Phần 176
Chiều tắt nắng, giông nổi lên gió man mát sộc vào mũi. Ngoài đường bụi mù mịt. Hàng cây trên vỉa hè đối diện phòng nó đang rụng lá bay tan tác. Thời tiết thật kỳ lạ. Lại chuẩn bị mưa chăng? Nó nhớ hè năm đó mưa rào đến ở hè thu HN rất nhiều trận này nối tiếp trận khác, nó rất thích mưa bởi mua buồn. Nhưng giờ lại sợ vì mưa “buồn quá”… Nó ủ rũ đến quán, mưa bắt đầu tý tách, nhỏ Hoài chống cằm nhìn tấm kính lót trần mặt ngao ngán.
– Lại mưa… Ôi đống quần áo của tôi. Vừa phơi lúc sáng… Hix.
Nó thì toàn treo trong phòng vì chả có chỗ phơi, mở cửa sở là tự khô rồi. Nhỏ Hoài rảnh việc vì chả có khách, chạy ra bắt chuyện với nó.
– Sao mặt lùn “phê” vậy? Mới làm gì phạm pháp hả?
Thằng Hoàn ở dưới bếp chạy lên, tay chùi chùi vô cái tạp dề ở bộ đồng phục trêu nó, chắc vừa rửa ly.
– Yêu ma phương nào nhập vào bạn tau, thăng nhanh không tau giết giờ…!
– Biến đi!
– Đm, ông lại sao vậy?
Thằng này nhìn nó, hình như tính nó cục cằn hơn thì phải.
– Đâu có sao.
Nhỏ Hoài nhìn nó tiếp lời.
– Không sao mà lùn để mấy cái thìa trong túi áo làm gì?
Quên mất nãy dọn mà nó quen tay đút vô.
– À… Kệ, phong cách riêng của anh…
Hai đứa kia nhìn nhau rồi lắc đầu.
– Thằng này nó điên theo thời tiết ấy mà. Chắc mai lại bình thường thôi.
– Vâng… Em có thấy nhiều rồi.
Nó im lặng đi vào trả cái thìa lên trạn. Có ai đang cãi nhau với người yêu mà vô tư như nó không nhỉ. Nhìn mưa vỡ tung trên nền kính nó cứ thấy lạ lạ, cảm giác như tình cảm của mình chẳng còn đậm với bất kì ai cả, giống như một con búp bê vô tri vô cảm vậy.
– Kìa lùn… Điện thoại reo nãy giờ sao anh không bắt máy… Anh bay bổng đi đâu vậy?
Nhỏ Hoài réo nó. Lúc ấy mới giật mình nghe.
– “Gọi gì anh thế?”
Đầu giây bên kia thút thít. Lại buồn buồn.
– “Em nhớ anh quá… Hix.”
Nhỏ Tâm cứ lâu lâu nó tưởng nhỏ đã thôi rồi, nhưng lại gọi nó và dùng những câu mùi mẫn khiến nó mềm lòng.
– ” Trời mưa… Nhớ anh, anh đến với em đi.”
Nó không nói năng gì nhìn lên bầu trời xám xịt rồi lăn tăn. Chậc dù sao mình cũng đã là thằng không ra gì, thôi thì cứ làm mọi việc mình thích là được, cần gì nghĩ đến hậu quả. Nó cụp máy sau khi để lại tiếng “Ừ” khô khốc, chắc Tâm hụt hẫng lắm nhưng nó tính đến với nhỏ luôn cho nhỏ bất ngờ. Chạy vào chỗ của anh Tân. Ổng đang tính toán sổ sách.
– Gì đó Minh?
– À… Dạ, anh cho em về sớm chút, em có việc gấp anh ơi.
– Ừ em cứ đi đi, trời này cũng làm gì có khách mà, chắc anh cũng chuẩn bị đóng cửa. Nhìn như bão đến nơi rồi.
Nó gật đầu cảm ơn anh rồi ra về. Vẫn là hai đứa kia thắc mắc.
