Phần 143
Tiếng chiếc xe ôtô nào đó rú inh ỏi và vụt qua cửa phòng làm nó tỉnh giấc. Sáng rồi à? Nhanh thật. Một ngày nữa lại qua, một ngày nữa nó lại sống trong sự cô đơn mà mình chọn. Uể oải đi vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đến trường. Đã từ lâu rồi nó không chuẩn bị cho những trải nghiệm ở quãng thời gian sinh viên này. Đôi lúc nó quên mất mình là sinh viên. Chẳng hiểu sao nữa, nhưng đây không phải cuộc sống nó từng chọn và mong muốn. Nó đang thiếu một cái gì đó, rất quan trọng. Đường Hà Nội hôm nay đông lạ thường, học sinh vi vút xe đạp, xe máy từng tốp nối đuôi nhau trong những bộ áo dài tha thướt cùng gương mặt tươi cười. Tiết trời dễ chịu. Điều này làm ai cũng thấy thoải mái hơn. Hít một hơi thật dài, nó đi học. Thật khó chịu cho cái bụng bị bỏ đói từ qua với nhiều hàng quán thơm phức nghi ngút khói. Nó đánh ực cái rồi tiếp tục đạp. Bỗng.
– Bim…!! Bim…!
Tiếng còi xe máy inh ỏi ở đằng sau khiến nó giật mình rạt gần vỉa hè để cho họ vượt, vậy mà chiếc xe kia không vượt cứ bấm còi inh ỏi khiến nó lầu bầu khó chịu, tính dừng hẳn lại thì nghe thấy tiếng cười lớn ở phía sau. Quay lại.
– Hihi anh!
Nó thấy nhỏ Tâm đang bụm miệng, bờ vai rung rinh. Cũng áo dài trắng sáng, nhỏ chạy xe, nụ cười làm nó ngất ngây năm ngoái được dịp tươi lên trong nắng ngày mới. Để ý thấy có vài cu cậu áo trắng học sinh cũng liếc nhỏ.
– Anh cái gì mà anh? Bấm còi hoài, vội thì đi đi.
Kè kè bên nó, nhỏ chun cái mũi bé của nhỏ lại.
– Không bấm rồi sao anh quay lại?
– Nguy hiểm thí mồ, thôi đi trước đi kẻo muộn!
– Bám vô em kéo này!
– Kéo gì mà kéo, đi đi, trượt tay cái mài đường như chơi, giờ này đông!
– Em có cái này rồi, hihi vậy thôi em đi trước đây, nhớ tối nay nha anh!
Nhỏ chỉ vào chiếc nón bảo hiểm cười, nó không nói gì chỉ gật đầu. Phải rồi, nó đã quên phòng trọ này của nó cách phòng trọ của bác Trung chẳng bao xa trường nó cũng vậy, vì thế mới có chuyện lên ở cùng anh Cương. Thở dài, nhỏ Tâm khiến nhiều người chú ý quá. Người đẹp mà nói “tối nay” rõ to… Thời gian này nó có hay lên thư viện của trường để đọc sách tuy đọc mười hiểu một. Toàn định lý cao siêu ở đâu của mấy ông danh nhân với nguyên thủ. Ra chơi lại tót lên đó vì ở đó không ồn ào, đôi lúc nó còn gặp được vài cô bạn bốn mắt khiến nó phải lắc đầu lè lưỡi khi nhìn thấy quyển sách cô ta cầm trên tay. Nó cố thu lượm quyển nào mỏng nhất nhỏ nhất để ngáp dài tiếp thu. Nhiều lúc cũng bực vì tụi trông coi, có thẻ sinh viên rồi còn làm khó này nọ.
– Ê này này!
– Gì?
Ra chơi nó đang định đi lên tìm nơi yên tĩnh để bớt nhức đầu vì tạp âm hỗn độn xen lẫn tục tĩu ở đây. Tụi trai lớp nó hay nói tục. Thằng Tuấn bên cạnh giữ nó lại.
– Ông đi đâu thế, sao thấy lượn suốt?
– Tìm được niềm vui mới.
– Ông có bạn gái mới à?
Nó lừ mắt, thằng Tuấn nói gượng hơn.
– Thế thì cái gì?
– Sách!
– Sách á?
– Ừ, lên thư viện không?
– Không không!
Thằng này nhìn nó bằng ánh mắt kinh dị lắc đầu lia lịa. Miệng phán một câu.
– Đồn trên đấy có ma, cứ đứa nào vào đọc sách khoảng một tuần là sinh tự kỷ đó, lúc nào cũng cầm sách kè kè bên cạnh.
Nghĩ cũng đúng, những người nó gặp trong thư việc toàn đầu to mắt trố vô quyển sách dày cộp ngoại trừ nó ra. Nhưng thế thì nó nghĩ họ ham học hơn là bị ma nhập. Băng qua khoảng sân đông đúc trò mèo của tụi sinh viên, nó vào thư việc trốn xuống cuối hàng kinh tế để tìm sách, thầm nghĩ. Thử làm giàu bằng cách đặc biệt xem sao. Lựa được một chồng dày để giết thời gian, nó đặt lên chiếc bàn gần đó, nơi có một người đang ngồi chăm chú đọc, nó không để ý nhiều vì những chiếc còn lại đều ba bốn người. Sinh viên trường này ham đọc dữ.
