Phần 142
Nó về, nhỏ Tâm xem chừng vui vẻ hơn chút, nhảy xuống tiễn, thấy vậy nó cũng nhẹ lòng đi phần nào. Nhưng sao thấy mọi chuyện liên quan đến em càng ngày càng phức tạp.
– Mới chiều nhìn nó như có đám, giờ ông nhìn kìa! Thằng Minh đến là cười toe toét ghê chưa?
– Thanh niên nó thế haha, thằng Minh làm con rể bác nhé!
Bác Trung đùa làm nó đỏ mặt, nhỏ Tâm thì ôm cổ nó nói nũng nịu.
– Một ý kiến hay anh nhỉ?
– Học đi cô ạ! tháng nữa thôi đấy.
– Giỡn chút, làm gì thấy ghê. Về đi mai sang nhé anh!
– Không biết!
– Không thì kia em nghỉ học!
– Gì vậy hai đứa?
Bác Trung nghe chắc chưa hiểu, nên nó tính thưa với bác vì đã nhận lời với nhỏ vậy mà nhỏ nhảy choi choi ra.
– Bố ơi! Từ mai anh Minh đến kèm con học đấy bố. Hihi.
– Vậy thì tốt quá! Chịu khó giúp nó hộ bác nhé. Nhưng có phiền không Minh?
– Dạ không, cháu sang được sẽ sang mà.
– Cái con này, mày làm gì mà chạy nhảy linh tinh hết cả lên thế? Ngồi yên một chỗ xem nào?
Bác Tám cười rồi mắng nhỏ Tâm. Nó cũng cười theo.
– Thì con đang vui mà hihi… Rồi bố mẹ xem, con thủ khoa cho coi!
– Được thế thì tôi mừng quá!
– Dạ thôi cháu xin phép hai bác!
– Ừ, đi cẩn thận đường đông lắm nghe chưa?
– Vâng!
Nhỏ Tâm tiễn nó đến tận cuối khu trọ lấy xe, nãy anh Cương đã về trước. Cầm điện thoại nhắn một tin bảo anh là nó đi luôn rồi dắt xe ra. Đúng là hè, trời chưa thể tối hẳn dù đã muộn.
– Thôi về đi! Tính đến phòng anh luôn à?
– Để em xin bố nha!
– Anh xin em, về cho anh nhờ!
– Thì về!
Qua cổng nhỏ kéo then lại, rồi vẫy chào nó.
– Đi cẩn thận nhé anh và đừng quên đấy!
– Ừ.
Chạy xe về lòng buồn man mác, trái ngược lại với cảm xúc của một con người bình thường khi gặp lại người mà mình quý mến. Tại sao nhỉ? Còn điều gì nó chưa biết về em. Còn những gì em làm sau lưng nó để hai đứa yêu nhau và vun đắp. Em đã khiến nó bỏ quên điều gì. Cơn gió mát mẻ trên con đường đông đúc và ngột ngạt vào lúc tan tầm của Hà Nội khiến con người ta dễ chịu hơn. Hàng cây khẽ đưa qua đưa lại trước mắt để báo hiệu nhưng chiếc lá đã về sau một mùa đông tưởng chừng như ấm áp. Vậy mà lòng người giờ đi về đâu? Để mình tôi vùi trong nỗi u sầu. Lặng người, nó buồn khi gặp lại Tâm vì lo sợ điều gì đó lại xảy ra nữa.
Điều mà khiến nó đau kể từ khi bắt đầu và kết thúc, để rồi làm nó trượt dốc thật dài. Đóng chiếc cửa phòng trọ lại, lúc nào cũng vậy, khi nào ở phòng một mình nó cũng đóng cửa, đơn giản vì không muốn bị làm phiền. Nhiều khi cứ tưởng tượng có tiếng gõ cửa, ra mở lại không thấy ai.
Nhưng hôm nay thì khác.
– Cạch…!
– Ai vậy?
Nó chồm dậy, nhỏ P.Anh dắt xe vô tự nhiên, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thể điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên vậy. Nhiều lúc, cũng đau tim với nhỏ này lắm cơ.
– Cái gì thế?
– Mắt nhìn rồi, có cần thiết phải nói không?
– Ơ thì đến làm gì?
Nhỏ ngồi xuống giường nó, chống tay để giữ thằng bằng phớt lờ câu hỏi của nó luôn. Chán nản vì con nhỏ suốt ngày im im, nó nhắm mắt tìm giấc ngủ. Mặc kệ nhỏ thích làm gì làm.
– Nè!
Nhỏ động người nó lay mạnh.
– Gì?
– Tính ngủ hả?
– Ừ.
– Sớm mà!
– Nhưng mệt, tý về thì đóng hộ cái cửa. – Nó nhắm mắt.
– Ơ này!
– Gì nữa?
– Đèo người ta đi dạo mát chút! Vừa đi tập về nóng quá à!
Nhỏ ngước mắt nên, giờ mới để ý, nhỏ mặc một bộ đồ khá kì lạ, người ngợm có mùi mồ hôi, mái tóc xõa dài được búi lên gọn gàng chừa vài ngọn lơ phơ, hở cái gáy trắng nõn.
