Phần 144
Tan làm đã chập tối, nó đi sang nhà nhỏ Tâm với lời hẹn trước, vì đã quen và được hai bác quí giao trọng trách, dù nó biết kiến thức còn dính lại trong đầu mười hai năm mài đũng ở cấp ba chẳng đủ để nhỏ tốt nghiệp chứ huống chi đại học mà dạy với dỗ. Buổi tối, cổng nhà bác Trung có đèn nên việc mở chiếc then rít chẳng khó khăn lắm. Vào đến nhà, nó thấy mình bác Tám đang ngồi với chiếc điều khiển trong tay, đôi mắt chăm chú vô cái tivi to phía trước. Nó đánh tiếng.
– Cháu chào bác!
– Minh hả, vô ngồi uống nước cháu!
– Dạ. Cháu xin, bác trai đâu rồi bác?
– Giờ này chắc ở bên khu canh rồi chút nữa ổng về thôi.
– Dạ, em Tâm có nhà không bác?
– Nó đang ngồi học ở trên đó, con gái con đứa vài cái bát, ăn xong không rửa bày một đống ở kia kìa chậc!… Để bác kêu nó xuống, cháu bảo ban em nó phải nghiêm chút chứ lười lắm cháu ạ!
– Dạ hì, còn bé mà bác!
Nó cười rồi nói bừa chứ tuổi nó với nhỏ chênh nhau không đáng bao nhiêu. Bác Tám xẵng giọng.
– Tâm ơi! Xuống đây con, Minh nó đến đây này!
Từ trên nó nghe được cái giọng lảnh lót xen chút vui mừng của nhỏ.
– Dạ!!
Kèm theo tiếng chạy bịch bịch xuống cầu thang.
– Thấy không, ngày bình thường bác gọi thì mặt nhăn mày nhó mãi mới lết xuống. Giờ kêu tên cháu là phi như bay.
Nó cười gượng.
– Mày làm gì mà lao như tên vậy?!
– Phù…! Hihi, anh ơi mình lên luôn đi, đang có bài khó mẹ ạ!
Chẳng ngờ nhỏ đã ở sau lưng nắm tay nó kéo lên, chỉ biết đi theo.
– Ờ ờ. Dạ cháu xin phép!
Bác gật đầu nhỏ Tâm kéo lên, vào phòng nó bị nhỏ nhẫn tâm đẩy vô cái ghế oạch một cái, nhỏ cười khì ngồi vào cái ghế đối diện khoanh tay nhìn nó. Điều này làm nó bối rối.
– Học đi chứ! Nhìn gì?
– Nhìn cái mặt đỏ lên dễ thương chứ nhìn gì? Hihi.
– Học hoặc là anh về?
Nhỏ xụ mặt lại miệng chu chu lên.
– Thì học, gì mà đanh đá!
Nhỏ lục lên một đống sách nâng cao toán nó nhìn mà toát mồ hôi hột.
– Sách cơ bản đã xong đâu mà mang cái này ra, anh dạy sao nổi?
– Nhưng mà bài ở sách cơ bản em làm hết rồi.
– Vậy hay bài nào ở sách cơ bản chưa học thì để anh dạy lý thuyết rồi đến trường cô dạy lần hai cho nhớ được không?
– Ừm hihi.
Đây không phải công việc gia sư, chỉ là bảo ban học hành nên nói nhiều hơn dạy, nó nói gì nhỏ Tâm làm theo, chưa bao giờ nó thấy nhỏ nghiêm túc như này. Đúng là nhỏ đã thay đổi, ngoài việc tính cách còn hay đùa cợt, còn về học hành nhỏ rất thông minh và chăm chỉ, nó dạy một phần lý thuyết cho chắc rồi mới giao bài để nhỏ cặm cụi máy tính với cây viết, đôi khi còn cắn bút cau mày rất tự nhiên. Nó ngồi im ngắm nhỏ, tuy rất đẹp nhưng cảm xúc thích thú chẳng có, lạ thật. Căn phòng này vẫn đơn giản và đẹp mang tông màu cũng nhẹ nhàng hợp với con gái, ở đây có một mùi thơm rất lạ. Chiếc giường kia chăn gối được gấp gọn gàng, đúng thật nhỏ Tâm đã “ngoan” hơn rất nhiều chỉ có là nhỏ vẫn trẻ con. Bằng chứng là gấu bông xếp dày nửa giường. Tiến đến gần ngó kĩ bài tập nhỏ làm, gần xong. Nó cứ nhìn, chợt nhỏ quay lên, mặt đối mặt nó.
– Ơ?
