Bắt đầu từ những lần trốn học đi nhảy Audition của hắn, một thời dữ dội của các 8x đời cuối và 9x đời đầu. Này thì finish, này thì perfect x 10, nhảy 8k… Có lẽ các bạn ngồi đọc những dòng này đa số đều đã từng chơi Au và từng có 1 mối tình qua mạng.
Năm 2007 tôi là một thằng nhóc hơi to xác so với các bạn cùng trang lứa, năm đấy tôi học lớp 9, hay la cà cùng mấy thằng bạn thân ở các hàng net. Những năm này Game Online đã phổ biến nhưng không đa dạng như bây giờ, đây cũng là năm mà tôi biết thương một người, một người chị, một người con gái, một “Bà xã”.
Tôi ngồi hì hục click chuột vào kênh 102. Đầy! Lại tiếp tục click. Thằng bạn thân ngồi kế bên tôi hối gấp: “Nhanh đi thằng quỷ, bx tao chờ mày vào nhảy cho đũ cặp nhảy đôi kìa. “.
Tôi bực bội quát: “Biết rồi, không thấy kênh đang full à?”.
“Vào rồi room mấy? Mà nhảy đôi là sao mày?”.
Sau 1 hồi giải thích cặn kẽ cho tôi thì thằng T bắt đầu ván game, nhảy cái này cũng dễ mà, perfect x5 luôn này, 7 tim rồi, hết ván. Từng dòng chữ hiện trên màn hình với tên nhân vật cô ấy phía trước: “Ghép đôi không nhóc?”.
Ái chà dám kêu tôi là nhóc cơ đấy gan nhỉ, tôi đáp lời: “Ghép thì ghép sợ gì”.
Thế là tôi có bx nhé, bỏ qua thằng T tôi và cô ấy bắt đầu trò chuyện với nhau về những vấn đề mà các cặp “ox, bx” trong Au hay hỏi nhau kiểu “bx bao nhiêu tuổi, tên gì, ở đâu, có nick yahoo không… ” sau một hồi lâu trò chuyện tôi cũng xin được yahoo của cô ấy, ra xem mặt mũi thế nào phát. Tôi bật WC lên cho cô ấy xem mặt, cô ấy không có WC, cô ấy ở Cần Thơ, cô ấy hơn tôi 3 tuổi đang học 12. Chỉ là tình cờ thôi, tôi nghĩ vậy rồi cũng lao đầu vào mối tình ảo đó, hai đứa “ox, bx” ngọt xớt cứ như là đã cưới nhau rồi ấy, những cuộc trò chuyện cứ tăng dần theo thời gian, thời gian nói chuyện với nhau qua yahoo ngày càng dài thêm, có hôm tôi còn cúp học thêm 18h ra net ngồi nói chuyện với “chị” đến tận 21h30 lại cắp đít mang balo về nhà.
Người ta bảo khi yêu mọi thứ diễn ra rất nhanh, đúng vậy rất nhanh, nhanh đến nỗi tôi cứ thầm nhủ “Còn lâu mà” và hậu quả mỗi lần như thế là mấy trận đòn nát thân của ba tôi. Không sao, tôi chấp nhận tất chỉ cần đổi lại câu nói của chị: “Ox nè… “.
Không biết từ lúc nào tôi đã thích “chị” một người con gái tôi chưa từng gặp mặt, chỉ biết qua giọng nói nhỏ nhẹ có phần dễ thương. Cái ngày tôi mở yahoo lên nhận được dòng tin nhắn rằng “chị” sẽ xuống Long Xuyên chơi ở nhà người thân, hai đứa sẽ gặp mặt nhau… Tim tôi đập mạnh, mắt hoa lên, miệng cứ cười cười như thằng ngáo. Không đâu chỉ là mơ thôi, làm gì có chuyện trùng hợp vậy chứ, tự véo vào tay mình 1 cái rõ đau tôi hoàn hồn đây là thật rồi, mình sắp gặp bà xã há há tôi bật cười to sau đấy mới nhận ra mình đang ở net và tất cả các cặp mắt đều hướng về mình.
Tôi đón “chị” ở Bến Xe, trái với tưởng tượng của tôi về 1 hình mẫu nghiêm chỉnh, bà xã của tôi lại thuộc tuýp hay đùa giỡn, lùn hơn tôi 1 cái đầu, đeo kính, mặt kute mà bây giờ có gọi là hot girl cũng không ngoa. Một thằng cù lần và một hot girl, chà cũng hơi tréo ngoe nhỉ. Tôi dắt “chị” đến tất cả mọi nơi mà tôi biết trong thành phố, tôi vốn chẳng đi chơi nhiều chỉ biết một vài chỗ loanh quanh nào thì là Bờ hồ Nguyễn Du, Tiệm thức ăn nhanh Hà Ký, Quán cà phê gần trường học, Khu đô thị Sao Mai. “Chị” rất dễ hòa đồng làm tôi cũng không mấy khó khăn để tiếp cận, bỏ qua chuyện tuổi tác tôi và “chị” yêu thật.
