Phần 67
“Cô gái kia thật thú vị….” – Người đàn ông bí ẩn đang đứng giữa không trung nhìn đám người Sona bên dưới, một cơn gió nhẹ thổi qua làm chiếc mũ trùm đầu hở lên một chút, hắn không phải là đội trưởng đội 4 Antolos sao? Hắn đến đây làm gì? Còn nữa, từ đầu hắn đã xuất hiện ở đây nhưng tại sao lại không ra tay? Mục đích của hắn là gì thực sự còn quá bí ẩn.
“Chúng ta rồi sẽ gặp lại, cô gái đánh đàn… à hắn ta đến rồi… ta đi trước đây” – Antolos để lại 1 câu nói nhẹ sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Xa xa một tia sáng trong nháy mắt thoáng hiện, lấy mắt thường khó có thể nhìn rõ tốc độ, đang bay nhanh về hướng này.
Bóng người kia trong chớp mắt liền xuất hiện tại cách đó không xa, tốc độ cực nhanh. Giữa không trung, John đang toàn lực chạy về, trong lòng hắn có một dự cảm xấu, làm cho hắn lòng như lửa đốt, liều mạng chạy tới nơi này.
Vô tình nhìn thoáng qua ở phía trước, John trong lòng tức thì hiện lên một tia kinh hãi, nhịn không được lao đến nhìn phía trước. Từ không trung nhìn xuống, một cảnh tượng khủng khiếp hiện ngay trước mắt. John bay nhanh đến thân thể đột nhiên chấn động, cả người trong nháy mắt run rẩy dữ dội. Từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra.
Một tiếng hét to, trong nháy mắt xuyên thấu tận trời, tiếng hét mang theo bi phẫn cùng đau buồn, lan truyền ra thật xa. John hạ xuống trước mọi người.
“John… tại sao bây giờ anh mới đến… tại sao… hu hu… Sona… Sona cô ấy đã vì mọi người….” – Ahri ôm lấy Sona mà gào khóc…
Nhìn thấy bộ dáng của Sona, trong lòng John bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi, hắn phát hiện, thật ra hắn sợ hãi rất nhiều chuyện. Nếu Sona có chuyện gì hắn cả đời cũng sẽ không tha thứ cho chính mình, John lập tức lao đến bên cạnh Sona, ôm lấy cô liên tục gọi.
“Sona… Sona… nghe anh nói gì không? Sona… tỉnh lại đi Sona…” – John liên tục gọi tên cô, nhưng đáp lại chỉ là sự yên tĩnh đến tan nát con tim.
“Ha” – John đột nhiên nhận ra, Sona vẫn còn thở, nhưng hơi thở ấy quá yếu, nếu không có bản lĩnh cao thì không thể nào nhận ra được….
“John… mau đưa Sona về doanh trại, ở đó có Soraka và những người khác, đi mau lên, nếu không sẽ không kịp mất. – Ryze lập tức nói, thực lực ông cũng rất cao cho nên nhận ra hơi thở rất yếu của Sona.
“Vậy còn mọi người…” – John hỏi.
“Đừng lo cho bọn ta… cứ đưa cô ấy về trước sau đó đưa người đến đây đón sau cũng được, mạng sống của cô ấy quan trọng hơn.” – Ryze liền nói.
“Đúng đấy John…. anh mau đưa Sona về trước đi, nếu cô ấy có mệnh hệ gì Ahri nhất định không tha thứ cho anh” – Ahri khóc lóc nói.
“Được, vậy tôi đưa cô ấy đi trước” – John lập tức ôm Sona vào lòng bay thẳng lên trời nhắm hướng thành Lighting, nơi đó Soraka, Karma vẫn đang làm công việc của mình.
“Soraka… Soraka….” – từ bên ngoài tiếng kêu gọi của John vang vọng đến tận sâu bên trong thành, Soraka và những người khác lập tức chạy ra bên ngoài, kinh hoảng phát hiện Sona đang bất tỉnh trên tay hắn,
“Đưa cô ấy vào bên trong mau lên…” – Soraka vội vàng nói.
Ngay lập tức John đưa Sona vào bên trong căn phòng đặt cô nằm trên giường rồi nói: “Soraka, bằng mọi giá phải cứu sống cô ấy, cô ấy không thể chết, không thể chết…”
“John cậu bình tĩnh đi… để Soraka xem xét” – Garen đứng bên cạnh chấn an hắn, bây giờ John không thể nào giữ được bình tĩnh, nếu Sona mất hắn không bao giờ tha thứ cho bản thân mình…
“Karma, lại đây mau lên…” – Soraka lập tức kêu gọi Karma, sau đó xoay người nói: “Mọi người ra ngoài đi, không có yêu cầu của tôi không ai được vào”
“Được được” – Garen và những người khác lập tức ra khỏi phòng, John cũng đi theo.
