Phần 27
Đầu óc tôi đầy ắp những câu hỏi tại sao. Một nửa tôi trả lời được, một nửa tôi chịu thua. Nếu em còn, cảm xúc của tôi sẽ là gì? Là hạnh phúc tột cùng, chắc chắn rồi…
Tôi nhớ em da diết… Đôi khi tình yêu tôi dành cho em làm tôi chênh vênh giữa những bộn bề suy nghĩ. Nhớ về em, tôi nhớ về một người biết cách an ủi, vỗ về khi tôi gặp phải những khó khăn, không biết tỏ cùng ai. Ở cái tuổi cái tôi vẫn còn ngút trời như thế này thì Mẹ tôi không phải là sự lựa chọn sáng suốt. Còn con nhỏ bạn thân thì không phải chuyện gì tôi cũng có thể kể hết cho nó để xin lời khuyên… Cho nên khi em đi, tôi mất đi một người rất quan trọng, một người bạn, một người thương, mà tôi có thể tỉ tê đủ thứ chuyện trên đời chẳng cần lo lắng em sẽ nghĩ tôi thế nào…
Lời của QC dù có thật hay không thì hôm nay tôi cũng phải cảm ơn cô ấy, vì đã giúp tôi được sống lại với những cảm xúc không thể quên. Tôi nhắm mắt lại và lại nhìn thấy em… đang vẫy tay, đợi chờ tôi nơi cuối con đường. Mỗi lần nhớ đến em, tôi như đứng giữa một làn sương mơ màng giữa mộng và thực, giữa nhớ và thương, giữa những giận hờn và trách móc… Hình ảnh của em bao giờ cũng lung linh, kì ảo và thật tinh khôi… Tôi không muốn quên đi cảm giác ngọt ngào khi bên em, người con gái tôi thương, nhưng tôi muốn quên đi nỗi đau khi em “đành lòng” bỏ tôi lại.
Đêm hôm đó, tôi không ngủ được. Lời nói của QC làm tôi thao thức. Tôi không tìm được lí do gì để em xa tôi lâu như vậy, vì tôi biết em sẽ không chịu được điều đó, cũng giống tôi thôi. Nhưng không hiểu sao, trong lòng tôi vẫn sáng lên một tia hy vọng, dù rằng rất mong manh… Tôi mong em hơn bao giờ hết. Từng lời nói, lời hẹn của em tôi vẫn nhớ như in. Tất cả lại ùa về như mới xảy ra hôm qua…
“Nàng: Nếu em không còn, anh sẽ làm gì?
Tôi: Hâm quá, toàn nói linh tinh. Nói chuyện vui xem nào!
Nàng: Hihi. Chắc em không thể xa anh đâu.
Tôi: Xạo.
Nàng: Thật mà…
Tôi: Tại sao lại thích anh?
Nàng: Đã bao giờ thích đâu :lè lưỡi:
Tôi: Giận đấy, không đùa đâu.
Nàng: Lớn rồi mà như là con nít.
Tôi: Vậy đấy mà khối người theo.
Nàng: Giận em à? [Cầm 2 tay lắc lắc]
Tôi: Hết rồi…
Nàng: Trả lời trước đi. Sao lại thích em?
Tôi: Vì nghe bạn em quảng cáo. Với lại nói chuyện cũng thấy vui vui, nên khoái.
Nàng: Bạn em bảo sao?
Tôi: Gom tất cả những thứ đẹp nhất vào cho em.
Nàng: Haha. Anh tin à?
Tôi: Không tin lắm. Nhưng lúc sau nói chuyện thì yên tâm hơn. Không sợ bị em lừa.
Nàng: Thích nói chuyện với em à?
Tôi: Cũng giống em thích nói chuyện với anh thôi.
Nàng: Nhưng không bằng anh.
Tôi: Bằng hay không thì không biết, nhưng thấy có người để offlines nhớ anh suốt.
