Phần 75
John tìm đại một nơi kín đáo để đưa Sona đến đó, đây là một căn nhà gỗ trông cũng khá bình thường… căn nhà nằm trong những cái hẻm quanh co, quân hư không muốn tìm được ra đây cũng mất khá nhiều thời gian.
Đặt Sona dựa vào vách tường, đôi mắt Sona vẫn mở, ánh mắt lạnh nhạt đầy vẻ căm hận nhìn John, cô nói: “Mau thả ta ra, ta phải quay về tổ chức lễ cưới với ngài Antolos… mau thả ta ra..”
John mặc dù cảm thấy rất đau đớn trong lòng nhưng vẫn cố giải thích: “Sona… không lẽ em quên ta rồi sao? Ta tin tận sâu trong tâm trí của em vẫn còn lưu giữ hình ảnh của ta… Sona… hãy nhớ lại đi… đừng để Antolos kia điều khiển em nữa…”
Hắn tiến lại giữ chặt lấy vai của Sona, nhưng những việc này lại làm cô cảm thấy sợ hãi hơn rất nhiều, Sona liên tục giẫy giụa cố gắng thoát khỏi bàn tay của John…
“Buông ra… buông ra… ngài Antolos sẽ không tha cho ngươi… buông ra…” – Sona nói lớn.
John giữ chặt lấy vai Sona không buông nói với cô: “Sona… nhìn vào mắt ta… nhìn vào mắt ta… hãy cố nhớ lại đi… ta là John… chính ta mới là người trong tim em chứ không phải Antolos… Sona…”
“John… ngươi có nói gì cũng vô ích mà thôi…” – Ngay đúng lúc này giọng nói của Antolos vang lên, từ bên ngoài Antolos bước vào nở nụ cười âm hiểm nhìn John.
Ngay khi vừa thấy Antolos, sắc mặt John lập tức thay đổi, hắn trở nên vô cùng đáng sợ, hai nắm tay nắm chặt lại nói: “Antolos, không ngờ ngươi lại tìm được đến đây sớm như thế.”
“Sona bị ta điều khiển cho nên việc tìm ra cô ấy cũng không có gì quá khó khăn cả… ha… ha…” – Antolos cười ha hả nói.
Antolos nhìn sang Sona nói: “Sona… qua đây, chúng ta cùng về tổ chức tiệc cưới nào…” – hắn vẩy tay gọi Sona lại, ngay lập tức Sona như một hình nhân bị điều khiển bước từng bước tiến lại.
“Sona… không được qua đó” – John cố gắng giữ cô lại, ngay lúc này Antolos ném về phía Sona một đoản kiếm nói với cô: “Sona… mau giết hắn ta đi… hắn ta chết rồi sẽ không còn ai có thể ngăn cản chúng ta nữa.”
Sona cúi người nhặt lấy đoản kiếm mà Antolos ném về phía cô, John thẩn thờ, lúc này hắn không hề biết cách nào để giúp cô thoát khỏi bùa chú tà độc kia…
“Sona không lẽ em định giết ta thật sao? Những ngày tháng chúng ta bên nhau thật tuyệt vời biết bao… em không nhớ điều gì hay sao? Sona ta cầu xin em, hãy nhớ lại những gì trước kia, thoát khỏi sự kiểm soát của hắn ta..” – hai mắt John đỏ kè, nhìn thấy Sona cầm kiếm chỉ thẳng vào ngực của mình, đôi mắt thì lạnh lùng, hắn không còn để ý đến Antolos nữa.
“Được… Sona… nếu em còn nhớ ta hoặc vẫn còn lưu giữ chút hình ảnh nào của ta trong tâm trí của mình thì em sẽ không làm như thế này… nào giết ta đi… Sona giết ta đi…” – John giang rộng hai tay ra hét lên.
“A” – Sona hét lên một tiếng, kiếm đâm mạnh về phía trước…”Phập” – một âm thanh nhẹ nhàng nhàng nhưng đầy đau thương vang lên, mũi kiếm nhọn hoắc đâm xuyên qua ngực của John, máu bắt đầu thấm ra áo, chảy xuống đất… những giọt máu đỏ cứ từ từ rơi…
“Sao… sao ngươi không tránh?” – Sona kinh ngạc.
“Ha… ha…. ha…. hay lắm Sona… đâm hay lắm… em đã lập đại công cho chúng ta rồi đấy… ha… ha..” – Antolos đứng phía sau cười như điên.
