Phần 167
Chiều sang quán. Anh Tân chạy ra gõ đầu nó cười.
– Hehe, mới tuyển thêm được thằng nữa kìa, có gì chú chỉ bảo nó hộ anh nhé.
– Đâu… Em coi nào?
– Ở trong bếp đó, thôi anh đi ra đây một chút!
– Đừng về muộn đấy, em không trông đâu.
Anh Tân không thiết tha đến quán lắm nên hôm nào cũng lượn lờ chút rồi đi mất biệt, cái gì cũng nhờ nó mà quán còn ít nhân viên. Nó tò mò đi vô.
– A nghệ sĩ!
Tưởng thằng nhân viên mới nào, hóa ra là con lợn Hoàn.
– Hehe. Ông cũng làm đây hả? Tôi mới vào.
– Biết rồi, sao tự dưng làm chi?
– Hết tiền thì làm kiếm thêm chút, dù sao cũng rảnh mà!
– Ừ ừ, thế ông tráng cốc ở trong, tôi bê cho chứ không quen tay lại vỡ hết.
Thằng Hoàn gật đầu, mặt gian gian.
– Con bé ở quầy ba kia tên gì xinh thế không biết!
Nó lắc đầu, chán nản. Lại bắt đầu.
– Tự hỏi!
– Ơ cái ông này…
– Thôi làm đi… Thấy gái là sáng mắt lên.
– Thằng nào chẳng thế… Cứ giả vờ hehe.
Nó đi ra phía ngoài làm việc, nhỏ Hoài hôm nay chắc do thời tiết khó chịu nên ít nói hẳn, nó bảo gì pha lấy rồi nó bê ra. Nhạc trong quán nhẹ quá nên nhỏ cứ gật gù. Lúc sau, có khách vô. Nó hơi bất ngờ và lúng túng bởi nhỏ P.Anh đến. Nhỏ này chẳng học hành gì hay sao mà, sáng chơi chiều đi cafe. Nó thở dài.
– Thanh Hoài… Ra tiếp bàn kia giùm anh.
Nhỏ ngáp ngắn ngáp dài.
– Oáp… Việc của lùn mà sao đổ cho em?
– Ờ thì không thích…
– Đâu? Bàn nào?
Nhỏ dụi mắt, nó chỉ vô bàn con nhỏ P.Anh, vì từ quầy ra ngoài còn một bờ tường nên nó nấp sau, chắc nhỏ P.Anh không thấy nó, nhỏ còn đang lơ đãng nhìn ra ngoài kia. Lúc này nhỏ đẹp quá làm nó tẩn ngẩn. Rồi lắc đầu “Mình đang ghét nhỏ cơ mà?”, Nhỏ Hoài Nhìn ra há miệng.
– Chị đó xinh quá! Bộ hai người quen nhau mà kêu không thích?
– À ờ, bình thường… Thôi em ra đi!
– Lùn không nói, em không ra! Việc của Lùn mà.
– Thôi, anh xin… Tý vô anh kể cho.
– Thật không?
– Thật!
– Thề đi em mới tin.
– Rồi thề!
– Hihi… Được rồi.
Nhỏ Hoài đi ra nhỏ nhìn theo. Hai nhỏ nói một hồi ở xa nó không nghe được. Nhưng lúc sau thấy nhỏ Hoài đem ra ly cà phê đen. Đúng nhỏ P.Anh.
– Ủa hai người nói gì vậy?
– Anh phải kể cho em trước thì em mới nói hihi.
– Anh với nó là bạn, hai đứa đang giận nhau.
Nó nói bừa nhỏ Hoài tin sái cổ.
– Thảo nào chị đó hỏi em, ở đây có ai tên Minh không, em bảo có, chị ý gật, em hỏi hai người là bạn à, chị ý gật rồi kêu ly cà phê đen. Tự nhiên em thấy thích phong cách của chị ý quá. Hihi. Lạnh lùng quyến rũ. Thế mà cũng quen anh, lùn vô duyên.
– Kệ tôi!
Nhỏ Hoài bĩu môi rồi quay vô quầy. Nó quyết định không ra vì ngại chạm mặt nhỏ, chỉ ngồi ngắm nhỏ ở trong, nhỏ đang nghe nhạc, đôi mắt lạnh băng kẻ đậm nhìn điện thoại, nhỏ mặc váy ngắn màu đen nên chân bắt chéo. Bỗng nhiên ai đó lay nó.
– Khiếp ngắm người ta đờ đẫn cả người mà còn bảo không thích. Khách vào kìa, lùn định bỏ đấy hả?
– À.. À anh ra đây!
Nó đi nhanh qua nhỏ và tranh không nhìn, mặc kệ nhỏ. Tưởng nhỏ không thấy, nhưng. Cái giọng nói kia lại vang lên.
– Anh…
Vờ như không nghe thấy, nó đến với vị khách vừa vào phục vụ như thường rồi ngồi im bên trong đợi có khách tiếp mới ra, nhìn trộm nhỏ thấy đôi mắt trong như nước hồ kia thoáng buồn rồi lạnh lùng lại như ban đầu. Nhỏ P.Anh, chẳng bao giờ để lộ sự yếu đuối của mình nhiều.
