Phần 5
Tối đó, tôi với em nói chuyện say quá, quên hết cả thời gian. Đến khi nhận ra đã 12h, em mới giục tôi.
Nàng: Anh không định học bài à?
Tôi: Xong bài ngày mai rồi.
Nàng: Không tin.
Tôi: Thật mà. Hồi chiều anh làm để tối gặp em đấy chứ.
Nàng: Vậy giờ ngủ đi.
Tôi: Nói thêm một chút nữa.
Nàng: Không.
Tôi: Năn nỉ.
Nàng: Không là không.
Tôi: Người dễ thương mà sao sắt đá vậy.
Nàng: Dễ thương nhưng thương không dễ.
Nàng: Năn nỉ vô ích.
Tôi: Thôi mà…
Nàng: Em out đây.
Tôi: :mặt buồn:
Nàng: Ngủ đi anh.
Tôi: Ừm.
Nàng: Còn điều gì trăn trở không?
Tôi: Gửi cho anh tấm hình của em đi.
Ngập ngừng …
Nàng: Giờ thì không được anh à.
Nàng: Ngủ ngoan nào.
Nàng is offline…
Tôi cảm nhận rõ sự ngập ngừng khi em gõ “giờ thì không được anh à”. Tôi không hiểu đằng sau sự ngập ngừng đó là tâm sự gì. Tôi muốn biết, tôi muốn hiểu về em nhiều hơn nữa. Nếu thật sự có điều không thể giãi bày, tôi muốn chính mình là người xua tan đi những muộn phiền ấy. Dù là khó khăn gì đi nữa, tôi vẫn muốn được chia sẻ, trấn an và bảo vệ cho em. Hãy tin tôi, em nhé…
Hân (H): Anh có ở đó không?
Tôi: Ừ, anh đây.
H: Chiều nay anh không đi học à?
Tôi: Chiều này anh được nghỉ chuyên đề.
H: Anh cho em xin mấy phút.
Tôi: :cười: nhiễu sự…
H: Hmmmm
Tôi: Có gì khó nói à?
H: Em không biết bắt đầu từ đâu.
Tôi: Bắt đầu từ chỗ quan trọng ấy.
H: Anh thích bạn em à?
Tôi: Mấy ngày trước thì anh không chắc. Nhưng hôm nay thì anh chắc
H: Là có.
Tôi: Ừ, là có :mặt ngượng ngùng:
H: Em biết trước từ đầu, nếu anh nói chuyện với bạn em anh sẽ thích nó.
Im lặng…
H: Đừng có cho là em quảng cáo cho bạn em.
H: Nhưng nó là đứa con gái ai gặp cũng sẽ thích.
H: Nó thích anh. Và không dễ để nó thích một người.
H: Nó có nỗi khổ riêng. Vì lẽ đó, dù không muốn nhưng nó cũng phải xa anh.
H: Anh đừng cố gắng liên lạc. Em hiểu tính nó. Đã quyết cái gì thì chẳng ai cản được.
Tôi: N có người khác?
H: Không bao giờ, xin anh đừng nghĩ bạn em như vậy
Tôi: Vậy tại sao?!? Chẳng lẽ N không biết là anh có tình cảm cho N à?
H: Biết chứ. Con gái tụi em nhạy cảm lắm.
Tôi: Bạn em độc ác, tàn nhẫn lắm, em biết không?
Im lặng…
H: Nó nhờ em gửi bức thư này cho anh.
Tôi: Tại sao lại vậy hả em? – Tai tôi ù đi, nhưng vẫn cố hỏi như đang cố vớt vát điếu gì đó, mơ hồ lắm.
H: Nó có nỗi khổ riêng anh à. Nếu thương nó, anh đừng cố gắng liên lạc.
H: Bạn em sợ sẽ không thể kìm lòng khi nói với anh những điều này, nên nó nhờ em.
Tôi: Anh phải làm gì để N thay đổi quyết định bây giờ?
H: Anh chẳng thể làm gì cả. Lí do không phải vì anh mà là vì nó.
Tôi: Em biết lí do. Nói cho anh
H: Em biết, nhưng em không thể nói được. Sau này anh sẽ hiểu
Tôi: Sau này là khi nào
H: Là đến khi …
Sau này khi gặp Hân tôi mới biết. Ngày hôm đó, cả tôi và Hân đều khóc.
Để lại một bình luận