ghế đá rồi tôi mới dần tỉnh táo trở lại. Thì ra loạt hình ảnh về sự “chia ly” vừa rồi, tất cả đều là do tưởng tượng. Đầu óc vẫn còn mờ mịt, ong ong nhức, nguyên do có lẽ bởi sự mệt mỏi của 1 ngày dài làm việc, cùng tâm trạng căng thẳng, lo lắng suốt buổi tối hôm nay sau chuyện xảy ra với Ngọc. Giờ thì tôi đã hiểu phần nào về hiện tượng sốc tinh thần rồi. Đối mặt với 1 thế giới tưởng tượng do bộ não tạo ra khác hoàn toàn với thế giới thực tế phản chiếu qua đôi mắt. Thực sự có thể làm cho người ta phát điên nếu không kịp thời thoát ra. Lại nghĩ đến Ngọc tối nay phải chịu 2 cú sốc từ tình cảm cho tới vụ tai nạn mới thấy thương em biết chừng nào. Tôi bất chấp ôm chặt cô ấy vào lòng như không muốn bất cứ thứ gì có thể xâm phạm. – Anh xin lỗi, xin lỗi em nhiều lắm, tất cả là lỗi của anh. Hôm nay anh đã làm em khổ nhiều rồi!!!
– Anh biết là em đau??? – Ngọc chịu nằm yên trong lòng tôi chứ không còn giãy ra như trước. Mắt ngước lên nhìn tôi, ngân ngấn nước nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh… Hẳn là cô ấy vẫn đang kìm nén.
– Anh có hiểu cũng không thể cảm nhận hết nỗi đau em đã phải chịu, anh biết là mình sai rồi. Nghe anh, tin anh có được không, anh chỉ có duy nhất 1m em thôi. Anh thề đấy, nếu anh dối em anh sẽ bị…
– Em tin mà, em chỉ cần tim anh nói thật thôi, không cần thề thốt hay hứa hẹn gì cả. – Ngọc cấu nhẹ ngực tôi, thở nặng nhọc. – Có biết hôm nay lúc tai nạn em đã rất sợ không!!!
– Anh xin lỗi…
– Lúc nhìn anh ôm cô ấy em như mất trí vậy, làm mọi thứ theo bản năng chỉ mong muốn trốn chạy ngay lúc ấy. Thậm chí còn không cảm nhận được tay mình đã lái xe thế nào nữa. Chỉ có mắt là nhìn được xe cứ lao đi cho đến khi bị đụng mạnh rồi mọi thứ dừng lại. Lúc đó em thực sự rất sốc, 1m cô độc ngồi trong xe chịu đựng sự sợ hãi… Em đúng là con ngu phải không…
– Không, không phải!!!
– Ngu mà, có ngu thì người đầu tiên nghĩ đến lúc đó vẫn cứ là anh chứ. Hừ, làm bao chuyện tổn thương vậy mà vẫn không thể khiến ngta quên được.
– Vẫn yêu mà phải không!!! – tôi cầm nhẹ bàn tay trái băng bó của Ngọc đưa lên môi mình.
– Lúc đó muốn lập tức gọi cho anh mà cái cảnh tượng kia cứ ám ảnh, đáng ghét…
– Vậy là không gọi anh nữa mà lại gọi T.Hoàng?
– Ồ, hình như là có người đang ghen!!! – Ngọc đưa đẩy “khiêu khích”.
– Ghen gì, thấy lạ thôi… sao em không gọi cho a.Nguyên.
– Không ghen sao tim lại tự dưng đập nhanh? – Ngọc cười mỉm cố truy đến cùng, tôi đành ừ hữ đánh bài cùn im lặng.
– Humm…
– Em vốn định gọi cho a.Nguyên rồi mà sau thấy mình không bị gì nghiêm trọng. Không muốn mọi người lo lắng nên quyết định chỉ cho a.Hoàng và U.Nhi biết chuyện. Mà chẳng hiểu sao con bé này trước sau quên “lệnh” đi bép xép ngay với cái đồ “dê non” này chứ. – Ngọc nhướng mắt dứ dứ đám râu tơ lún phún dưới cằm tôi.
– Nhắc mới nhớ, anh nói chuyện với Nhi cách đây nửa tiếng rồi mà sao con bé vẫn chưa qua nhỉ? – tôi vừa dứt lời thì chuông đt Ngọc reo.
– Nhân bảo như thần bảo người đâu mà linh, nó đang ở phòng cấp cứu gọi toáng lên kìa, mình về thôi anh.
