Phần 145
Ngày hôm sau, nó được nghỉ giờ đầu, không một nơi giải trí hay bạn bè, tính qua quán phụ nhưng nhớ rằng ca này chẳng quen biết ai nên thôi. Nằm mãi ở nhà cũng chán, lóc cóc cái xe lên trường và vô thư viện tiếp. Vẫn hàng sách kinh tế, chọn cho mình một góc bàn trống, nó tiếp tục sự nghiệp đọc của mình bằng những tràng ngáp triền miên. Thư viện hôm nay khá đông, nhiều kệ sách cao vút khiến nó chẳng để ý được ai với ai cả, chán thật.
– Bịch…!
Một quyển sách dày đáp xuống ngay mặt bàn, phá tan cái ánh mắt thờ ơ của nó ở xung quanh mà phải ngước lên.
– Nhìn gì? Đây là nơi công cộng, tính đuổi hả?
Con nhỏ cận thị với cái đuôi sam hôm qua không hiểu ăn lộn thứ gì mà lại chọn ngay bàn của đứa nhỏ kêu là “đồ đáng ghét” nữa. Lạ thiệt. Giờ mới để ý kĩ, nhỏ này nhìn xinh, mộc mạc, hình như là gái quê. Chắc tỉnh lẻ như nó vậy. Điều khiến nó thấy thú vị ở nhỏ là chiếc mũi dọc dừa, hiếm khi thấy cái nét đẹp này.
– Đâu có, bạn cứ ngồi đi?
– Ừ, ít ra cũng không để bụng mà hạnh họe nhỉ?
– Là ở bạn, tôi đâu có làm gì?
Tự dưng nhỏ làm nó muốn bắt chuyện với nhỏ, có điều gì thu hút nó lắm. Cảm giác này lâu nay mới quay lại kể từ khi mất em.
– Ừ không làm gì đâu nhỉ, mà thôi im lặng để tôi đọc, tôi phải hoàn thành quyển sách này trong hôm nay.
– Ừ…ừ.
Nó lúng túng và hẫng ra mặt, lần đầu nó thấy tò mò về một cô gái, lần đầu nó gặp một cô gái khiến nó muốn bắt chuyện ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không hiểu, nó đang bị sao nữa.
– Cậu không thể cư xử một cách bình thường được à?
Con nhỏ này tỏ ra khó chịu, nó giật mình bối rối.
– Tôi đâu có làm gì? Tôi đang đọc sách mà?
– Vậy à, thế cậu cũng giỏi nhỉ?
– Giỏi gì cơ?
– Đọc sách ngược!
Nó nhìn lại quyển sách mình đọc mới để ý vì từ nãy nó mãi ngắm nhỏ qua khe sách. Nó không thể rời mắt ra khỏi khuôn mặt này, hình như đã gặp ở đâu, nói tuột ra, con nhỏ cũng khá dễ thương mà gặp lại nhỏ trong nó thấy vui. Mặt nhỏ đăm chiêu rồi nhoẻn miệng cười.
– À, nhớ rồi, cậu là nghệ sĩ đúng không?
– Ơ nghệ sĩ nào?
Trong thoáng chốc nó quên cái biệt danh bị đặt.
– Người mà chơi guitar trong 20 tháng 11 năm ngoái, hihi.
– À ừ đúng rồi.
Nhỏ lại cười, nụ cười rất hiền không mang vẻ đanh đá như hôm qua.
– Vậy thì gọi chị đi nhé, chị đây học khoa trên em đó!
Nó há hốc mồm ngạc nhiên, lòi đâu ra con nhỏ nhìn như cấp ba kêu hơn tuổi rồi bắt gọi chị còn lùn hơn nó nữa chứ nhỏ Tầm mét 5mấy là cùng, tất nhiên là nó không chịu.
– Không gọi! Mà sao biết tôi?
– Cái vụ biểu diễn đó là kịch bản của chị đấy, chị là bí thư đoàn, hôm đó có coi em chơi guitar nên biết.
Mặt nó ngờ vực.
– Mà thôi tý cho coi thẻ nhé!
Lúc sau nó xem thẻ của con nhỏ này thì đúng thật, chẳng biết nói gì chỉ gãi đầu cười cười. Nhỏ cầm theo quyển sách dày rời khỏi thư viện để lại một câu.
– Nhìn trộm người khác là không tốt đâu nhé!
