Phần 28
Gần ba chục phút sau đám giặc cỏ kia mới đến tới phòng ăn. Đám con trai bên này đã xử lý xong bữa sáng rồi, đang ngồi uống nước tán dóc. Lan nhíu mày “Trời đất, rủ ăn chung mà chưa gì mấy ông ăn xong hết rồi”.
Kiên xỉa răng liếc Lan “Đợi mấy cô xuống tới chắc còn bộ xương quá, thôi ăn gì thì ăn đi, tụi tui còn ngồi ở đây chứ có đi đâu đâu. Tuấn thấy thắm gật đầu chào mỉm cười, Thắm nhìn Tuấn giật mình do dự nhìn Toàn một lúc, Toàn cười gật đầu nên Thắm cũng nhìn lại thằng Tuấn cười một cái thật tươi. Tuấn thở phào vuốt ngực “May quá, em tưởng Thắm sẽ giận em luôn chứ”.
Toàn vỗ vai nó “Vợ anh mà, ba cái chuyện này mày lo gì”.
Tuấn cười hơi buồn “Giờ em mới biết sao Thắm lại chọn anh rồi”.
Toàn cười chuyển chủ đề “Nè con ghệ bốn mắt của mày đâu rồi?”.
Tuấn đỏ mặt lắp bắp “Anh tào lao, ghệ nào bạn thân của em đó. Mà anh cũng bốn mắt kìa nói ai”.
Toàn cười gian xảo “Phải rồi bạn, bạn thân hén. Hôm qua nó thiếu điều muốn nhai sống anh luôn”.
Tuấn ngượng ngùng “Thì tại nó lo cho em thôi, bạn bè mà”.
Toàn thở dài “Thôi đi giả bộ quài”.
Tuấn gắt gỏng “Em nói thiệt mà, với lại em đâu có xứng với đứa học giỏi ngoan hiền như nó đâu”.
Toàn cười vỗ đầu Tuấn “Xứng hay không xứng là do tụi bây chứ người ta nói sao kệ họ”.
Tuấn cúi đầu im lặng, Cả đám hô hào tìm địa điểm để đi chơi tiếp trong ngày hôm nay. Vân gợi ý “hôm qua tắm biển rồi vậy hôm nay lên suối đi, đi Suối Tranh nha. Không phải lễ tết gì nên trên đó cũng ít người lắm, đi xong ra làng chài Hàm Ninh ăn uống và ngắm hoàng hôn rồi nhà ai nấy về, nếu tối có đi nữa thì liên lạc với nhau sau”.
Lịch trình nghe có vẻ khá hứa hẹn nên cả đám đồng ý ngay. Toàn đề nghị tranh thủ ăn sáng cho xong rồi về nhà soạn đồ đạc 8h có mặt tại trước cổng khách sạn nhà Vân rồi khởi hành, lúc này cũng đã bảy giờ kém rồi.
Tuấn dắt Toàn ra bãi gửi xe trước vì hắn đã nhớ ra cái điện thoại của hắn đang để trong cốp xe rồi. Đang sắp đến gara thì Nhi thình lình ở đâu xuất hiện tay cầm một giỏ trái cây, hình như con bé định sang thăm Tuấn thì phải. Toàn thục cùi chỏ vào tay Tuấn cười “Ê người cờ rút mày đến rồi kìa”.
Tuấn mắc cỡ cúi đầu mặt ửng đỏ “Thôi mà anh đừng chọc em nữa”.
Nhi đứng xa xa thấy Toàn làm thế thì sùng máu chạy lại chỉ tay vào Toàn “Thôi đi nhe, hôm qua ông đánh Tuấn còn chưa đủ hả, bây giờ còn lại tới nhà người ta kiếm chuyện nữa. Dám vô tới đây đánh người, ba của Tuấn mà thấy là chết ông liền”.
Toàn phì cười chẳng đợi Tuấn kịp nói hắn đã vòng tay phải qua cổ Tuấn, tay trái bịt mồm Tuấn lại giả làm người ác “Rồi sao, tui thích như vậy đó rồi sao. Ba nó thì kệ ba nó, mà sao cô lo cho nó quá vậy”.
Tuấn bị Toàn làm bất ngờ chưa kịp phản ứng gì cả, mà nó biết có giãy dụa cũng vô dụng nên cũng buông xui xem Toàn làm gì. Nhi bỏ giỏ trái cây xuống hậm hực dậm chân “Ông buông ra chưa, không buông ra là tui hét lên kêu bảo vệ đó”.
Toàn liếm mép “Cô có la đến khản cổ thì cũng không có ai cứu cô đâu”.
Tuấn đang bị bịt mồm nghe hắn nói thế cười ho sặc sụa, Nhi thấy thế tưởng Tuấn bị hắn bóp cổ gào lên “Bớ người ta giết người, Bớ… ”.
