Phần 5
“Dậy, dậy ngủ quài chiều rồi con heo kia”.
Hắn vừa mở mắt ra đã thấy Thắm trước mặt, uể oải lê cái than già nua vào wc hắn lại “Làm việc”.
Thắm mặc một chiếc áo thun và một chiếc quần short, còn khoác thêm cái áo khoác nhìn rất là cá tính còn hắn thì… Dép lào, Quần lửng và cái áo thun năm một ngàn chính trăm hồi đó. ‘Giỡn quài nhìn cũng phong cách lắm chứ bộ’ Toàn tự sướng một mình rồi đá lông nheo với Thắm một cái. Lại vác con chiến mã ra, Toàn chở Thắm đến một cây ATM Đông Á để rút tiền, bước vào ATM hắn đút thẻ và kiểm tra tài khoản, nhìn con số hiển thị trên màn hình hắn mỉm cười rồi lắc đầu lẩm bẩm “Uầy, còn tí nữa là đủ hai mươi triệu đem về cho mẹ rồi”.
Vốn Toàn định tích cóp một số tiền để sau này có cần sử dụng thì sử dụng nhưng khi lên Thành Phố hắn mới thấy mình không hợp với lối sống xa hoa ở trên đây, tiền nhà tiền ăn uống cũng hơn ba triệu rồi cũng may hắn không biết nhậu nhẹt hay hút chích, bay, đập… Rút một số tiền nhỏ sau đó hắn lại tiếp tục chuyến đi chơi. Toàn khá là hồi hợp, cái lần được đi Đầm Sen gần đây nhất của hắn là mười mấy năm về trước kìa. Lúc đó chị Hạnh trong xóm cưới chồng ở Xì Phố, hắn được mẹ dắt đi theo để đưa dâu, Ông Tám ba chị Hạnh thấy về luôn thì tiếc quá nên ghé lại Đầm Sen cho mọi người chơi một ngày rồi mới về. Trong mắt một thằng trẻ con nhà quê như hắn lúc đó cái nào ở đây cũng hay, cũng lạ. Hắn chơi cả ngày cùng đám trẻ trong xóm mà không biết chán, cho tới khi mẹ mỗi đứa cầm cây dắt ra xe mới thôi.
Dừng xe trước cổng Đầm Sen. Có dịp Toàn cũng hay chạy qua chạy lại chỗ này nhưng bây giờ mới là lúc hắn chính thức đặt chân vào đây. Bước qua cổng hắn muốn khóc chưa gì đã bay mẹ gần bốn xị rồi, Thắm hí hửng kèo hắn đi tới phía trước. “Chỉ mới có hơn 10 năm quay lại” mà cái Đầm Sen Toàn biết đã mất tiêu, thay vào đó là một Đầm Sen lớn hơn, hoành tráng hơn và có nhiều trò vui hơn nhưng chỉ khác là bây giờ hắn không còn ham muốn như ngày đó nữa.
Thắm và hắn chơi đủ thứ trò từ xe điện, đến vòng xoay… blah blah… Toàn vốn sợ độ cao thế mà đứa cháu yêu quý của hắn một hai bắt hắn phải chơi Tàu lượn siêu tốc cùng nó, lúc đầu hắn giả vờ để chứng tỏ bản lĩnh nhưng cuối cùng cũng phải khuất phục. Khi tàu lên tới đỉnh chuẩn bị thả xuống thì mồ hôi tay của hắn đã ra ướt nhẹp, khuôn mặt hắn xanh lét còn Thắm thì cực kỳ cao hứng…
Vèoooo tàu đã xuống dốc, hai tai của hắn không còn nghe thấy gì nữa chỉ có những hình ảnh khó chịu lướt vùn vụt qua trước mắt, đã có lúc hắn muốn ói nhưng may thay nhịn được. Bước xuống khỏi chiếc tàu lượn bước đi của hắn bay bổng như trên mây, Thắm nhìn hắn cười cười vỗ vỗ mấy cái, lúc này hắn mới nhập hồn vào xác hai chân run run tưởng như đứng không nổi. Sau một tràng dài lô lốc mấy trò chơi Toàn và Thắm quyết định đi Đạp Vịt ‘Hừ, dám bắt ông chơi tàu lượn à?