Đến tối nhỏ P.Anh mới rút tai nghe ra thanh toán rồi về, nó vẫn ở bên trong nhìn. Cái dáng cao cao kia khuất. Thở phào, tốt hơn hết là như vậy. Nó không muốn thêm một ai nữa, vì dù sao họ cũng xa nó dần dần mà thôi. Nhỏ Hoài hí hửng chạy vào.
– Em biết rồi nhé!
– Biết gì?
– Chị đó thích lùn! Hehe, bảo sao!
– Nói linh tinh, có người yêu rồi đó má!
Nó nói làm nhỏ Hoài nghi hoặc.
– Lùn điêu, có người yêu mà đi muộn còn đi một mình, lúc về còn nhìn như tìm lùn. Em chả tin!
– Thì kệ em chứ!
Nó chạy ra vệ sinh cho mấy cái bàn, chỗ ngồi vừa rồi của nhỏ còn lưu lại mùi nước hoa vì ngồi lâu cộng thêm mùi cà phê. Con nhỏ kì cục, gọi ra không uống bắt tội nó dọn. Nghĩ vậy chứ nhỏ P.Anh lúc nào chẳng làm gì đó kì lạ, như việc cứ biến mất rồi lại xuất hiện và quan tâm nó chẳng hạn. Nhiều khi nó thắc mắc nhưng chẳng lí giải nổi. Được một lúc, quán đã hết khách, thằng Hoàn xin về trước. Nhưng nó phải đợi vì anh Tân chưa quay lại, quán thì vẫn còn ca đêm.
– Em về trước đi, anh trông cho!
Nó gọi nhỏ Hoài khi đang tự pha cho mình một chút sinh tố. Nhỏ lắc đầu.
– Thôi em đợi với lùn để mắng cho ông này một trận! Bực cả mình!
Vừa ngắt lời thì anh Tân đến, nhỏ Hoài được thể xả luôn.
– Quản lý trốn việc đi linh tinh, anh biết mấy giờ rồi không?
Anh Tân mắt nhắm mắt mở, đầu tóc bù xù cười.
– Hehe, sorry hai đứa, anh uống một chút nên ngủ quên, giờ hai đứa về đi vậy. Có thế mà cũng nạt anh!
– Hứ, mình về đi lùn! Đồ quản lý già!
– Ơ cái con bé này!
Nhỏ Hoài kéo nó ra làm nó không kịp chào anh. Hai đứa hai cái xe, lê la khắp phố. Nhỏ Hoài không về mà rủ nó đi ăn tối. Một quán bánh xèo cuối ngõ trong khu đó, lửa và dầu chiên kêu tí tách, trời man mát. Hai đứa chiến đấu đến tận đêm no hết cả bụng. Nhỏ Hoài còn xui nó uống bia mà nó không uống. Sau khi để lại câu.
– Lùn kém thật, chắc tán hụt nên mới không kể chớ gì? Hihi.
Rồi nhỏ uống một mình, con gái mà uống bia như nước lã, còn nó chỉ xin cốc nước lọc để tráng miệng.
– Xong chưa về đi!
– Không, đi dạo với em cho tiêu đi! Chắc tầm này sinh viên vẫn nghỉ chứ?
– Ờ.
Nó gật đầu, đang chán nản, có nhỏ Hoài này bầu bạn cũng vui. Hai đứa nó kéo nhau ra bờ hồ, chiếc ghế đá kế bên cho bọn nó thấy được toàn cảnh đường phố lên đèn phía xa xa. Nơi đây rất nhiều kỷ niệm với nó, nhưng nó không nói gì. Chỉ lặng lẽ nhìn mặt hồ đen thui khẽ gợn sóng vì gió. Đôi khi có chiếc xe vụt qua. Làm ồn ào thêm không khí này. HN chỉ ngủ khi người ta ngủ, còn đâu nó vẫn thức với người thức như hai đứa nó.
– Trước đây, tụi em hay ra đây!
Nhỏ Hoài cười rồi chỉ vô mép hồ. Nó gật.
– Anh cũng vậy!
Nhỏ Hoài ngồi thẳng dậy.
– Lùn kể cho em nghe về tình yêu của lùn đi!
– Em có vẻ thích nghe mấy cái đó nhỉ?
– Ừm, Của em không đẹp nên em muốn nghe của người khác, để phấn đấu nè. Em biết Lùn sống nội tâm hì, nhưng em muốn lùn kể cho em!
Nó ngẫm nghĩ một hồi.
– Anh kể cho Hoài một chuyện khác huyện nghe không, chuyện cổ tích ấy!
– Lùn hâm, tưởng em là trẻ con à?
Nó lắc đầu cười.
– Không nghe thì thôi!
– Được rồi thử kể em nghe coi nào?
Nhỏ chăm chú, nó giọng đều đều.
– Ngày xưa có một…
– Một gì?
– Thôi không kể nữa, buồn ngủ rồi!
Vừa dứt câu nhỏ Hoài đạp nó tý thì té xuống hồ.
– Chết bây giờ!
– Ai bảo lừa em! Hứ. Thôi về đi!
– Ừ!
Nó đi cùng nhỏ Hoài đến nhà nhỏ mới an tâm chạy xe về phòng ngủ. Bên ngoài những cánh hoa nhẹ rụng, nó ngẫm nhìn qua cửa sổ, lại sắp chuyển mùa rồi.
Để lại một bình luận