– Nào nào, em đừng thân mật quá vậy chứ không cái Nhi lại thấy…
Nhìn Ngọc khoác tay tôi nheo mắt cười rạng rỡ, không ai nghĩ chỉ cách đây chục phút trên khuôn mặt đó còn là vẻ u sầu, ủ rũ. Bản thân tôi cũng chẳng hơn gì khi lần đầu tiên trong đời trải nghiệm “lâm sàng” cuộc sống tưởng tượng như 1 kẻ tâm thần. Đúng là khi ta nghĩ mình đã lớn lại là lúc quên mất rằng song hành cùng sự trưởng thành đó luôn là nỗi thống khổ, lao đao vì những chuyện tình cảm yêu đương.
“Đỏ tình đen việc” – đem câu này vận vào tôi xem chừng cũng không lệch lắm. Giải quyết được ổn thỏa chuyện với Ngọc thì ngay hôm sau tôi lại bị KN trách móc vì tiến độ điều tra tài liệu chậm chạp. Ngẫm ra sức người cũng chỉ có hạn, anh ta thừa hiểu thái độ làm việc của tôi nhưng đến mức phải nổi nóng thế này xem chừng giá trị thông tin trong hàng loạt tài liệu kia cũng không hề đơn giản.
Dù mệt mỏi nhưng tôi vẫn phải giành nguyên cả ngày ngồi sắp xếp và phân tích lại 1 loạt những thông tin trong đó. Phần lớn là những tài liệu sao in ngoài cty liên quan đến 1 cty Q cũng chuyên về lĩnh vực xây dựng & dịch vụ. Những biên bản hợp tác, trao đổi, nhượng quyền… 1 số ít liên quan đến bên X chúng tôi đều là những hợp đồng mua bán thông qua 1 bên thứ 3. Tôi không rõ KN nắm được những tài liệu này từ đâu nhưng hẳn cái giá để có nó không hề nhỏ chút nào. Tất cả chỉ được giao cho 1m tôi, thư ký phụ cũng không được bén mảng.
Ngồi đến cuối giờ chiều tôi thoáng giật mình khi các mối liên kết từ những tổ hợp số liệu đối chiếu bắt đầu lộ ra. 1 lượng không nhỏ đơn hàng và các gói thầu phụ nhỏ lẻ mà X để vuột mất đều được chuyển giao, bán lại cho Q trong suốt 2 năm trở lại đây. 1 điều lạ nữa là từng xuất hiện hoạt động giao dịch giữa ông Luân và cty này. Hoạt động vốn điều lệ cũng không bình thường cho lắm khi chỉ trong hơn 1 năm lượng vốn của cty này gia tăng khá thất thường. Tôi mơ hồ phán đoán 1 mối liên quan nào đó giữa cty này với X nhưng hiện tại vẫn chưa thể truy ra. Đang mệt mỏi bóp chán thì KN gõ cửa bước vào.
– Vẫn chưa về ah? Đừng nói là do kích động sáng nay nên cố tình ở lại để “đáp trả” tôi đấy nhé, hê hê. – KN cười cợt, đặt lên bàn tôi 2 suất cơm hộp. – Cùng ăn với tôi đi.
– Chờ 1 chút, anh xem qua cái này đi.
Tôi nói rồi soạn trong đống giấy tờ 1 tài liệu đã được chỉnh sửa. Đối tượng bị chỉnh sửa chính là số cổ phần của cty tư vấn – thiết kế… từng bị phá sản cách đây 1 thời gian. Mà tài liệu này là lại có 1 phần dính dáng tới các cán bộ NN. Không hiểu KN từ đâu lại có thể kiếm được những thứ này.
– Văn bản liên quan đến thu mua sau tái cơ cấu… ý cậu định nói với tôi phải không?
KN xem xét 1 hồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, sau đó đem tập tài liệu trả lại. Văn bản này, không phải là một hợp đồng bình thường, mà là hợp đồng tiến hành thu mua, do cty Q tiền soạn thảo trước sự “hỗ trợ” của 1 vài cán bộ liên đới.
– Hiểu ngầm thì đây chính là làm trái pháp luật còn gì! – tôi suy tư, KN vẫn không đáp, chỉ như cũ khẽ gật đầu.
– Ài, không hiểu lý do gì lại muốn mất công đi “cửa sau” như vậy? Tiến hành như vậy có gì khác cách thu mua bình thường đâu?
KN nghe tôi nói vậy, nhún vai có chút bất đắc dĩ. – Cái này không thể công khai, nếu hợp thức hóa thành công sẽ giúp cty Q kiếm được một số lời không nhỏ từ khoản giá trị chênh lệch so với việc tái cơ cấu mở thông thường. Trong giới doanh nghiệp ở cái đất nc này có bao nhiêu người làm nên với 2 bàn tay sạch chứ. Cũng may là vụ làm ăn này không thành, cty tư vấn – thiết kế… trước sau vẫn phá sản đến mức phải hủy bỏ niêm yết cổ phiếu. Mấy khu đất giá trị còn lại của cty này vì vậy mới có cơ hội được đưa ra đấu giá công khai sắp tới.