Một lát xuống hồ ông kiếm chút cháo lại’. Thuyền ra đến giữa hồ Toàn giả vờ húy sáo quay đầu nhìn chung quanh rồi nhìn Thắm, bất ngờ là chung quanh cũng có mấy cặp nam nữ đang khóa môi, mặt Thắm hơi đỏ rồi liếc nhìn hắn với ánh mắt viên đạn, thấy thế hắn cũng không dám manh động liền đạp vịt tiếp tục, con vịt của hắn và Thắm di chuyển tới một vách đá của hồ, trong này còn có nhiều cặp hơn ngoài kia nữa là khác. Tay hắn giơ lên vuốt tóc Thắm, nhưng bỗng dưng hắn lại bỏ tay xuống xoay mặt đi chỗ khác, Thắm thấy thế cũng cười rồi đỏ mặt…
Nơi đến cuối cùng của cặp trẻ là khu Băng Đăng, ngày hắn còn bé Tivi hay quảng cáo cái này suốt giờ mới có dịp được đi, giữa cái lạnh se se của tháng 12 bước vào nơi này thì chỉ còn 3cm là cùng, có lẽ Toàn là người mù nghệ thuật cho nên mấy hắn xem mấy thứ “kiệt tác” trong này chả có gì đẹp. Đi tới đi lui một lúc hắn và Thắm tách nhau ra, Thắm lôi con smart phone ra seo phì các kiểu con đà điểu, ‘Đúng la con gái’ hắn tự nhủ rồi nhìn Thắm mà cười. Bổng dưng Toàn lại nhớ đến Dương cô gái bé nhỏ cực ghét chụp hình, Toàn và Dương gặp nhau tại … chỉ vài ba câu chat với nhau thế rồi chồng chồng vợ vợ (Ez vl), nhà Dương ở tận Rạch Giá- Kiêng Giang mất hơn một tiếng chạy xe từ nơi Toàn ở, thế mà tuần nào hắn cũng xuống thăm Dương… Đang mơ màng thì tiếng Thắm gọi đến “Chụp với cháu một tấm đi chú già”.
Hắn nhăn nhó vì trước giờ hắn không thích chụp hình, căn bản là vì hắn không được đẹp trai lắm, Toàn lắc đầu “Thôi chụp với chú banh hình hết”.
Nhưng Thắm cứ nài nỉ nên hắn đành chụp với Thắm một pô hình.
Toàn và Thắm rời khỏi Đầm Sen cũng ngót nghét gần 5 giờ chiều rồi, trên đường về hắn tấp đại vào một quán cơm bình dân dọc đường để cả hai ăn chiều. Theo thói quen khi chạy xe Toàn hát nghêu ngao mà quên mất có người ngồi sau xe, Thắm ngồi đằng sau thích thú nghiên nghiêng đầu theo giai điệu bài hát của hắn. Cả hai về đến nhà cũng đã gần 18 giờ, tắm rửa đã xong Toàn lôi con smart phone ra lướt Face Book, một lời mời kết bạn của Thắm, Toàn bấm vào để xem ảnh của Thắm ‘Đúng là con gái chụp chi mà dữ thần vậy không biết, mai mốt có ra đi thì biết lựa tấm nào mà thờ. Uầy! Con đại gia hả trời đi du lịch tùm lum chỗ hết. Mụ nội nó còn đi cả Xin Ga Bo, Ma Lây Xi a, Phi Lép Pin… ĐKM gặp rân chơi rồi’ hắn nhìn Thắm đang ngồi ở góc bên kia khó tin, Thắm lại nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu. Hắn cất giọng “Cháu gái êu quái nhà cháu giàu lắm hả? Đi du lịch ở đâu mà tùm lum hết, bữa nào rãnh dắt chú theo với, Hà Nội chú còn chưa ra tới chứ đừng nói nước ngoài”.
Thắm liếc hắn “Xùy, chú muốn đi tự lấy tiền mà đi nếu đi Thái thì khoảng 3 triệu rưỡi tiền vé, chưa tính tiền ăn uống”.
Hắn lắc đầu “thôi bỏ luôn đi ở nhà cho phẻ”.
Thắm nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ rồi bĩu môi, Toàn đáp lại “Cô nương à nhà cô giàu cô thấy ba bốn triệu nó ít, chứ nhà tại hạ không có khá giả ba bốn triệu đó đủ sống 2 tháng ở cái Thành Phố này rồi, còn chưa kể tiền gởi về cho gia đình”.
Thắm nghe thế cũng cười cười huề vốn với hắn. Cả hai đang nói chuyện thì tiếng tin nhắn của điện thoại hắn reo lên, cầm điện thoại lên dòng tin nhắn hiện ra “ Diệp Khung: A Toàn khỏe không, Vài ngày nữa em cưới rồi, em có gởi thiệp cho hai bác đó, nhớ về chung vui với em nha, chúc anh mau tìm được một người con gái tốt”.
