Phần 2
Sau hôm đó, tôi và em thường xuyên nói chuyện với nhau hơn và giờ “ hẹn hò ” thầm quy ước trùng với giờ ngày đầu tiên em nói chuyện với tôi. Nhiều hôm không thấy em trên mạng, thấy nhớ, tôi để tin nhắn.
Tôi: Không nhớ anh hả em gì đó ơi?
Chờ mấy phút không thấy trả lời. Tôi tiếp:
Tôi: Chắc anh nghiện em rồi…
Tôi: Phát thuốc cho anh với 😥
Chờ thêm mấy phút.
Nàng is typing…
Dám trêu mình. Láo toét thật.
Nàng: E hèm.
Tôi: Gì?
Nàng: Nghiện là gì, em không hiểu.
Tôi: Giống nghiện thuốc phiện ấy.
Nàng: Em chưa thử sao biết :chớp chớp mắt:
Tôi: Tức là không dứt ra được ấy.
Nàng: Đã dính đâu mà dứt :lại chớp chớp mắt:
Tôi: Tại em không để ý thôi :mặt đau khổ:
Nàng: Biểu hiện như thế nào
Tôi: Là khi gần cảm thấy “phê” còn khi xa thì cảm thấy nhớ.
Nàng: Anh dám nói em làm anh “phê” à :mặt quay đi giận dỗi:
Tôi: Không, ý anh là nói chuyện với em vui vui.
Nàng: :cười to: Trêu anh vui thật ấy.
Tôi: Sau này ai lấy em chắc khổ lắm.
Nàng: Khộ [nhấn mạnh khổ] nhưng khối người cứ nhảy bộ [nhấn mạnh bổ]
Tôi: Mồm mép quá.
Nàng: Haha.
Tôi: Em đang làm gì?
Nàng: Em đang nói chuyện.
Tôi: Với ai?
Nàng: Với anh.
Tôi: Mình anh thôi à?
Nàng: Vâng :mặt ửng đỏ:
Tôi: Người ta của em đâu?
Nàng: Em làm gì có người ta :mặt buồn:
Tôi: Không tin.
Nàng: Em đâu có bắt anh tin.
Tôi: …
Nàng: …
Tôi: Em ăn cơm chưa? – lúc chat là 7.30pm
Nàng: Mới trưa mà anh.
Tôi: Hả?
Nàng: À. Em quên chưa nói cho anh. Em đang ở Đức.
Tôi: Vậy à. Vậy mà anh tưởng…
Nàng: Gia đình em ở bên này.
Tôi: Em sang đó lâu chưa?
Nàng: Em sang được 1 năm rồi.
Tôi: Bên đó chắc đẹp hơn VN mình nhiều lắm.
Nàng: Cảnh đẹp nhưng buồn hiu buồn hắt. Em thích ở VN. Con người ở đó tình cảm hơn.
Rồi chúng tôi kể cho nhau về gia đình và bạn bè. Em hồn nhiên vô tư, nhưng đôi khi tôi cảm được trong lời nói của em có điều gì buồn man mác. Là tôi quá nhạy cảm hay tại vì em không giỏi che giấu cảm xúc của mình?!? Tôi chẳng thể đoán được. Rồi em gửi cho tôi bài “Hero” của Erique Iglesias. Clip nói về tình yêu của một đôi nam nữ. Để bảo vệ người mình yêu chàng trai đã chết. Lời ca là một chuỗi những tâm sự, những mong ước mà chàng trai muốn cô gái làm cho mình. Bài hát buồn da diết…
Would you dance If I asked you to dance? Would you run And never look back? Would you cry If you saw me crying? And would you save my soul, tonight?
Would you tremble If I touched your lips? Would you laugh? Oh please tell me this. Now would you die For the one you loved? Hold me in your arms, tonight.
I can be your hero, baby. I can kiss away the pain. I would stand by you forever. You can take my breath away.
Tôi lắng nghe và thả mình trôi theo dòng cảm xúc của bài hát. Bài hát buồn thật, là vì nội dung clip hay là vì giọng cùa Erique quá tâm trạng?!? Có lẽ cả hai. Tại sao em lại gửi cho tôi bài hát này, tôi tự hỏi. Thấy có điều không ổn tôi tiếp.
Tôi: Em đang có tâm sự phải không?
Nàng: Không có đâu. Đừng có mà tài lanh :nhe răng:
Tôi: Hôm nay anh thấy em tâm trạng lắm.
Nàng: Chắc do anh suy nghĩ linh tinh đấy.
Tôi: Thật không?
Nàng: Thật mà.
Tôi: Vậy tại sao gửi cho anh bài hát đó?
Nàng: Vì nó buồn.
Tôi: Em thích buồn?
Nàng: Không ai thích buồn anh ạ. Nhưng nó hợp với tâm trạng của em bây giờ
Tôi: Em thích bài đó lắm à?
Nàng: Vâng. Em muốn tìm một hero cho riêng em.
Tôi: Anh làm hero của em nhé.
Nàng: Haha. Anh không có cửa.
Tôi: Em mở sẵn khóa cửa cho anh đi.
Nàng: Xui cho anh. Em vứt chìa khòa đi rồi :cười lăn lộn:
Tôi: Vậy để anh ráng tìm rồi mở cho em.
Nàng: Thoải mái :cười giòn tan:
Tự nhiên tôi thấy buồn quá. Chẳng hiểu sao. Lính tính mách bảo tôi rằng em đang có chuyện không vui. Nghĩ rằng hỏi thằng em sẽ làm em khó xử, tôi tìm cách liên lạc với Hân, bạn thân em, để hỏi rõ thêm.
Để lại một bình luận