– Không đọc hết thì đừng lôi ra!
Tiếng càu nhau của bà quản thư làm nó bực. Nên im lặng đọc say sưa đến độ vừa hết trang này sang trang khác thì… Quên nội dung cái trang mình vừa đọc, thật nhạt nhẽo. Lần đầu tiên trong đời nó không tiếc thời gian trôi vì nó chỉ muốn thời gian trôi nhanh hơn để qua sự nhàm chán này.
– Oáp…!! Xùi, toàn cái thứ vớ vẩn!
Nó nói khe khẽ rồi ngáp và duỗi tay thật cao lên. Nhưng trong cái không gian yên lặng này thì tiếng nói không phải quá nhỏ. Thấy bị cả phòng nhìn, nó ngượng ngùng cúi xuống. Xong cứ lật lia lịa từng trang sách để xem hình cộng thêm ghi chú ở hình đó, coi bộ điều này thú vị hơn nhiều. Chợt…
– Cậu có thể ngồi yên thay vì làm những việc vô nghĩa đó đấy!
Cái người ngồi chung bàn nó nãy giờ không để ý cất tiếng nói. Nó ngước lên nhìn. Đối tượng là một con nhỏ đeo cặp kính gọng màu trắng, trông khá tri thức. Tóc buộc để lộ trán cao, cũng hấp dẫn nó phần nào. Vì nó rất ít khi thấy con gái buộc tóc ở Hà Nội. Qua cặp kính kia nó thấy được đôi mắt to tròn xen lẫn chút bực tức. Nếu bình thường nó sẽ im lặng hoặc xin lỗi, nhưng lúc này tính tình nó không được tốt cho lắm.
– Theo bạn việc gì có nghĩa? Tôi đang đọc sách mà?
– Vậy chỉ đọc bằng mắt thôi , đừng có làm ồn nữa!
– Thế bạn thử bỏ tay bạn đi và chỉ sử dụng mắt thôi xem đọc được không?
Nhỏ này hình như có chút đanh đá bằng chứng là mặt nhỏ đã mang màu cà chua rồi.
– Đồ đáng ghét!
Gấp cuốn sách dày cộp lại, nhỏ bước ra khỏi phòng sau câu xúc phạm không liên quan và nó chẳng để tâm. Nó chỉ nhìn theo cái đuôi sam cho đến khi khuất bóng, nhỏ này nhìn quen quen, lạ thật. Nhận ra đến giờ lên lớp, nó phi vào giảng đường chăm chú nốt môn cuối, ngày mai lại không có tiết. Thư thả ghê. Nhưng chắc cũng chẳng được nghỉ ngơi vì những ngày thi lại cận kề rồi, nó thở dài ngán ngẩm.
Chiều đi làm, nhỏ Hoài nhặng xị lên vì món đồ uống nhỏ pha, theo nhỏ thì nó không được ngon theo ý. Điều rất đỗi bình thường này làm nó bực theo.
– Em im chút coi, anh thấy vậy là được rồi mà, có như cà phê đâu. Khách họ chỉ vô giải khát rồi về thôi.
Nhỏ Hoài quay sang gườm gườm nó.
– Anh thì biết cái gì? Nếu không ngon họ có đến quán mình nữa không?
– Thì không đợt này đợt khách, thái độ nhân viên tốt hơn là được chứ gì?
Thấy ồn trong quầy anh Tân lắc đầu khuyên giải hai đứa, nó cứ khư khư cái quan điểm kia vì cứng đầu, nhỏ Hoài cũng chẳng kém cạnh. Thấy anh Tân, nhỏ dỗi nói đủ to để nó nghe thấy nhưng hình thức là chỉ với mình anh Tân.
– Em có kêu chút thôi mà người ta cũng to tiếng bắt em im kìa… Anh thấy kì ghê không?
– Thôi thôi anh xin hai đứa, đang đông khách tranh thủ giùm anh đi!
Không chấp nhỏ Hoài, vắt cái khăn lau lên vai, nó đi ra phía bên ngoài.
– Đồ trẻ con!
– Ừ, sao cũng được!
Nó bực bội trong lúc rửa mấy cái li vì nóng, ở trong có máy lạnh không sao, ở ngoài nhiệt lớn quá nắng vàng cả sân bếp. Cứ cho nắng nướng đầu của nó mãi mới xong đầu cứ hấp hấp như bị ấm. Khách vãn, như mọi lần, vài người đi ăn cơm, vừa gây với nhỏ Hoài nên nhỏ ngại cũng không rủ. Nó ngồi thừ ra đấy ngắm xe và đường Hà Nội chập tối. Khoảng thời gian khiến thủ đô nhanh nhất trong ngày vì ngoài đường giờ này ai cũng vun vút về với gia đình của mình.
Riêng nó lúc đó lại sực nhớ ra, đã lâu rồi nó không về quê, cũng chẳng gọi điện cho bố mẹ. Thời gian này nó mải buồn nên không chú ý gì đến mọi người nữa, đôi khi mẹ cũng hay gọi hỏi thăm hoặc nhờ anh Cương mang đồ giùm mà nó cứ vô tâm không hỏi gì cả thật đáng trách.
Để lại một bình luận