Nàng: :thẹn thùng:
Tôi: Em thì sao?
Nàng: Em hay nghe bạn em kể chuyện về người yêu nó, lâu lâu lại thêm mấy câu về anh. Người yêu nó khen anh dữ dội lắm. Choáng.
Tôi: Cũng thường thôi.
Nàng: Đang phổng mũi phải không?
Tôi: Nghe khen cũng nhiều rồi. Riết, chán. [sự thật lúc đó tôi sướng gần chết]
Nàng: Chỉ giả bộ là giỏi.
Tôi: Haha. Nghe kể vậy mà không sợ à?
Nàng: Anh không sợ thôi, mắc mớ gì em sợ.
Tôi: Cũng gan lắm.
Nàng: Anh trong này thì nói hay lắm. Ngoài đời nhát gái, đúng không?
Tôi: Ai bảo?
Nàng: Haha. Anh Nam.
Tôi: Ừ. Chẳng biết sao nói chuyện với con gái anh run lắm.
Nàng: Gặp em chắc anh ngất.
Tôi: Mắc mớ gì ngất.
Nàng: Xinh quá, choáng nên ngất :cười ngặt nghẽo:
Tôi: Đang yên đang lành trời lại nổi gió thế này nhỉ.
Nàng: Chỗ anh sắp có mưa à? – Em hỏi ngây thơ, chẳng biết thật hay đùa.
Tôi: Anh không biết, nghe em nói xong cái trời bên này xuất hiện cuồng phong.
Nàng: Ý là gì đấy?
Tôi: Là xinh thì cũng phải giữ trong lòng, nghe chưa? Không mượn nói ra.
Nàng: Haha. Chọc anh thôi, chứ ở ngoài em cũng nhát lắm. Hic.
Tôi: Thôi xong. Hai đứa nhát gặp nhau thì nói chuyện kiểu gì?
Nàng: Thì nhìn nhau.
Tôi: Haizz. Để luyện tập trước.
Nàng: Luyện tập kiểu gì.
Tôi: Luyện tập với các em nữ xinh đẹp khác.
Nàng: Cắn chết đấy, đừng có mà xớ lớ, nghe không?
…
Nàng: Đừng quên em nhé.
Tôi: Quên ngay bây giờ.
Nàng: Ừ đi.
Tôi: Mắc mớ gì phải ừ.
Nàng: Ừ đi… cho em vui.
Tôi: … Ừ.
Bạn có cách nào từ chối lời đề nghị đó của em không ? Còn tôi thì chịu. Lúc đó tim tôi bị bóp nghẹt lại mất rồi… Tính em dễ thương và làm nũng cũng dễ thương nữa. Một câu nói tưởng chừng như vô thưởng vô phạt, nhưng lại có sức mạnh khôn tả. Tôi tin dù bất cứ ai khác cũng không biết phải từ chối nó như thế nào…
…
Lời hứa em sẽ gặp tôi ngay khi em về VN thì sao? Liệu có bao giờ em quên lời hứa đó. Nếu em còn, chắc chắn em sẽ không để tôi phải chờ phải đợi như thế này, vì tôi biết, em hiểu tôi mong em đến nhường nào… Em sẽ không bao giờ để tôi phải chờ trong mòn mỏi như thế này đâu, phải không HN ?
Khi con tim đang mải miết lục lại và hồi tưởng đến mảng kí ức tuyệt đẹp thì… một lần nữa lý trí lại lên tiếng… Nó phủ nhận điều tôi đang mơ tưởng và đưa ra đủ mọi lí do để kéo tôi trở lại thực tại…
Tôi phải chấp nhận sự thật thôi, em chẳng còn nữa. Và những gì em họ của em, QC, nói cũng chỉ vì một mục đích nào đó. Tôi chưa biết, nhưng tôi sẽ tìm ra, nhanh thôi…
Để lại một bình luận