Ở ngoài phòng Darius vội hỏi: “John… chuyện gì đã xảy ra cho Sona vậy? Còn những người khác đâu.”
“Chuyện dài lắm…. Darius phiền ngài cử người đến một ngọn núi nhỏ cách đây chừng 70km về hướng đông tây, đám người Ryze vẫn còn bị thương ở lại đó.
“Được ta sai người đi ngay” – Darius lập tức gọi Draven dẫn quân đến đó đón đám người Ryze.
John đứng ngồi không yên đi quan đi lại liên tục trước cửa phòng.
1 giờ trôi qua…
2 giờ trôi qua….
Cứ như thế đến khi mặt trăng thay vị trí của mặt trời…… trước cửa phòng lúc này ngoài John và những cô gái khác thì không còn ai, những người khác đã lo quay trở về giải quyết công việc của mình từ sớm rồi.
“John…. Soraka vẫn chưa ra sao?” – Giọng nói của Swain vang lên, ông tiến lại hỏi thăm.
John lo lắng lắc đầu nói: “Vẫn chưa!”
“Két…” – đúng lúc này cánh cửa phòng vang lên, Soraka bước ra ngoài bộ dáng mệt mỏi nhưng cũng không dấu nổi sự đau buồn.
“Soraka, có cứu được cô ấy không… có cứu được không?” – John vẫn cố giữ lại một chút hi vọng mong manh trong lòng.
Soraka không nói gì, cô chỉ cúi đầu tay lau nước mắt….
“Không thể nào… không thể nào…” – John lao vào bên trong phòng, tiến lại bên cạnh Sona, nắm lấy tay cô nói: “Sona, tỉnh lại đi… đừng bỏ ta… Sona đừng bỏ ta… ta cầu xin em đấy… hãy mở mắt ra đi…” – Hai mắt John đã đỏ ngầu, nước mắt đang từ từ chảy dài trên hai má.
Khuôn mặt của Sona vẫn thế, cô thật xinh đẹp, cho dù thương nặng đến đâu thì nét đẹp ấy vẫn không hề biến mất.
“Sona… cô không được bỏ chúng tôi… cô không thể ra đi như thế…” – Miss và những người khác bắt đầu khóc lóc nói.
“Thương tích của cô ấy quá nặng, nếu chỉ là bị thương bên ngoài thì đã không có vấn đề gì nhưng đây là cô ấy bị thương cả trong linh hồn của mình, không có cách nào cứu được cả, Karma cho dù cố gắng hết sức nhưng cũng chỉ có thể níu kéo lại được mạng sống của cô ấy thêm 1 ngày nữa thôi… sau 1 ngày cô ấy sẽ ra đi vĩnh viễn…” – Soraka buồn bã nói.
“Không… cô đang nói dối tôi đúng không? Soraka không thể nào chết được… cô ấy không thể chết…” – John đứng lên giữ chặt hai vai của Soraka, nhưng cô chỉ lắc đầu đau buồn…
John quay sang hỏi Karma: “Karma, tôi biết cô rất giỏi trong việc điều trị những thương tổn về linh hồn, không phải cô đã từng cứu tôi 1 mạng sao? Cô mau nói đi, Sona có thể được cứu sống đúng chứ? Có đúng chứ?” – John bắt đầu đánh mất sự bình tĩnh của mình, nhưng ai cũng hiểu cho tâm trạng của hắn, Karma lắc đầu đáp: “John… ta xin lỗi nhưng ta đã cố hết sức, linh hồn của cô ấy đã bị thương tổn quá mức… ta không có cách nào để khôi phục lại được.”
“Anh John…” – Syndra và những cô gái khác như muốn nói với hắn điều gì đó có thể là vài câu an ủi nhưng họ cảm thấy lúc này lời nói ấy có vẻ quá thừa…
“Đúng rồi…. Zilean… ông ấy có thể cứu Sona như cách đã cứu Quinn đúng chứ? Đúng chứ?” – John vội nhớ đến điều này.
Soraka lắc đầu nói: “Sau lần cứu Quinn sống lại, sức mạnh của Zilean đã bị giảm đi rất nhiều, ông ấy không còn đủ sức để đảo ngược thời gian 1 lần nào nữa.”
Hi vọng cuối cùng đã vụt tắt, giống như ngọn đèn cầy đang đứng trước gió bão bị những cơn gió mạnh thổi tắt không thương tiếc.