– Tập gì, với lại có xe tự đi đi!
– Đèo giùm đi!
Cái vẻ muốn nhờ nhưng ngại của nhỏ làm nó thấy dễ thương. Xiêu lòng, nó ngồi dậy vươn vai.
– Ừ thì đi!
Giờ không quan tâm lắm, nó khá dễ dãi trước những lời rủ rê. Hình như nó đã thay đổi một chút. Nhìn nhỏ cười, nó thấy được cảm giác vui lòng nhẹ hơn. Đường Hà Nội lại trở tối, bao nhiêu ngày đi qua, mảnh đất thủ đô tuy rộng lớn nhưng nó cũng biết khá nhiều khung đường vì hay chạy lung tung khám phá, một thú vui của nó. Con nhỏ P.Anh không ôm nó như trước mà chỉ khẽ bám eo rồi hát vu vơ bài hát nào đó quen thuộc mà thoáng chốc nó không nhớ ra được.
– Đi đâu giờ?
– Không biết, thôi cứ đi đi.
Con nhỏ khùng tự dưng kêu nó đèo đi mà không có địa điểm thật là kì lạ.
– Ý… Dừng!
Nhỏ gọi, nó làm theo lời độ lại, nhỏ P.Anh nhảy khỏi xe rồi đi vô cửa hàng tạp hóa gần đó vài phút. Bước ra khỏi cửa hàng, thì ra là mua kem.
– Đèo đến chỗ nào ăn được đi!
– Chỗ nào là chỗ nào, sao không ngồi trong đấy mà ăn!
Nhỏ lắc đầu.
– Muốn đợi à?
– Cũng có sao đâu!
Nói vậy nhưng nó vẫn đèo nhỏ đi loanh quanh kiếm một cái ghế đá bờ hồ vắng chút cho nhỏ giải quyết đống “đá đủ vị” kia. Sợ nhỏ ngại.
Nó ngồi yên đấy nhìn khoảng không tối trước mắt. Bên cạnh là nhỏ P.Anh ngồi ăn. Im lặng, không gian chẳng có gì là lạ giữa hai đứa. Chợt nó nghe thấy tiếng thở dài của nhỏ. Nhưng chẳng bận tâm. Nó cứ thế để cơn gió mát lạnh từ mặt hồ thổi vào người, tìm kiếm một sự sảng khoái. Nhỏ P.Anh phá tan sự bỗng phá tan sự yên tĩnh.
– Ăn không?
– Không.
– Có hai thìa nè!
– Không thích, hay bị viêm họng.
Nhỏ P.Anh gật gù tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình. Nó thì đưa ánh mắt sang phía nhỏ. Hình ảnh nào đó từ cuộn phim cũ kĩ hiện ra làm nó nói. “Lan”. Nhỏ P.Anh tỏ vẻ ngạc nhiên.
– Gọi ai thế?
– À, một người bạn.
– Bạn gái à?
Nhỏ tò mò mà bỏ quên vẻ lạnh lùng, nó đoán đúng, chẳng ai lạnh lùng cả, cho đến khi người ta cố tỏ ra như vậy thôi.
– À.. Ừm, cũng có thể nói là như vậy, nhưng đã lâu không gặp.
– Trước khi anh đến với Ly à?
Nhỏ P.Anh bắt đầu dùng chủ ngữ với nó, bớt xa lạ hơn trước. Nó kể cho nhỏ một chút quá khứ của mình, nhưng chẳng may mảy con nhỏ tiểu thư này hiểu.
– Ừ, trước lâu rồi! Tầm con nít á!
– Con nít mà bạn gái nỗi gì?
Nhỏ xắn muỗng kem to rồi ăn, hình như hơi buốt quá nên nhỏ khẽ rùng mình. Nó lắc đầu cười. Đúng là nhỏ chẳng bao giờ hiểu được.
– Tình cảm không có tuổi, cái có tuổi là người mang tình cảm. Anh không biết con nít hay không, nhưng ước gì anh được gặp lại cô ấy một lần.
– Giờ anh vẫn có tình cảm à?
– Ừ.
– Nếu chọn giữa Ly và cô ấy, anh sẽ chọn ai?
Cậu hỏi khó. Thật sự rất khó.
– Anh không biết.
– Đồ ngốc! Những gì anh vừa nói. Anh có thấy tổn thương và có lỗi với Ly không?
Nhỏ P.Anh tự nhiên tỏ vẻ bực mình, nó im lặng như hèn nhát để trốn tránh nhiều suy nghĩ về em bị lu mờ. Hai bàn tay được dịp đan vào nhau bối rối. Tuy có là do nhỏ khơi ra.
– Thôi đưa về giùm đi!
Trở về với vẻ lạnh lùng như chưa từng có cuộc nói chuyện lúc nãy. Nhỏ hối nó. Thật kì lạ. Tại sao mọi thứ cứ trở lên rối bời thế nhỉ. Nó như một kẻ đắm thuyền ở giữa đại dương mênh mông không phương hướng, không lối thoát và hoang mang bởi xung quanh là nhưng chiếc vây cá mập mang tên dòng đời đang trôi.
Để lại một bình luận