– Hajz, nói vậy vụ thâu tóm ngầm này của cty Q mục đích chính là khống chế lượng cổ phần đủ để chiếm luôn quyền sở hữu mấy khu đất đó chứ chưa hẳn đã phải là vì cái xác cty. Anh thấy điều này thế nào ạ?
– Hà hà, cậu bắt đầu rào đón tôi từ khi nào vậy. Sao không đi thẳng luôn vào mối liên quan của việc này so với vụ rò rỉ thông tin mà tay trợ lý cũ của tôi gây ra cách đây 1 năm.
Tôi cười gượng trước sự thẳng thắn của KN, đắn đo 1 hồi quyết định nói ra điều đang nghĩ. – Anh đã nhìn ra điều đó, vậy hẳn cũng đoán ra trong cty mình vẫn ít nhất còn 1 người liên quan. Em đã đối chiếu qua lại nhiều lần các số liệu, phát hiện…
– Được rồi, muộn rồi ăn cơm đã Tuấn. – KN cười nửa miệng ngắt lời tôi, đoạn nhanh gọn bóc cả 2 hộp cơm chia đều cho 2 người. – Còn nhớ tôi từng dạy cậu điều gì chứ, có những sự việc phức tạp, nếu lạm dụng phán đoán sẽ chỉ khiến đi sai đường. Chỉ có phân tích và đánh giá mới đem lại kết quả chính xác. Vậy nên chuyện cậu vừa nói, nghĩ đến đâu thì làm đến đấy, âm thầm tìm hiểu và tuyệt đối bảo mật thông tin. Khi nào cảm thấy thực sự chắc chắn thì hãy báo lại cho tôi. Nào, giờ thì ăn đi thôi, tôi gọi cho cậu món trứng kho cậu thích đấy.
KN tuyệt nhiên ngắt lời rồi làm như bàng quan không mảy may khẩn trương trước thông tin liên quan đến ông Luân mà mất cả ngày hôm nay tôi mới tìm hiểu được. Tôi bấm bụng suy nghĩ, những kết quả điều tra này có lẽ đã tới tay KN ngay từ trước khi anh ta đưa số tài liệu đó cho tôi. Nếu quả thật như vậy thì không hiểu KN đang suy tính điều gì, hay đơn giản chỉ là anh ta vẫn không tin tưởng tuyệt đối bất kỳ 1 ai khác. Tôi khều khều 1 phần miếng trứng kho thơm nức đưa lên miệng. Lại là trứng kho, vậy cũng coi như bù vào những viên hq đã bị đổ mà em gái anh ta mang đến cho tôi vậy.
Buổi đấu giá đất sắp tới gần, ngày hôm nay KN dặn dò tôi để ý chuẩn bị 1 chút cho chuyến đi tỉnh mừng thượng thọ “phụ huynh” của 1 cán bộ cấp cao trong vài ngày tới.
– Vụ này em xin nghỉ được không anh, còn vài việc dở dang em làm vẫn chưa xong…
– Nghỉ là nghỉ thế nào, lần này em gái tôi còn phải đi cùng. Coi như chuyến công tác kết hợp công việc chứ không đơn thuần chỉ mỗi việc mừng thọ đâu. Cậu lên chi tiết công việc sớm nhất đi nhé.
Mắt KN vẫn gián trên màn hình laptop, lạnh lùng khước từ. Chuyến đi này có Ngọc đi cùng vậy cũng xem như là an ủi, cơ mà tại sao tay Trường lại không tham gia, hắn là trưởng phòng của Ngọc cơ mà? Tôi băn khoăn bước khỏi phòng KN vừa hay Ngọc gọi tới rủ ra quán cafe cách cty vài dãy nhà.
Vào trong quán, đang ngó ngiêng tìm chỗ thì điều ngạc nhiên đập vô mắt là Ngọc đang ngồi cùng T.Dương…
– “Đệt, hq xin số tưởng đơn thuần chỉ là nói chuyện, ai ngờ còn gặp mặt trực tiếp thế này.”
Tôi miễn cưỡng đưa tay chào, nhớ lại tối qua lúc T.Dương nhắn tin hỏi tôi số Ngọc. Ban đầu đã định không cho nhưng nghĩ lại để 2 cô nàng 1 lần minh bạch với nhau cho thoải mái cũng là điều nên làm nên tôi đồng ý gửi contact. Ai dè T.Dương lại “chu đáo” quá mức thế này.
Lúc tôi đến hình như bọn họ cũng đã tàn cuộc gặp, đủ để nói với nhau những thứ cần trao đổi trước đó. Nghe 2 người tán tếu khá tự nhiên vui vẻ nên tôi cũng yên tâm ngồi cười phụ họa. Nán ở lại thêm vài phút thì T.Dương từ biệt rời đi. Tôi vân vê mũi nhìn Ngọc dò hỏi.