“Đi hết đi… đi hết đi…” – John hét lớn một tiếng, lúc này hắn chỉ muốn ở bên cạnh Sona… một mình.
Mọi người nhìn nhau rồi thở dài rời khỏi phòng…
Irelia ra khỏi phòng thở dài nói: “Lần đầu tiên tôi thấy John mất bình tĩnh như thế… có lẽ cái chết của Sona sẽ là cú sốc rất lớn với anh ấy.”
“Phải… hay là chúng ta đến thăm Ahri rồi tiện thể hỏi cô ấy luôn… nghe nói thương tích của cô ấy đã bình phục chút rồi.” – Janna nói.
“Được đi thôi… biết rõ mọi chuyện chúng ta sẽ dễ dàng tìm cách giúp John vực dậy tinh thần”.
“Ngài Swain!” – một người binh sĩ chạy đến trước mặt Swain vội nói: “Ngài Swain, ở bên ngoài có một người thanh niên đến đây muốn được gặp chỉ huy John…”
“Gặp John? Hắn ta là ai? Gặp John có việc gì?” – Swain hỏi.
“Thuộc hạ không rõ, nhưng nghe hắn ta nói rằng mình là một người trong tòa thành Slithing mà chúng ta sắp công phá, và muốn đến để hiến kế giúp chúng ta công phá tòa thành này…” – người lính đó nói.
“Lúc này John không thể nào tập trung cho mấy chuyện này được…” – Swain nghĩ vậy nên nói: “Ngươi dẫn ta đi gặp hắn đi.”
“Rõ”
Lúc này bên trong phòng…. John ôm chặt Sona ngồi trên giường, nói trong nước mắt: “Sona… em nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ? Lần ấy, ta chỉ vì muốn cứu em mà đã sử dụng cách thức mà trước giờ không ai biết, họ bảo ta là lợi dụng em đã bất tỉnh mà làm chuyện bậy bạ cơ đấy… Sona, có lẽ lần gặp nhau ấy chính là số mệnh của chúng ta, ông trời đã sắp đặt cho chúng ta đến bên nhau… tối hôm sau, ta được chính tai nghe những bản nhạc do em đàn… rồi được em dạy cách đánh đàn nữa chứ… Sona em còn nhớ lời hứa của chúng ta không? Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta và em cùng những cô gái khác sẽ kiếm một nơi nào đó yên bình mà sinh sống, rời bỏ những thị phi tranh đầu trên vùng đất này, sau đó chúng ta sẽ ngày ngày tấu nhạc… giết thời gian… sống cuộc sống tiêu diêu tự tại như cách mà chúng ta mong muốn, vậy mà.. tại sao Sona? Sao em lại nỡ đi trước mà không giữ lời hứa…”
“Chiếc nhẫn này… ta đã định trao cho em ngay khi có cơ hội, nhưng có lẽ ta đã sai, ước gì thời gian quay ngược trở lại để ta có thể trao cho em sớm hơn… Sona chắc em rất hận ta đúng chứ? Ahri, Miss, Janna, Nami và rồi gần nhất là Elise những cô gái ấy đều có chiếc nhẫn này trên tay vậy mà em lại không có…” – John nâng tay của Sona lên đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô….
Hắn ôm chặt Sona vào trong lòng, ôm thật chặt, khuôn mặt trắng bệch ấy vẫn không hề có chút phản ứng…
Căn phòng lúc này chỉ còn lại những âm thanh hối hận của John… hắn hối hận vì sao không trao chiếc nhẫn này cho Sona sớm hơn mà lại phải đợi có cơ hội kia chứ? Hắn hối hận vì đã để Sona ra trận lần này… hối hận rất nhiều nhưng không thể cứu vãn.
“Sona, em rất thích ngắm trăng đúng không? Được, anh sẽ cùng em ngắm trăng, nếu Sona thích mặt trăng, anh cũng sẽ lấy xuống cho em… Sona em muốn không? Em không trả lời nghĩa là đống ý đấy nhé” – Giọng nói của John như nghẹn lại, nước mắt của hắn rơi xuống hai má của Sona, đôi môi xinh đẹp kia nay đã tái xanh, hai má ửng hồng thường thấy nay đã trắng bệch, Sona đã đi như John thì vẫn cố gắng níu kéo đôi chút hi vọng mỏng manh.
Có quá nhiều đó kỵ, cũng quá nhiều trói buộc
Âm thầm chịu đựng, hi vọng không phải khổ đau
Khi yêu thương sâu nặng, đã đến hồi kết thúc
Sự lạnh lẽo lắp đầy những khoảng trống
Có quá nhiều vết thương không thể bù đắp
Chỉ có thể ôm hồi ức khóc thầm.
Để lại một bình luận