Phần 155
Đường Hà Nội đông lạ, đi qua bể Bắc, nó thấy vẫn còn người bơi, mặc dù đã muộn. Dừng xe trước cửa hàng đồng hồ kính mắt. Nhỏ Hoài kéo tay nó vào trong. Ở đây nhìn rất sang trọng với nhiều quầy kính, còn tường thì cơ số giá để đồng hồ.
– Hihi, anh Thanh!
Nhỏ Hoài chào anh chủ quán, người này đang đeo kính râm và tay thì đeo tận hai chiếc đồng hồ, chắc để tự quảng cáo.
– Ủa, con Hoài! Lâu lắm mới thấy mày. Ai đây? Bạn trai mày hả Hoài, ngon dai dữ hen.
– Hihi, dạ anh. Lùn ơi, đây là anh họ em!
– Chào anh!
– Ừ, thế hai đứa đến lấy kính hay lấy đồng hồ?
Nó nghệt mặt, nhỏ Hoài thì thầm vô tai nó.
– Anh chỉ cần im lặng.
Rồi quay sang anh chủ quán – Anh có loại kính không độ không anh?
– Loại nào tao chẳng có, mà mua để đeo thường xuyên hay chỉ chống bụi thôi?
Anh chủ quán nhìn nó, nó thì bối rối nhìn nhỏ Hoài. Nhỏ cười.
– Hihi, loại để đeo thường xuyên đó anh.
Anh chủ quán gật rồi thò tay vô quầy lấy một chiếc gọng đen, nhỏ Hoài cầm rồi đeo cho nó. Xong nhỏ nhìn nhìn.
– Ok, nhìn cái này được đó, anh cắt kính đi anh, loại giữ được lâu đấy nhé.
– Tao biết rồi, mày cứ làm như là…
– Hihi.
Trong lúc đợi, nhỏ Hoài nói với nó.
– Mọt sách thì anh cũng mọt theo, anh cứ đeo kính thường xuyên nhé. Tự khắc sẽ thấy tác dụng. Hihi.
– Ờ ờ…
– Đây rồi cầm lấy.
– Dạ! Của em hết bao nhiêu anh?
– Anh xin tiền cái kính, gọng chẳng đáng đâu, 70 ngàn!
Ra khỏi cửa hàng, nhỏ Hoài dẫn nó đến một cửa hàng làm tóc. Nó hơi sợ.
– Anh không nên để kiểu tóc này mãi được, dài quá rồi.
Đúng thật, từ đợt tết, nó chưa cắt lần nào, cũng chưa về quê. Nhưng mà nó thấy thoải mái với kiểu tóc dài vốn dĩ của mình.
– Thôi, anh không thích đâu.
– Thế có muốn người ta thích anh không?
– Có…
– Có thì phải vào tỉa lại thôi, không cắt ngắn được chưa?
– Thôi mà…
Nhỏ kiên quyết kéo nó vào, từ chối cũng không được. Công nhận ở thành phố đầy đủ cái gì cũng có, hiệu này nhìn như là chỗ làm đẹp lớn vậy, nó không quen mấy nơi như này.
– Đây là chỗ quen của em, anh cứ yên tâm. Không phải lo.
Nhỏ Hoài thì thầm tiếp, nó thì cứ tẩn ngẩn nhìn trước nhìn sau. Một vài cô gái đang úp cái lồng đen đen bằng nhựa trên đầu nhìn nó với ánh mắt kì thị.
– A, chị Hoài. Sao lần này qua sớm vậy, hôm trước em làm có vấn đề à?
– Không, hôm nay em làm cho anh này nhé!
– Dạ, ai đây chị?
– Hihi, bạn trai đó, được không?
– Trời, chị chọn thì khỏi chê rồi. Hihi.
Nó lẩm bẩm. “Nịnh thế mà cũng tin” rồi quay sang hướng khác. Con nhỏ kia dẫn tụi nó vô phòng kín có đầy đủ đồ nghề. Trong đấy có một thằng tóc búi củ hành, nhìn rất ngầu.
– Con trai thì để Mạnh cắt nhé chị, nó cắt đẹp hơn em luôn.
– Ừ… Em cắt cho ảnh theo lời chị nhé, anh này không làm giống bọn em được đâu!
– Dạ, híhí.
Thằng kia che miệng cười, nghe ghê ơi là ghê. Hóa ra là “xăng pha nhớt” . Nó thấy nổi da gà. Con nhỏ kia ra ngoài, chỉ còn ba đứa nó.
– Cắt thế nào đây chị?
– Em cứ cắt ngắn đi đã. Nhìn tóc dài quá rồi. Còn mái em tỉa chéo xuống nhé, che hết cả mắt nhìn mà nóng hộ.
