Phần 42
Tôi như một con rối làm theo lời của QC. Dù có trí tưởng tượng phong phú nhất tôi cũng không thể ngờ được người đang ngồi trước mặt tôi lại chính là em. Tính tôi cả nể và dễ tin. Tôi không phủ nhận một điều là tôi dại gái và hơi nhạy cảm. Vì lẽ đó, con gái lấy được cảm tình của tôi khá dễ nếu như họ tạo cho tôi ấn tượng ban đầu tốt. Nhưng, để tôi thích và yêu đến nát lòng như những gì tôi dành cho em thì không dễ. Tôi bị tụi bạn gọi là thuộc loại đàn ông “kén cá chọn canh” cũng là vì thế. Tôi dễ mủi lòng trước nước mắt của một người con gái. Không hiểu sao tôi luôn luôn có ý nghĩ chính tôi là người trực tiếp gây ra và tôi phải có trách nhiệm với những lỗi lầm đó. Nhiều khi muốn nhắm mắt, phớt lờ và xem chuyện đó không phải của mình thì không cần quan tâm, nhưng tôi lại không đành lòng… Lần này cũng thế, nước mắt của một người con gái “xa lạ” lại khiến trái tim tôi run rẩy…
Anh đỡ cô đến ghế đá gần đó ngồi. Sau đó, anh ngồi trước mặt cô, ngẩng mặt lên và ấm áp.
– Anh vụng lắm! Nên nếu đau thì em nói cho anh biết nhé.
– Vâng… – cô đặt hai tay trước đùi. Gương mặt đỏ bừng vì ngượng.
Anh để chân phải cô duỗi thẳng rồi nhẹ nhàng lấy bông chấm vết thương và gạt bụi ra. Cô thấy anh ân cần và thật gần gũi. Đối với cô, hạnh phúc đơn giản được định nghĩa bằng giây phút như bây giờ, khi người mình yêu thương đang từng li từng tí chăm sóc cho mình, cho dù người đó không hề hay biết. Cô miên man đắm mình vào hỗn độn của cảm xúc. Nó ngọt ngào như mật ong, đậm đà như một tách cà phê đen và huyền hoặc như một bức tranh thủy mặc, ẩn giấu đằng sau là những tâm sự không thể giãi bày.
Cô cứ để mặc cho mọi thứ diễn ra và ngây ngất trong hương vị của hạnh phúc. Anh vẫn tập trung chăm sóc vết thương cho cô và không một lần ngước lên nhìn. Khoảng cách giữa anh và cô bây giờ rất gần. Bỗng nhiên, anh ngẩng mặt lên nhìn cô. Bị bất ngờ cô líu quíu quay mặt sang chỗ khác. Anh phì cười.
– Có ai đánh thuế nhìn anh đâu. Làm gì mà lúng túng như gà mắc tóc vậy.
Buồn cười nhưng cô mím chặt môi lại ra vẻ không nghe thấy gì. Anh tiếp.
– Anh lấy bông lau sạch rồi. Giờ con phải rửa ôxy già và bôi thuốc đỏ nữa. Ôxy già sẽ xót lắm. Em ráng chịu nhé, cô bé.
Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
– Giờ anh đếm từ 1 đến 3.
Cô lại gật đầu, trong khi hai tay thì nắm chặt lại. Dù gì cô cũng là con gái, nên cũng sợ đau như ai.
– Chuẩn bị này…
Cô nhắm chặt mắt lại.
– 1…
Vừa đếm đến 1 là anh đã đổ ôxy già vào vết thương.
– Ui… sao anh bảo em là đếm đến 3…
– Khi không chuẩn bị thì người ta sẽ đỡ đau hơn. – anh nháy mắt. – Đâu có đau, đúng không? – anh nhe răng cười.
– Ừ nhỉ… – cô reo lên như một đứa con nít.
Nhìn anh ngồi trước mặt, đôi lần, cô đã định đưa tay chấm những giọt mồ hôi đang lấm tấm trên mặt anh, nhưng rồi tay lại rụt lại như sợ một điều gì đó thật mơ hồ. Không biết thế nào, lần cuối cùng, cô dùng hết can đảm lấy chiếc khăn tay lau một giọt mồ hôi gần như đang chảy vào mắt anh. Theo phản xạ tự nhiên, anh rụt người lại, nhìn cô ngỡ ngàng.
– Em… không cần phải làm vậy đâu.
Dứt lời, anh đưa tay lên trán tự quẹt mồ hôi. Không thấy cô trả lời, anh tiếp.
– Em đừng nghĩ gì. Chỉ là… anh không quen.
Chữa ngượng cho cô xong, xem như không có chuyện gì xảy ra, anh tiếp tục hoàn thành công việc còn lại bao gồm xức thuốc đỏ và dán urgo.
– Xong rồi, cô bé. Nhớ tránh nước. Không sẽ lâu khỏi lắm.
– Vâng. Em nhớ rồi. – cô thỏ thẻ.
Anh quay sang QC căn dặn.
– Chị vẫn còn đau. Em đỡ chị nhé.
– Hmm… vâng, em biết rồi. – cô nhận thấy QC dành cho anh một cái nhìn rất thiện cảm.