– Ủa, mưa gió mà đi đâu sớm thế lùn?
– Ơ ông kia đi đâu vậy?
Nó quay lại nhăn răng cười.
– Đi chết!
Mặc kệ hai đứa kia, tụi nó không biết lại mất công giải thích. Nó là nó làm gì làm, nó cũng chẳng biết vì sao nó lại muốn đến với Tâm nữa, chỉ thấy vui vui chút đỉnh. Thú thật, đàn ông có tật xấu gì thì đều quy tụ vào nó hết rồi. Ra xe, nó mở cốp chả có cái áo mưa nào, nó ném cái điện thoại vào trong và đầu trần phóng ngược lại để đến nhà Tâm. Coi nhà Nhi và Tâm là hai đầu của một đoạn thẳng thì phòng trọ của nó ở giữa có điều nhà Tâm gần hơn. Qua chỗ đường khu trọ, đói quá nó mua vài cái bánh xèo, bà chủ hàng chắc thương thấy nó ướt như chuột đành cho thêm cái túi bóng úp vô đầu và bọc bánh cẩn thận cho nó. Quả thật tắm mưa nhiều rồi nhưng mắt nó chả quen được, mắt bị hắt nước xối xả nên cay xè, tay thì liên tục vuốt và người run cầm cập vì nhiễm lạnh. Lác đác vài người nhưng chung qui cũng chỉ có nó là tắm mưa. Đến cổng, đúng lúc có sét làm nó giật mình ngã đổ nằm ngửa ra đường. Lục bục đứng dậy. Nó tẩn ngẩn nhìn chỗ hoa giấy tím trắng rụng một lúc mới gọi. Vừa gọi nó vừa đập cửa, cửa bằng kim loại nên khá vang.
– Tâm ơi…! Tâm ơi… Ra mở cửa cho anh… Tâm…
Trong nhà đóng cửa im lìm, chắc tránh bị hắt, mưa và sấm sét cứ đùng đùng thế này có lẽ cũng chẳng ai nghe thấy. Xui thiệt. Chợt nó nhìn lên phòng Tâm, cái cửa sổ đang đóng có ánh đèn. Nhỏ đang ở trong phòng, trời tối sầm vì mưa nên nhỏ để đèn cũng đúng. Thầm thì.
– May… Quá.
Nó chạy lung tung tìm mẩu sỏi nhỏ để chọi, nhưng cũng chả dám chọi mạnh sợ vỡ cửa thì tiêu.
– Bộp…! Bộp…!
Ném hai lần không thấy ai, đang tính làm viên nữa thì thấy nhỏ mặt khó chịu đứng nhìn xuống dưới có khi đang tìm thủ phạm. Thấy nó nhỏ che miệng trợn mắt lên. Nó đưa tay vẫy rồi cười. Nhỏ khuất luôn sau cái cửa, một loáng sau cái cửa nhà đã rục rịch mở. Nó thấy bác Tám đang lấp ló ở bộ ghế trong nhà, còn nhỏ Tâm đang đi ô ra sân, chân chả thèm đi dép. Mặt nhỏ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nó vuốt mớ tóc bết lại vì nước mưa cười hềhề. Nhỏ bắt đầu mếu và mở cửa.
– Hức… Sao anh lại đến?
– Có người nhớ anh…
Nhỏ không nói gì rơm rớm, nó dắt xe vào cười. Không biết bao giờ nó làm nước mắt của họ ngưng rơi.
– Xịt… Lạnh quá…!
– Ôi trời ơi thằng Minh! … Mưa gió mày đến làm gì? Ngày đẹp bác mong thì chả đến. Con Tâm vào lấy anh cái khăn…
Nó đứng ngoài thềm vì ướt sũng không dám vô. Bác Tám nói to. Mặt có vẻ bực.