Buông điện thoại xuống ánh mắt hắn thẩn thờ nhìn về một hướng không cố định, Toàn cố kìm nén cảm xúc trong lòng lúc này. Tuy vẻ bề ngoài hắn là một người vui vẻ, hòa đồng nhưng trong nội tâm hắn lại rất “Yếu đuối”.
Hắn và cô ấy quen nhau khá lâu, cả hai tưởng như sẽ cưới nhau luôn rồi ấy chứ, thậm chí còn dắt nhau về ra mắt gia đình hai bên nữa. Cho đến khi hắn quyết định nhập ngũ để hoàn thành nhiệm vụ của một công dân, ngày chia tay hắn bảo “Hai năm không phải là thời gian, ngắn nếu em không đợi được thì cứ nói thẳng với anh anh không trách em”.
Cô gái lắc đầu hứa sẽ chờ hắn cho đến ngày hắn ra quân, hắn tin vào điều đó. Những lá thư hàng tuần cho nhau, những lúc trốn tránh Chỉ Huy chỉ để nhắn vài dòng thương nhớ cho người yêu của mình. Lúc vừa vào một anh Trung Trưởng có nói đùa “Các đồng chí đi hai năm về không khéo con của người yêu nó một hai tuổi rồi cũng nên” hắn và đám tân binh chỉ cười hề hề.
Hai năm Nghĩa Vụ cũng xong, hắn không thông báo cho bất kỳ ai về ngày ra quân của mình cả, cầm số tiền ra quân trên tay hắn háo hức tìm mua một món quà nhỏ để tặng cho cô ấy để tạo bất ngờ, cô ấy thích gấu bông hắn bèn mua một con gấu thật là to để tặng cô ấy, mọi chuyện đâu vào đấy hắn còn tưởng tượng cái cảnh cô ấy bất ngờ vì hắn sẽ xuất hiện cùng món quà mà hắn chuẩn bị.
Hắn hí hửng đón taxi đến nhà cô ấy. Nhưng sự thật hắn mới chính là người bất ngờ, cái người mà cô ấy bảo là “Anh trai” của cô ấy đang hôn cô ấy trước cổng nhà. Sự bất lực ùa đến xâm lấm tâm trí của hắn, cứ thế hắn đứng nhìn như người vô hồn, cố nén nước mắt trong lòng hắn bước đến trước mặt cô ấy. Càng bất ngờ hơn là cô ấy chỉ thoáng giật mình rồi lại nhìn hắn bối rối cúi đầu xuống, đem con gấu đưa đến tận tay cô ấy hắn chỉ nói vỏn vẹn “Anh có món quà nhỏ tặng em, chúc em vui vẻ” rồi cất bước đi mất.
Hắn bước đi thật nhanh, hắn không muốn để cô ấy thấy hắn khóc. Hắn không nỡ trách cô ấy, ít ra cô ấy đã thực hiện đúng lời hứa chờ hắn đến lúc ra quân. Bao nhiêu cảm xúc của hắn lúc này đã vỡ òa, trời chuyển mưa rất to như thông cảm với hắn vậy nên hắn thỏa sức mà khóc. Hắn và cô ấy từ đó không còn liên lạc với nhau nữa, dù vậy quên đi cô ấy là chuyện không thể nào. Cho đến hôm nay những cảm xúc sâu thẳm trong lòng hắn lại muốn chực trào ra một lần nữa… Nhìn thái độ kỳ lạ của Toàn, Thắm lên tiếng hỏi “Ông bị gì vậy, có sao không”.
Toàn mỉm cười một cách khó coi “Không sao đâu, chuyện cũ ấy mà”.
Cả hai im lặng thật lâu đột nhiên hắn cất tiểng hỏi Thắm “Hôm nay tôi buồn quá, bà có thể đi nhậu với tôi không?”.
Chả hiểu sao Thắm lại gật đầu đáp ứng hắn.
Hắn và Thắm ra khỏi cổng cũng đã hơn hai mốt giờ rưỡi rồi, trên chiếc xe cà tang trong đầu hắn hiện lên giọng nói ‘Anh không được uống rượu, bia nữa nghe chưa? Nếu không em sẽ không quan tâm anh nữa’ và đó là lý do hắn không bao giờ đụng đến rượu bia… cho đến hôm nay. Chọn một quán khá ít người, Toàn tấp xe vào. Gọi một kết bia và hai món nhắm, hắn bắt đầu nhìn xa xăm trên bầu trời không sao của Thành phố. Thắm nhìn hắn không nói gì, Toàn khui bia rồi tu ừng ực cả chai sau đó mới cất giọng “Lâu rồi không uống bia, vẫn đắng như ngày nào… ”.
Thắm lên tiếng “Có chuyện gì thì kể cho tui nghe đi, biết đâu sẽ đỡ hơn”.