Khi không khí giữa 3 người đang lắng xuống dần thì bất ngờ có con gì bay tọt vào mũi cô. Cô hắt xì một cái thật mạnh. Cả anh và QC đều giật mình và cả hai cùng quay sang nhìn cô chằm chằm như người ngoài hành tinh. Trong khi QC ôm bụng cười thì anh lại mím chặt môi lắc lắc đầu ra vẻ thất vọng. Anh trêu.
– Người thì nhỏ nhắn dễ thương mà hắt xì hơi to thế.
Nghe đến đó QC được thể càng cười to. Cô đỏ bừng mặt, lấy tay nhéo đứa em một cái thật mạnh.
– Á! Đau quá. – miệng thì la oai oái nhưng mồm thì vẫn không dừng cười.
Tự nhiên, cô giận mình. Đang định gây ấn tượng tốt với anh thì tự dưng lại có quả hắt xì hơi sấm sét thế này. Đúng là xôi hỏng bỏng không! Còn đâu hình ảnh một người con gái có giọng điệu nhẹ nhàng và trữ tình nữa bây giờ!?
– Anh phải đi đây. Sắp đến giờ rồi.
– Vâng…. – cô trả lời, giọng buồn thiu như sắp sửa đánh mất một thứ gì.
Khi anh bước đi được vài bước, cô buột miệng gọi tên anh.
– M…
Anh quay lại nhìn cô.
– Em cảm ơn…
Anh lắc đầu thay cho câu trả lời.
– Không có gì.
– Anh có muốn thấy em bỏ kính ra không?
Trái với những gì cô nghĩ, anh lại lắc đầu… Bất giác cô bật cười, trong tiếng cười có cái gì đó hơi chua xót.
– Nếu có duyên em sẽ gặp lại anh…
Lần này anh không trả lời. Anh quay mặt bước đi. Đi được vài bước, anh dơ tay lên trời thay cho lời tạm biệt… Cô nhìn theo anh cho đến khi bóng anh khuất hẳn sau một góc đường. Cô cảm tưởng chuyện tình cảm giữa hai người như đôi cánh chim… “Cánh chim bay đi, ai biết buổi chim về”…
Tôi sợ nếu tôi gật đầu và khi cô bé ấy tháo kính ra, tôi sẽ lại tưởng tượng đến HN mất. Càng lúc tôi càng thấy cô gái đó giống HN, ít nhất là so với những gì tôi đã từng hình dung mỗi khi nghĩ đến em. Cũng là cách nói chuyện kín đáo hay ngại ngùng, cũng là những cử chỉ nhẹ nhàng và cũng là cách ăn mặc đầy nữ tính khiến người khác giới phải ngoái nhìn. Chỉ còn mái tóc và đôi mắt đã hút hồn tôi ngày nào là tôi có thể khẳng định “cô bé ấy” giống y hệt như những gì tôi đã tưởng tượng về em. Khi cô bé đó hỏi “tôi có muốn nhìn thấy mặt cô bé ấy không”, không hiểu sao tôi đã từ chối và quay mặt đi. Ừ! Tôi sợ! Tôi sợ mình sẽ sỗ sàng mà ôm chầm lấy cô bé ấy. Tôi không thể vì một giây phút cảm xúc thăng hoa, tôi lại phải mang tội với cả em và “cô bé xa lạ” này. Nói chuyện với cô gái ấy, tôi cứ ngỡ mình đang nói chuyện cùng em. Tôi như đứng giữa một ranh giới mập mờ giữa ảo và thực, giữa nhớ và quên, giữa hiện thực ngọt ngào và quá khứ mặn đắng. Tôi không cho phép mình thêm một lần có lỗi với HN…
– Hình như chị vừa đánh rơi cơ hội của mình, QC ạ. – cô bùi ngùi và đưa tay bỏ cặp kính đang đeo ra khỏi mắt.
– Nếu em là chị, em sẽ cho anh ấy biết người đang nói chuyện với anh ấy là HN… – QC tiếc nuối.
Im lặng một hồi, cô tiếp.
– Nếu có chuyện gì thì chị chỉ biết tự trách mình…
– Ừm… M được đấy. Khá hơn những gì em tưởng tượng.
– Chị cũng vậy…
– Em bắt đầu ghen tị với chị rồi đấy. – QC khẽ cười, giọng nửa đùa nửa thật.
– Hihi. Chị của em chọn mà…
– À! Giúp chị tiếp vụ của M nhé. – cô nói.
– Tất nhiên rồi… Em nghĩ chị nên tiếp tục đóng vai HN khi chưa gặp anh ấy. Đừng để cho những cảm xúc bây giờ đánh mất mình, vì em không dám hứa anh ấy vẫn dành tình cảm trọn vẹn cho chị đâu…
– Wow, sao QC của chị hôm nay sâu sắc thế này. – cô tròn mắt.
– Đến lúc em phải lớn rồi mà…
Ngày thứ 20 ở VN, trước khi cô quay lại gặp anh…
Mọi chuyện cứ diễn ra cho đến ngày cô nói chuyện lại với anh. Cô hiểu thì ra anh vẫn còn tình cảm với mình. Vậy là trước đây cô đã vô tình trách anh. Đang mải mê với cảm giác hạnh phúc khi hình dung ra cảnh sẽ gặp lại anh, cô thấy ba mẹ và QC về. Nhìn ba cô như vừa nghe xong một chuyện động trời. Cô hốt hoảng.
– Có chuyện gì vậy ba?
– Có chuyện rồi con gái ạ… – giọng ba cô trùng xuống.
Để lại một bình luận