Sững người chút, nhỏ Tâm đỏ mặt quay xuống. Miệng nói câu làm nó buồn cười.
– Biết người ta đẹp rồi, nhìn cứ nhìn còn phải nhìn lén làm gì?
– Em tự tin gớm!
– Người ta đẹp người ta có quyền mà.
Nó cười lớn cốc nhẹ vô đầu nhỏ.
– Thôi làm nhanh ra kết quả giùm, muộn rồi.
– Úi đau!…Muộn có sao, gì chứ học là bố mẹ em ủng hộ mà. Anh bận gì à?
– Thì không bận nhưng cũng phải về chứ ở sao được?
– Ừ ha! Đợi em chút!
Nhỏ quay lại viết. Nó bỗng nhiên buồn không có lý do nào cả.
Xong, nhỏ giữ nó lại rồi mang lên một đĩa gì đó như cơm nhưng được cuộn vào một mảnh đen đen có nhân bên trong là trứng với cái gì nó không biết.
– Biết là tối nhịn rồi, trả công nè, dạy học mà bụng cứ ọc ọc thấy ghê. Hihi.
Ngượng chín cả mặt, nó đánh trống lảng.
– Đây là cái gì, liệu ăn vô có bị sao không?
– KimBap, cứ ăn đi rồi biết!
– Phù, ngon ghê! Cảm ơn em nha!
Nó chiến hết đĩa bằng tuyệt chiêu hai tay cách nguyên thủy đó là bốc, nhỏ Tâm chỉ ngồi cạnh chống cằm nhìn nó cười. Vậy nhưng sự tự nhiên của nó có thừa mà chẳng ngại tý nào. Tưởng nhỏ trêu tiếp nhưng nhỏ thả tay rồi tựa đầu vô vai nó nói thì thầm.
– Anh từ sau phải ăn tối đấy nhé, ăn ở ngoài hoặc đến nhà em ăn chung cũng được em sẽ bảo với mẹ. Chứ đừng như này, phải giữ sức khỏe chứ. Trông anh có khi còn nhẹ cân hơn em đó, em không muốn vì em mà anh bị sao cả.
Nó cười, nụ cười của kẻ cô đơn luôn chìm vào bóng tối để hồi tưởng những thứ chưa hề tồn tại và cũng rất vui vì con nhỏ ngỗ nghịch này, sau nhiều tháng lại biết quan tâm người khác. Tự dưng tình cảm của nó lớn dần nhưng đó là cảm nhận của một người anh trai khi được em gái của mình chăm lo, tuyệt nhiên tình cảm nam nữ không có chút nào cả. Biết làm sao bây giờ, điều này có lỗi với nhỏ Tâm vì phụ sự chờ đợi của nhỏ, sự thay đổi của nhỏ.
– Ừ, anh xin lỗi. Anh phải về!
Nó đứng dậy giúp nhỏ Tâm thu dọn đồ với sách vở. Đến cửa phòng, nhỏ ôm nó từ đằng sau, chặt lắm, như bóp nghẹt con tim nó vậy.
– Mai anh lại đến nữa nhé, cho em ôm anh một chút thôi hihi. Liệu tên vô tâm như anh có hiểu cảm giác mỗi ngày nhìn thấy người mình yêu đi qua mà không được gọi không nhỉ? Nhưng những ngày đó qua rồi, giờ em vui lắm…hức..hức.
Chắc xúc động quá, nhỏ khóc thút thít, con gái đúng là phái yếu, yếu ở đây là yếu lòng, bất kể có chuyện gì hay lúc nào cũng có thể khóc được. Thật kì lạ. Quay người lại nó dỗ dành, dường như mọi chuyện lại tệ hơn, ngay trong suy nghĩ của nó.
– Thôi có anh ở đây rồi mà, không khóc nữa nha! Mai anh lại đến, thôi đi. Khóc nhè xấu này!
Nó trêu làm nhỏ vừa cười vừa khóc, khuôn mặt này làm nó nhớ đến lúc nó và em đùa nhau. Chợt nó buồn, vội vàng đi ra.
– À.. Thôi ngủ ha, mai đi học, anh về!
– Dạ!
Chạy xe trên đường, nó nghĩ ngợi, dù gì nó cũng phải kết thúc chuyện này sớm, không thể để nhỏ Tâm hi vọng quá mà thất vọng nhiều. Mà nhỏ vẫn còn đi học, còn một tương lai. Còn nó thì rất mịt mờ vì chẳng hiểu sau này ra sao. Mọi định hướng đã tan hết rồi còn đâu.
Để lại một bình luận