– Vừa rồi 2 người nói chuyện gì vậy?
– Chuyện linh tinh thôi.
– Uầy, linh tinh mà lại phải gặp nhau á!!!
– Là cô ấy muốn gặp mà, mà sao anh cứ giống như… có tật giật mình thế nhỉ. Liệu hồn đấy nhé!!! – Ngọc lừ lừ mắt nhéo tai tôi.
– Ái ái, em yên tâm, anh trong sáng như pha lê nhân tạo mà…
– Hứ, “trai trên gái dưới” với nhau sát sạt vậy, cô ấy cũng hấp dẫn không vừa thì làm sao mà yên tâm được. Anh xem sớm sớm chuyển nhà khác đi hoặc không thì dọn về ở với em.
– Uầy, nói cứ như thật ấy nhờ…
Nói đến đó thì đt Ngọc có tin nhắn, tôi không chủ đích nhưng tầm mắt vẫn hiện ra 2 chữ “T.Hoàng”. – Là cái anh T.Hoàng đó nt à?
– Vâng, anh ấy hỏi thăm em thôi. – Ngọc hơi nghiêng mặt nhìn tôi rồi lại đặt đt lên bàn.
– …
Thấy tôi lặng thinh dường như có chủ ý, Ngọc quay lại nhìn tôi 1 lượt rồi lại tựa lưng vào lòng tôi như cũ.
– Hì hì, “dê non” của em sao im ắng thế, chắc là đang thắc mắc về T.Hoàng phải không?
– Ừ, thấy anh ta biết em có vẻ đã lâu. – tôi vén tóc Ngọc xuôi xuống mang tai, thẳng thắn hỏi.
– Cũng có thể xem là vậy, chúng em quen biết từ lúc a.Nguyên em và anh T.Nam chơi với nhau. Tính ra cũng phải được chục năm rồi. Hì, quen lâu vậy nên việc thân nhau là bình thường thôi.
– Uhm.
– “Dê non” này, em cũng như pha lê nhân tạo vậy. Trong sáng giống anh vậy anh yên tâm rồi chứ.
– Thì anh cũng có nói gì đâu, cơ mà phải chi anh ta có bạn gái rồi thì tốt. Anh ta cũng hấp dẫn không vừa… Chà chà!!! – tôi chớp nhả nhại lại câu Ngọc nói trước đó, liền bị cô ấy hung hăng túm chặt lấy “cần số” làm cho mặt mày nhăn nhó nhổm dậy như lò xo. – Ối… nào xung quanh đang có người đấy, em đừng “ấy” nữa… Rồi rồi, cho anh xin mà!!!
– Em trước sau 1 lòng 1 dạ nên anh đừng có nghi nọ nghi kia. Ngược lại, anh mà làm chuyện gì quá đáng với em thì liệu thân đấy!!! – Ngọc cười nheo nheo mắt mà giọng nói cứ đều đều nhè nhẹ không ra nóng ra lạnh khiến tôi không rõ là cô ấy đùa hay thật. Dù vậy chắc chắn trong gen của cô ấy có vài phần giống với KN.
– Mà vừa rồi mình nói tới đâu rồi ý nhỉ?
Ngọc vừa hỏi vừa buông “cần”, tôi hơi khó chịu phải cựa hông 1 chút để thay đổi tư thế ngồi, giọng nói vì vậy có pha chút bực. – Vẫn đang nói về cái anh T.Hoàng đó!!!
– Không, trước đó cơ… À, là chuyện em bảo chúng mình dọn về ở với nhau ý.
– Hừ, em cứ thích đùa, dọn gì mà dọn. U.Nhi vẫn đang ở với em mà.
– Nhà em không thiếu nơi tốt hơn để sắp xếp cho nó. Với lại thực ra em làm vậy cũng là muốn công khai dần chuyện của chúng mình.
– Ngọc à, chuyện này mình đã bàn với nhau rồi mà, hiện tại chưa phải…
– Em không muốn giấu diếm nữa, yêu mà như vậy thì bí bách muốn phát điên. Đợt đấu thầu dự án cũng đã qua rồi, bản thân chuyện hủy hôn với a.Trường cứ dây dưa mãi cũng không phải là hay. Em sẽ nói rõ quyết định của mình cho cả 2 nhà biết, đồng thời sẽ công khai chuyện của chúng mình.
– Ngọc, em đừng vội vàng thế…
– Anh đừng thuyết phục nữa vì em quyết tâm rồi. Còn nữa, em cũng vừa thông báo với cả nhà tối nay sẽ dẫn anh về dùng cơm đó…
Để lại một bình luận