Hắn lại cầm một chai bia khác “Người yêu cũ của tôi đi lấy chồng, đã có lúc cô ấy từng là tất cả của tôi… ”.
Thắm thở dài nhìn hắn tội nghiệp rồi cứ thế im lặng đối diện hắn, sau vài chai toàn đã ngà ngà say, hắn bắt đầu kể về cô ấy còn Thắm chăm chú ngồi nghe hắn kể chuyện… Có tiếng nhạc xập xình từ xa càng ngày càng đến gần, một xe kẹo kéo dừng lại ngay quán. Sau vài bài hát cậu thanh niên nọ bước đến từng bàn mời mua kẹo, khi đến bàn của Toàn, hắn giúp cậu 3 cây kẹo đồng thời yêu cầu được hát một bài hát, cậu thanh niên tất nhiên là đồng ý. Thì thầm vào tai của cậu thanh niên sau đó cầm mic lên, Hắn bắt đầu cất giọng “Rồi một mai đôi ta hết yêu… ” hắn đem tất cả tâm trạng đặt vào trong bài hát này.
Thắm ngồi nghe đến say mê đôi mắt đượm buồn tự nhủ ‘Không ngờ Ổng hát hay tới vậy, sau này phải bắt ổng thường xuyên hát cho mình nghe mới được’. Kết thúc bài hát Sau Chia Tay của Phạm Hồng Phước dưới sự cover của Toàn là một tràng pháo tay của những người khách còn lại trong quán, Thắm cũng vỗ tay. Mặt hắn đỏ lựng vì ngấm bia, hắn mỉm cười rồi trả chiếc mic cho chàng trai bán kẹo, Toàn vừa đặt mông xuống Thắm đã cất tiếng “Không ngờ ông hát hay dữ vậy luôn á, sau này phải thường xuyên hát cho tui nghe đó nghen”.
Hắn cười đáp “Cưới tui đi bữa nào tui cũng hát cho bà nghe luôn”.
Mặt Thắm bỗn dưng còn đỏ hơn cả hắn, Thắm đứng dậy gằn giọng quát “Xỉn rồi tào lao phải không tui đánh cho hết khùng bây giờ à”.
Mọi người trong quán nhất tề nhìn về phía Thắm làm Thắm cũng hơi quê nên đành ngồi xuống dí dí nắm tay trước mặt hắn. Sau khi tính tiền Toàn lại đèo Thắm về phòng trọ, lúc này hắn đã say lắm rồi nhưng vẫn cố, cũng may trên đường về không gặp mấy Chú CSGT không thôi là hơi mệt. Vừa bước vào đến cửa phòng trọ Toàn đã nằm lăn ra giữa phòng mà ngáy, cho dù Thắm có đánh có gọi thì Toàn vẫn không nhúc nhích. Thắm bực bội dung hết sức bình sinh kéo hắn vào góc phòng rồi đắp chăn cho hắn sau đó ngồi xuống nhìn kỹ hắn, lúc này trông hắn ngu dễ sợ. Sực nhớ đến lời hắn nói đùa ‘Cưới tui đi bữa nào tui cũng hát cho bà nghe luôn’ Thắm lại đỏ mặt rồi mỉm cười nhìn vào hắn rồi lầm bầm “Đồ mất nết”.
Hắn có một giấc mơ thú vị. Hắn mơ thấy “Chị”, Chị vẫn đứng ở đó vẫy tay với hắn, tay còn lại của Chị cầm một bó cỏ lau đung đưa theo gió, rồi cứ thế Chị nhìn hắn mỉm cười thật đẹp. Hắn và chị lại ngồi tựa vào nhau trên cái cống xi măng nọ quên hết mọi thứ trên đời. Gió vẫn thổi mát rười rượi, ông mặt trời lại đi về nhà trong những ánh nắng cuối cùng của ngày… Toàn thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, đó là hậu quả của việc nốc 6 chai bia, ngồi trong căn phòng một mình với đầu óc trống rỗng. Những lúc thế này hắn lại nhớ về “Chị”, mối tình đầu của hắn. Tôi đố các ông quên được người con gái đầu tiên mà mình đem lòng yêu đấy, kể cả cho đến lúc chết thì nó vẫn là một ký ức hằn sâu trong đầu. Toàn cũng vậy, tám năm rồi hắn có quên được chị đâu, nó không phải là bi lụy mà vì “Chị” đã để lại trong hắn một ký ức nữa hạnh phúc, nữa mất mát rất khó quên, không quên được thì đành đem nó cất tạm vào một chỗ nào đó vậy, thi thoảng lôi ra để có cái mà nhớ.
Để lại một bình luận