Phần 15
Tôi: Đừng giận anh nữa…
Tôi: Anh không có ý làm em phải buồn lòng.
Tôi: Anh thích em vì con người và tính cách của em chứ không phải vì lí do nào khác.
Tôi: Đừng giận anh nữa, anh biết lỗi rồi mà …
Tôi chỉ dám để lại cho em vài dòng như vậy chứ không dám gửi nhiều hơn. Quãng thời gian em “không thèm” nói chuyện khiến tôi chán nản và cắn rứt. Chán nản vì cứ phải chờ đợi sự tha thứ một cách bị động và cắn rứt vì sai lầm tôi hoàn toàn có thể tránh khỏi. Biết sao được. mọi chuyện thì cũng đã xảy ra, giờ cũng chỉ có cách chờ người ta nguôi ngoai thôi. Nếu bạn đã từng yêu ai thật lòng thì bạn sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc đó. Tôi nhớ em …
Nhiều đứa bạn hỏi “mày dám tin vào một thứ tình yêu cách trở và chưa bao giờ gặp mặt thế à?”. Tôi chỉ trả lời “tình yêu là thứ mù quáng và không có một thứ chuẩn mực nào. Mày không ở trong hoàn cảnh của tao mày không hiểu đâu”. Hình ảnh của em trong tâm trí tôi chỉ là tưởng tượng. Nhưng tâm hồn và tính cách là có thật. Đến một mức nào đó bạn sẽ quan tâm đến tâm hồn người ta hơn vẻ bề ngoài, nhưng vẻ nhìn cũng phải chấp nhận được chứ “Thị Nở” quá thì cũng bó chiếu. Tốt mấy thì tốt mà cứ suốt ngày làm người mẫu độc quyền cho La cốt tê thì cho tiền tôi cũng chịu. Nhìn tụt hết cả cảm xúc.
Nay là ngày thứ tư, cô “phạt” anh. Lên mạng nhưng chỉ để invisible nên anh không biết cô đang online. Nếu anh có biết thì anh cũng không dám nhảy vào nói chuyện, vì anh đang ngại cô. Cứ đúng giờ hẹn cô lại thấy anh để available lâu lâu thay mấy cái status sến rện và chọc tức kiểu như “tui thề tui chẳng yêu ai, vì người ta cứ giận tui hoài”, “Lòng em như chiếc là khoai. Đổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêu”, “Nắng mưa là bệnh của trời. Tương tư là bệnh của tui yêu nàng”, hay như “Thò tay mà hái cọng ngò. Nhớ tui muốn chết giả đò ngó lơ =))”.
“Tội đầy mình, mà còn dám cả gan chọc mình, đáng ghét thật”, cô vừa nghĩ vừa cười. Nói vậy chứ cô nhớ anh muốn chết. “Nhưng giờ mà mình chủ động nói chuyện thì người ta sẽ xem thường mình mất. Cứ để vậy cho cao giá cái đã. Từ từ thì cháo cũng nhừ, lo gì”.
Cô lại mở hình của anh lên xem. Mỗi khi nhớ anh cô đều có thói quen như vậy. Đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt của anh, cô ước gì những gì cô đang ngắm là sự thật chứ không chỉ đơn thuần là một tấm ảnh vô tri vô giác như bây giờ. Anh nhìn khá ổn với đôi mắt lạnh và gương mặt hơi góc cạnh. Không hiểu sao cô rất dị ứng với thể loại con trai nhìn yếu đuối và không có lí tưởng. Dù đàn ông có chết hết cô cũng không bao giờ thèm ngó ngàng vào loại đàn ông như thế. Đàn bà, phụ nữ mạnh mẽ đến mấy cũng cần một người làm chỗ dựa chứ không phải điều ngược lại.
Nghĩ lại cô thấy mình với anh có duyên. Nếu không phải vì chuyện hai đứa bạn thì chắc cô sẽ không gặp anh, rồi cũng không có ngày hôm nay. Thời gian quen anh mang đến cho cô nhiều cung bậc cảm xúc. Thứ cảm xúc mà cô chưa từng có. Đó là nhớ nhung, chờ đợi, bồi hồi, giận hờn, căm ghét, và hạnh phúc. Tình yêu mang đến nhiều thứ, nhưng cũng không quên mang theo những giọt nước mắt và đôi khi là sự chán chường, tuyệt vọng. Vui cũng nhiều, buồn cũng chả ít, nhưng nếu để làm lại từ đầu cô cũng sẽ quyết định quen anh như bây giờ. Cô chưa bao giờ hối hận về quyết định này của mình. Cô cần anh…
Duyên là thứ cho cô và anh gặp nhau bằng sự ngẫu nhiên của cuộc sống, nhưng cô cần thêm một chữ nợ để có một cái kết có hậu. Liệu hạnh phúc của cô và anh có trọn vẹn hay chỉ là một cơn gió trong lành, vội vàng đến rồi vội vàng đi !? Hãy để thời gian cho câu trả lời xác đáng nhất …
Để lại một bình luận