1 tuần là không dài để tôi và “chị” bên nhau, “chị” phải về tiếp tục học hành. Rồi thì yêu xa mà cầu nối là những dòng thương nhớ qua Yahoo. Khoảng cách là thử thách lớn nhất của Tình Yêu. 3 Tháng sau “chị” bảo cần thời gian học hành cho tương lai, cần suy nghĩ về mối quan hệ của hai đứa… Tôi không trách chị, kể từ khi bắt đầu tôi đã thấy có nhiều điều không ổn, là do tôi quá cố chấp thôi, ai rồi cũng phải trưởng thành, phải từ bỏ các trò chơi trẻ con để đi tiến xa hơn trong cuộc sống. “Chị” cũng vậy, “chị” phải trưởng thành. Tôi nghỉ Au, mất liên lạc với chị sau một thời gian…
Sever Hồ Chí Minh kênh 102.
Chị: “Nè ox mai 1h30 ra đón bx ở Bến xe Bình Khánh nghen”
Tôi: “Gì? Bx xuống đây thật à?”
Chị: “Sao hả, ý muốn sao đây, hừm. Không thích tui xuống thăm hả?”
Tôi: “Tại hạ nào dám, hơi bất ngờ thôi, cứ tưởng bx nt qua yahoo là giỡn hè hè”
Chị: “Cười dâm đãng thế, mai không ra biết tay tui”
Tôi: “Không sợ sao, ox nhỏ hơn bx 3 tuổi lận đó @@”
Chị: “Không sợ! Ox của người ta mà dô diên”.
Bến xe Bình Khánh 1h40 ngày 27/09/2007.
Hắn đi tới đi lui vò đầu thầm nghĩ “sao bảo 1h30 tới mà, có xảy ra chuyện gì không ta? Hay là gạt mình”, mặt hắn xịu xuống hắn lặng lẽ dắt chiếc xe đạp cà tàng ra về. Tin tin! Xe khách về đến cổng Chuyến Cần Thơ – Châu Đốc đúng rồi, biển số xe đúng nốt. Hắn dựng xe lại, căng mắt tìm từng người trong dòng người ùa xuống xe… 1 phút, 2 phút… hết cả rồi cô ấy đâu? Mà quên, mình làm gì biết mặt cô ấy để tìm @@. Có tiếng gọi í ới sau lưng hắn “Toàn, Toàn khùng” ai vậy ta, hắn xoay người lại. 1 Vóc dáng mảnh khảnh trái ngược với cái xác to của hắn, mắt to, đeo kính, răng khểnh, tóc ngố uốn hơi xoăn, sau lưng vác cái Balo chà bá lửa, đang vẫy tay cười với hắn cái miệng gọi to: “Ox khùng, bên này nè, bên này nè… ” Hắn cười, mắt long lanh…
Khu đô thị Sao Mai 16h ngày 29/09/2007.
Trên cái cống xi măng, chàng trai và cô gái ngồi vắt vẻo, hai chân buông thõng xuống. Bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nắm lấy tay chàng trai, cô gái bắt lời: “Lớp 9 ăn gì mà to xác thế?”.
Chàng trai đáp trả: “Chứ ai lớp 12 mà có 1 khúc há há “.
Cô gái phụng phịu: “Kệ người ta đồ heooo “.
Chàng trai cười đáp: “Không kệ được… “.
Cô gái: “Tại sao?”.
Chàng trai trầm giọng: “Vợ của người ta, làm sao mà kệ được”.
Cô gái siết chặt bàn tay của Chàng trai cất giọng: “Thật không?… “.
Chàng trai: “Dóc đó đừng tin”.
Cô gái: “Tui cắn ông giờ, hứ! “.
Chàng trai: “Lẹ lẹ đi nè (đưa tay ra), Oái đau! Cắn thiệt vậy hả?”.
Thế rồi hắn ôm cô gái thật chặt. Cô gái: “Có buông ra không tên kia”.
Chàng trai: “Không buông rồi sao? Há há”.
Cô gái: “Không buông thì thôi, ple`…“. Rồi cô tựa đầu vào vai người con trai ấy, ôm thật chặt. Nắng chiều buông dần, gió mát rượi, những ngôi nhà đang xây dỡ, mấy bụi lau xào xạc, ao sen phía bên kia tỏa hương, hai người ngồi đó cùng ngắm cảnh “Ông mặt trời đi về nhà” trong những tia nắng cuối ngày…
Để lại một bình luận