– Dạ…! Cháu đi công chuyện mà mắc mưa nên ghé vô bác trú nhờ hìhì…
– Anh còn dẻo miệng! Đi đâu mà mang theo cả đồ ăn đến thế kia? Chắc con nở kia mè nheo hả… Con Tâm ra đây!
Bác Tám hét, nó giật mình. Nhỏ Tâm đi ra mặt tái mét. Nó cũng vậy nhưng vì nhiễm lạnh.
– Mày lớn mà không có khôn… Mưa gió mày bắt tội anh nó đến, nhìn xem… Tím tái hết cả rồi.
– Dạ… Con…
– Con với cái gì…! Có muốn cãi không?
Nhỏ im bặt. Nó cũng im theo. Bác Tám lo giữ quá.
– Thằng Minh vô thay đồ cho khỏi ướt, mặc tạm đồ cũ của ông Chung nhé! Lần sau nó mà còn nhõng nhẽo là mày cứ kệ cho bác.
– Dạ…
Nó lúi húi đi vào wc, nhỏ Tâm lại rơi nước mắt.
– Đi nấu cơm đi… Mẹ nói vậy cho mày biết thôi, lớn rồi đấy.
Nhỏ cũng đi theo. Mà bấm vô tay nó rồi chạy vào phòng.
– Đây nè, em tìm được cái quần đùi với áo mai ô của bố… Anh mặc tạm nha. Thay đồ đi, em giặt cho.
– Ừm…
Nó và Tâm lên phòng của nhỏ sau khi bác Tám còn vạc Tâm vài câu nữa. Nó chỉ xin phép bác rồi lên. Bác Chung chắc giờ đang ở bên chỗ phòng trọ rồi. Ngồi trên giường, nó nhìn Tâm. Nhỏ cứ thút thít.
– Khóc hoài, không thích anh tới hả?
Nhỏ lắc đầu xong sụt xịt.
– Anh cứ như vậy…
– Như nào đâu… Em bảo nhớ anh mà. Anh trai thì phải quan tâm đến em gái chứ?
Nó cười hiền.
– Nhưng anh biết em không muốn vậy mà… Anh chỉ càng làm em yêu anh thôi. Phải chi anh cứ như trước thì tốt… Cứ lạnh nhạt. Cho cảm xúc của em qua đi chứ… Em cứ nghĩ anh kệ em luôn…
– Kệ sao được mà kệ…
Nó giơ tay ra rồi cười, nhỏ ngượng nghịu tiến lại gần và ôm nó. Khẽ xoa đầu nhỏ.
– Anh luôn mong có một đứa em gái như em… Giá như em suy nghĩ thoáng hơn thì tốt. Tình cảm anh dành cho em không đủ để che đi sự cố chấp của em, anh đã thử mọi cách… Nhưng không đủ… Có lẽ chị ấy đã mang luôn trái tim anh đi rồi…
Nhỏ im lặng run run lên. Có tiếng gõ cửa. Hai đứa buông nhau ra, Tâm vội vã chùi khéo hai bên mắt.
– Này hai đứa, mẹ mang đồ ăn lên, mở cửa ra nào !
Nó mở cửa. Bác Tám mang cái khay có chỗ bánh nó mua với hai cốc nước cam. Nó nhớ Tâm khá thích loại nước uống này.
– Cháu xin… Sau bác cứ gọi để cháu xuống lấy, mất công bác mang lên.
Nó đỡ cái khay, bác Tám cười cười.
– Lâu lắm mới thấy thằng cháu trai đến… Ủa con kia xót người yêu hả, mặt mũi sao đỏ thế?
Nhỏ Tâm với nó nín thing. Bỗng nhiên nhỏ xua tay.
– Yêu đâu mà yêu… Mẹ xuống đi cho bọn con nói chuyện.
– Gớm… Tôi còn lạ gì anh chị nữa? Tâm sự thì cứ nói luôn ra. Đấy mày cứ tìm hiểu nhau rồi làm rể bác.