Nó cứ ngẩn ngơ nhìn theo nhỏ. Về đúng giờ, nó đáp lại tiếng của giảng viên bằng cái ngáp ngủ. Tiếng cứ đều đều như du vậy, sắp thi rồi mà chẳng có không khí gì hết. Chợt nhớ ra có một chuyện.
– Ê Khánh, biết nhỏ nào tên Nhi không?
Thằng Khánh xoay đầu lại mặt ngu ngu chắc vừa ngủ gật. Sở dĩ nó không hỏi thằng Tuấn là vì sợ thằng này nhắc đến em, tự nhiên nó muốn bắt đầu một điều gì mới mẻ.
– Trời ơi, bố hỏi thế thì con cũng chịu! Nhi nào, Nhi ở đâu, cái gì Nhi?
– Hoàng Bảo Nhi, học ở trường mình, bí thư đoàn?
– Biết, rồi sao, muốn tán nó hả?
Thằng vua công nghệ gục xuống, nó lay dậy.
– Cứ cho là vậy đi, ông biết gì về nó kể tôi với.
– Hơn ông một tuổi bằng tuổi tôi, vì tôi thi lại một năm mà. Học siêu đỉnh, có thành tích nhiều nên được làm bí thư. Nhưng tính tình khá kì quái, hình như là con mọt sách thì phải?
– Ừ ừ.. Nữa không?
– Tuy thế mà có nhiều thằng tăm tia lắm đấy vì xinh mà, còn học giỏi. Ông tán sao được, gái ngoan đấy, với lại nghe thằng Tuấn bảo ông không tán gái bao giờ mà?
– Thì cứ cho là lần đầu tiên đi!
Nó nói bừa như mình chuẩn bị đi cầm cưa để khai thác những gì về nhỏ đuôi sam, nhưng thật sự mà nói, nó thấy nhỏ cứ cuốn hút thế nào ý, dù hơn nó một tuổi.
– Thế ông còn…
– Nhà nó ở đâu?
Nó biết thằng Khánh định nói gì nên đánh trống lảng, nó đang dần quên em.
– Ở đây, ở khu dân cư bên trường gần công viên đấy.
– Thống Nhất à?
– Ừ.
Lầm bầm, tưởng nhỏ ở quê, gái phố mà giản dị như vậy thiệt là hiếm.
– Con này không trang điểm đâu, ngoan thật đấy, còn lâu ông mới tán được! Haha.
Thằng Khánh vỗ vai nó cười xòa.
– Để rồi xem.
Nó thầm nghĩ trong đầu, từ bé đến lớn, nó không biết chinh phục, chính xác là chưa bao giờ thoát khỏi cái vỏ ốc rỗng tự tạo cho riêng mình mà lớn lên, nó chưa học cách để sở hữu một cô gái mà mình thích. Điều này cần có ở một thằng con trai. Em ư, em đã nhẫn tâm lừa nó như vậy, em muốn nó quên em cơ mà? Nếu chị Hà không nói ra, thì có khi bây giờ, nó vẫn nghĩ em vì tiền tài mà bỏ rơi nó. Đã vậy nó sẽ quên theo ý em, nó sẽ không day dứt vì em nữa. Nó sẽ tập yêu lại, thứ tình yêu từ sự chinh phục.
– Cược nhé! Ông mà tán được nó trong một tháng thì tôi sẽ mời ông cơm một tuần!
– Được, nếu tôi tán không nổi thì sao?
– Thì ông sẽ dạy tôi chơi đàn?
– Quyết định như vậy đi!
Hai thằng bắt tay nhau. Thằng Tuấn từ đâu phi đến ngồi cạnh nó, mặt ngố ngố.
– Quyết định gì?
– À, đang tính sang rủ ông đi ăn!
– Héhé thiệt hả?
– Ừ, ông trả tiền!
– Gì thế, đâu ra chuyện này vậy… Ê ế..!!
– Haha!
Vụ cược này nó chắc chắn mình thua rồi vì không có chút kinh nghiệm nào cả, nhưng cứ thử sự may mắn của mình đến đâu xem sao, vì dù thua nó cũng không mất với lại, thật sự nó thấy rung động bởi nhỏ Nhi. Một cái tên đẹp và lúc đó nó cũng chợt mỉm cười vì cái biệt danh nghệ sĩ cũng đã có lúc dùng.
Để lại một bình luận