John hai mắt đầy vẻ kinh ngạc nhìn mũi kiếm đâm xuyên qua ngực mình, cả người của John lập tức tiến đến sát Sona, mặc kệ kiếm có đâm xuyên qua cơ thể của mình hắn vẫn tiến đến. Lấy tay nắm chặt lấy thanh kiếm, bây giờ John không hề sử dụng chút sức mạnh nào trong người, hắn muốn lấy chính tấm lòng của mình để giúp Sona thoát khỏi sự kiểm xoát của Antolos, nắm tay cầm chặt thân kiếm mặc cho máu thấm đầy trên tay… những dòng máu của John bắt đầu chảy ra… thấm lên chiếc nhẫn mà hắn đang đeo… từ lúc tỉnh lại đến giờ John vì chuyện của Sona mà không hề nhận ra chiếc nhẫn mình đeo trên tay có từ lúc nào, đến khi máu của hắn thấm đầy trên chiếc nhẫn kia, đột nhiên chiếc nhẫn tỏa thứ ánh sáng thần thánh bao bọc lấy cơ thể John và cơ thể Sona, chiếc nhẫn mà John trước kia trao cho Sona lúc này cũng phát sáng theo…
“Cái gì vậy?” – Antolos ngừng cười, hắn giật mình kinh ngạc sự việc đang diễn ra trước mắt.
“Á” – Sona bắt đầu ôm đầu của mình hét lên đầy đau đớn, cô ngã lăn ra mặt đất giẫy giụa kịch liệt….
“Sona…” – John vô cùng lo lắng nhưng hắn lập tức nhận ra lúc này hắn có thể đọc được suy nghĩ của Sona, nhìn thấy được linh hồn đang bị xiềng xích của cô bên trong, ngay tức khắp John sử dụng sức mạnh trong người mình chấn nát toàn bộ xiềng xích đang trói chặt lấy linh hồn cô.
“Phụt” – Sona phun ra một búng máu lớn lên mặt đất, trong đống máu cô phun ra kia có một con bọ trong đó, ngay khi tiếp xúc với không khí nó lập tức hóa thành bụi, chết ngay tức khắc…
“Sona… tỉnh lại Sona…” – John liên tục lay gọi Sona, đôi mắt xinh đẹp kia mở ra, đấy không còn là đôi mắt lạnh nhạt trước kia mà là ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thương…
“John… sao Sona lại ở đây?” – Sona nhẹ nhàng nói.
“Sona… em trở lại bình thường rồi.. thật tốt quá, em đã thoát khỏi sự không chế của hắn ta.” – John sung sướng nói.
“Không thể nào… không thể nào có chuyện này được, làm sao ngươi có thể…” – Antolos như không tin vào mắt của mình.
John nhìn Antolos nói: “Ta bảo rồi, thứ bùa tà ác kia sẽ chẳng thể nào ngăn cách được tình cảm của ta dành cho Sona cả, Antolos, lần này là đến lượt ngươi, chuẩn bị nạp mạng đi.”
“Antolos ta trước giờ chưa bao giờ chịu thua ai, John… ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh để rửa mối nhục này.” – Antolos gầm lên lao đến, từ trên tay của hắn hàng chục những con rắn độc màu tím được sức mạnh phép thuật của hắn hóa ra liên tục lao về phía trước tấn công John.
“Đội trưởng…. đội trưởng….” – ngay lúc này một tên bịt mặt chạy đến, sắc mặt hắn vô cùng hốt hoảng.
“Có chuyện gì?” – Antolos tức giận quát.
“Quân kháng chiến công phá thủ đô…” – tên bịt mặt kia nói.
“Công phá thì ngăn bọn chúng lại, không phải ta đã cho tăng cường lực lượng rồi sao?” – Antolos đáp.
“Ầm” – ngay lúc này một tiếng nổ lớn từ phía cổng thủ đô vang lên… tức khắc một tên bịt mặt khác chạy đến, bộ dáng hốt hoảng quỳ xuống nói: “Đội trưởng, quân kháng chiến đã công vào bên trong thủ đô rồi.”
“Con mẹ nó, chúng bây làm gì mà để bọn chúng tấn công vào thủ đô dễ dàng như thế. ?” – Antolos gầm lên nói.
“Xem ra Swain đã thay ta làm việc này… Antolos, số phận của ngươi hôm nay đã định rồi, chết dưới kiếm của ta!.” – John mỉm cười nói.
Để lại một bình luận