Chẳng biết nhỏ đang chỉ đạo cắt tóc hay gián tiếp chê nó nữa. Nó im lặng, trong không gian đầy mùi thơm và tiếng rè rè, nó cảm giác từng miếng tóc nó rơi xuống, nhắm mắt lại, lâu lâu nhỏ Hoài cả thằng hai pha trao đổi gì chẳng rõ.
– Xong…hihi, quá đẹp! Anh gì ơi, mở mắt ra đi.
– Em phủi tóc trên mặt anh ý đi. Làm gì mà vội.
– Oh! Sorry em quên.
Nó thấy được miếng gì đó mềm mềm thơm được quét trên mặt mình.
– Lùn, mở mắt ra đi!
Từ từ mở, nó giật mình. Trước gương lúc này, nhìn khác nó lúc trước nhiều lắm. Tóc tai gọn gàng hơn hẳn, mái thì chéo vắt ngang một bên mắt chứ không còn phủ kín cả hai nữa. Công nhận trông đỡ hơn trước.
– Hihi, thế nào?
– Ừ. Đẹp!
– Chuyện! Em mà lại! Hihi
Thanh toán xong, nó với nhỏ Hoài đến ngồi bên bờ hồ. Nhỏ đòi nên nó không thể cứ thế mà về.
– Tóc khác, thêm kính. Giờ nhìn anh lạ lắm!
– Lạ thế nào?
– Nhìn tri thức hơn, cả cũng đỡ hơn trước. Nhưng cứ lạ lạ kiểu gì ấy?
– Là sao?
– Cảm giác như cái phong cách này không dành cho người như anh! Hihi.
Nhỏ Hoài cười, nó cũng cười theo. Đúng, nhỏ Hoài nói chẳng sai chút nào. Bản thân nó đang tự giả tạo mà.
– Nhưng mà anh yên tâm, thế nào chị bốn mắt đó cũng đổ cho xem!
– Tại sao?
– Vì chị ấy đã chấp nhận cho anh theo đuổi đó, nếu đã không có cảm tình thì chẳng ai như vậy! Chỉ còn là vấn đề thời gian thôi. Anh cứ quan tâm đến chị ấy thật nhiều, kể cả những gì nhỏ nhất em tin chắc, chị ấy sẽ yêu anh. Hihi, con gái là chúa yêu lòng mà. Em cũng từng như vậy nên em hiểu.
Nhỏ Hoài hơi lạc giọng, nói mà mặt buồn xa xăm, có lẽ những điều này khiến nhỏ nhớ về quá khứ. Nó thở dài vì không biết nói gì lúc này.
– Em bảo… nếu em giúp anh có được chị ấy, thì anh hứa với em đừng bỏ rơi chị ấy nhé. Cảm giác đó đau lắm! Nên em chẳng muốn ai giống mình cả.
– Ừ… Anh hứa mà!
Nó nói bừa cho qua vì không thích tranh luận về vấn đề này và nghe nhỏ Hoài tỉ tê. Giờ chắc nhỏ rất nhạy cảm với sự việc kia. Còn nó chẳng quan tâm, điều nó quan tâm là thắng được trò chơi, chinh phục được nhỏ Nhi kiêu căng.
Về phòng với sự trêu chọc của mấy thằng bạn, nó tắm rửa để sạch tóc rồi ngủ thật sớm. Sáng hôm sau, một ngày thư thả. Nó bắt đầu đeo kính đến trường, thật sự cũng không quen vì cứ bị gượng mắt, nhưng được lúc thì nó quên luôn là mình đang đeo kính. Cả lớp học nhìn nó chắc lạ về ngoại hình mới, còn thằng Tuấn cứ hỏi dồn dập là nó bị sao mà lại cắt tóc. Chỉ trả lời qua loa rồi chạy đi chỗ khác, tính cách của nó rất ghét phải giải thích mà.
Thư viện hôm nay vắng như thường, chỉ có con nhỏ Nhi là đến sớm. Chắc một ngày không đến đây, nhỏ không chịu được. Ngồi vào bàn nhỏ đang ngồi, nhỏ ngước mắt lên nhìn rồi lại quay xuống như chẳng có gì thay đổi làm nó hơi thất vọng.
– Kính không độ à?
– Ừ…ừ.
Nó lúng túng. Nhỏ Nhi thở dài.
– Em nên là chính mình thì hơn, dù thế nào tôi cũng không thích em đâu. Thật đấy.
Nó im lặng. Cảm giác chai sạn khiến nó mặt giày hơn. Mặc kệ nhỏ nói gì.
Để lại một bình luận