Bác vẫn trêu, nó gãi đầu gãi tai. Đóng cánh cửa lại, nhỏ Tâm lại ngồi tựa vào giường. Nó chăm chú nhìn.
– Ăn bánh nè… Xin lỗi em, anh đi mưa nên nguội hết rồi.
Nhỏ vẫn im lặng như đang suy nghĩ gì đó.
– Nè… Anh mua cho em đó hehe…
Nó đưa sát tận miệng của nhỏ. Đôi mắt lại rỉ nước.
– Tại sao anh lại đối xử với em như thế…? Anh cứ làm em yêu anh rồi lại rời xa em?
Nó khựng lại. Có đâu, chỉ vì nó muốn em được vui, em không tổn thương ở ngay những ngày phía trước. Nó đâu có muốn hướng đến tương lai của hai đứa.
– Anh không rời xa em đâu…
– Thật hả anh?
– Ừm… Vì em là em của anh, anh chẳng có em gái kể cả ruột thịt hay họ hàng… Em là đứa đầu tiên, đừng làm mất đi thứ tình cảm anh dành cho em… Anh rất yêu quí em, nhưng để đến tình yêu thật sự thì anh không làm được… Anh xin lỗi. Tốt hơn hết vở kịch này chấm dứt được rồi..
Nhỏ Tâm vừa ánh lên được một tia hi vọng nhưng sau lời nói của nó nhỏ lại thất vọng và rồi nhỏ cười.
– Chỉ là anh hoặc không ai cả…
Cô em cố chấp của nó. Rồi một ngày em cũng sẽ tìm được một người tốt hơn nó, mà em vẫn cố tình không chịu hiểu. Mong rằng cơn cảm nắng của em sẽ qua đi và em nhận ra nó chỉ là một thằng anh trai không hơn.
– Em có tay mà…
Nó và Tâm cùng ăn trong im lặng, rồi nhỏ chỉ vô cốc nước.
– Đây là loại nước mà em với anh uống trong buổi hẹn hò không chính thức đầu tiên này. Còn nhớ chứ?
– Nhớ chứ sao không… Hềhề hỏi lạ.
Chập tối, mưa tạnh nhà bác dọn cơm. Nó lấy lý do là no với có công việc phải đi nên hai bác không giữ lâu. Thật ra nó muốn về bởi sợ lúc ăn uống hai bác lại hỏi nhiều thì không biết trả lời sao. Cầm theo đống đồ ướt, nó mượn luôn bộ đồ của bác Chung về. Nhỏ Tâm bám tay nó ra đến tận phía ngoài. Bỗng dưng nó nhìn thấy bên kia đường ông anh họ nó đang đổ rác.
– Anh Cương…!
Ổng ngước lên nhìn xong chạy sang.
– Hê, lâu lắm mới thấy chú… Bộ qua thăm người yêu hả?
– Yêu gì? xùy… Anh về với chị Quỳnh nhà anh đi!
Nhỏ Tâm bĩu môi rồi phe phảy cái tay.
– Ơ kệ tôi, em tôi chứ em cô à…?
– Anh nhớ đó hứ… Thôi em vào đây…
Nhỏ quay sang nó.
– Anh về cẩn thận nha.
– Ừ.
– Tình cảm gớm..
Nhỏ đóng cửa, hai anh em nó đứng nói chuyện. Nhưng phải một lúc sau anh mới hỏi nó và Tâm.
– Thế hai đứa đang yêu nhau à?
– Dạ…
– Dạ vâng gì… Nói anh nghe xem?
– Thì không… Nhưng mà cái Tâm nó thích em…
Nó ngập ngừng.
– Rồi hiểu nhưng mày không thích nó? Chắc vì con bé người yêu cũ hả?
Nó im lặng.
– Thôi kệ cha tụi bay, miễn là đừng cạch mặt nhau là được!
– Vâng… Em về nhá.
– Ừ té! Hôm nào qua đây chơi.
Nó gật đầu và phóng về.
Để lại một bình luận