Toàn giật mình cắt ngang “Im mồm ngay con này, mày mà la nữa tao bóp cổ nó chết liền tin không”.
Nhi hoảng sợ im bặt, Toàn thở phào “Bây giờ muốn cứu nó phải trả lời tao mấy câu hỏi”.
Nhi xanh mặt gật đầu lia lịa, Toàn mém cười nhưng nhịn được hất hàm hỏi “Hai đứa bây là gì của nhau, sao tao thấy mày quan tâm nó quá vậy? Hôm qua tao để ý thấy mày nhìn nó hoài”.
Nhi ấp úng đỏ mặt hai ngón tay trỏ đấu vào nhau “Thì là bạn thân thôi, bạn bè quan tâm nhau không được sao?”.
Toàn cười “Thật không, sao tao thấy không phải thế. Trả lời câu này thật lòng tao sẽ thả nó ra, nếu không tao bẻ cổ nó rồi trốn vô đất liền khỏi kiếm tao luôn”.
Nhi hoảng sợ gật đầu, Toàn lấy giọng “E hèm, nói thiệt đi mày thích thằng trời đánh này phải không?”.
Tuấn nghe thế đỏ mặt giãy dụa, Nhi thấy thế thì lại càng hoảng sợ thành thật hơn “Đừng bóp cổ Tuấn mà từ từ”.
Toàn cười giả điên “Lẹ lên, giỡn mặt với tao hả?”.
Nhi ấp úng “Ừ thì… Ừ thì… ”.
Toàn giả bộ bóp tay “Nói lẹ chưa”.
Tuấn lúc này giãy dụa hung hăng hơn nhưng vẫn không ăn thua, Nhi đỏ mặt cúi gầm thét lên “Thì tui thích Tuấn đó được chưa? Tuấn có nhiều mặt tốt lắm chứ bộ, chẳng qua tại Tuấn muốn gây chú ý tới ba của Tuấn thôi. Anh thả Tuấn ra đi làm ơn” nói xong mấy câu nước mắt cô bé rơi lả chả. Tuấn nhìn thấy cảnh này thì không vẩy vùng nữa mà nhìn Nhi một cách trìu mến thì thầm “Đồ ngốc… ”.
Toàn vẫn chưa buông tha hắn gằn giọng “Giờ tao đổi ý rồi, mày phải làm theo một yêu cầu của tao tao mới thả nó”.
Tuấn ngơ ngác rồi càu nhàu “Thôi đi ông giỡn nhây quá” nhưng âm thanh phát ra sau cái tay bịt trước miệng Tuấn lại nghe như tiếng rên rỉ vì đau đớn. Nhi xanh mặt “Ông muốn làm gì?”.
Toàn cười hề hề bước đến áp sát nhi vào tường làm Nhi càng sợ hãi hơn, Tuấn không còn sức vùng vẫy nữa nên bỏ mặc xem Toàn làm gì tiếp theo. Toàn bất ngờ xô Tuấn về phía Nhi miệng hét lên “Mày phải hôn nó một cái thật nồng thắm” rồi hắn chạy biến về phía gara, trước khi khuất dạng hắn còn thét lên “Ê Tuấn nhớ rủ ghệ đi chơi chung luôn nghe”.
Lúc này mặt của Tuấn và Nhi cách nhau khoảng 5cm. Hai đứa đỏ mặt nhìn nhau, đứng gần đó thậm chí còn nghe thấy tiếng đập bùm bụp của tim đôi trẻ. Tuấn chống tay vào tường giả vờ quay mặt chỗ khác “Cha nội đó đúng khùng, giỡn vậy cũng giỡn được”.
Nhi đang nhắm mắt chu mỏ nghe Tuấn nói thế thì cũng bất ngờ mở mắt ra, nhưng khi thấy mặt hai đứa sát nhau như thế cô bé cũng giật mình bối rối. Tuấn thấy vậy định giở tay ra lùi về sau nhưng bỗng có cánh tay ai đó đè vào đầu nò làm nó chồm tới hôn lên môi của Nhi luôn. Toàn đứng đằng sau cười hô hố “Bớ bà con ra coi cá lia thia đá nè” rồi hắn lại co giò chạy mất. Hai đứa bất động gần hai phút mới giật mình tỉnh giấc lùi ra xa nhau, Tuấn nhìn về phía Toàn quát “Trời ơi, anh coi chừng em đó”.
Rồi lại nhìn về phía Nhi đỏ mặt, mặt Nhi đỏ ửng ấp úng vân vê vạt áo “Lúc nãy tại… Tại”.
Tuấn đè ngón tay lên miệng Nhi ra dấu xuỵt im lặng, rồi nó nhìn nhi cười tươi “Ông Toàn có nói rồi đó, hôm nay đi chơi cùng với Tuấn nghen”.
Nhi nhìn Tuấn mỉm cười hai mắt ướt nhòe rồi cô bé gật đầu giọng run run “Ừ… ừ”.
Để lại một bình luận