Phần 37
Cô choàng tỉnh và thấy QC nằm bên cạnh. Cô kéo chăn đắp cho QC rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng khách, rót một cốc nước cho mình. Cô thả mình lọt thỏm trong chiếc ghế salon. Thu hai chân lên ghế, cô dựa hẳn vào một bên thành. Cô nhớ lại giấc mơ mình vừa trải qua. Cô nhớ như in lời anh nói: “Em thấy mặt trời đằng kia không? Sau khi nó biến mất sau rặng chân trời là lúc màn đêm sẽ buông xuống. Ánh sáng là hy vọng. Nếu không có ánh sáng, hy vọng sẽ không còn. Tình yêu giống như một cây hoa đẹp. Nếu không có mặt trời gieo hy vọng và nước gieo niềm tin, thì dù mạnh mẽ đến mấy nó cũng sẽ héo mòn”.
Anh nói không sai. Nhưng nếu anh đặt mình vào hoàn cảnh của cô, có lẽ anh sẽ hiểu và thương cô hơn. Cô không thể trách anh. Cái đáng trách là số phận hẩm hiu đã kéo anh và cô xa dần. Cứ mỗi lần tưởng rằng chạm tay nhau đến nơi rồi thì gian nan lại xuất hiện…
….
Cô cứ để những dòng suy nghĩ nhảy nhót trong đầu và thiếp đi lúc nào không hay…
– Em đang chờ anh à? – cô ngước lên… lại là anh. Anh cười nhìn ấm áp thật.
– Em chờ cả một năm rồi. – cô trả lời, giọng hiền khô. Cô lại cúi xuống tránh ánh mắt của anh. Cái vẻ nữ tính, kín đáo của cô luôn khiến người khác phải mềm lòng.
– Anh nhớ em lắm, nhớ cho đến tận bây giờ …
– Vậy sao anh không chờ em? – cô nắm chặt tay.
– Bởi vì anh phải sống cho tương lai của mình nữa. Bộ không phải em nói với anh những điều đó à? – anh hỏi.
– Nhưng… cũng phải chờ em chứ. – cô lén nhìn anh, rồi lại quay sang chỗ khác.
– Đâu có ai cứ sống mãi với quá khứ đâu, đúng không? Huống hồ em lại còn thử thách anh…
– Hoàn cảnh của em… khó để nghĩ mọi thứ trọn vẹn lắm. Em chỉ định để anh chờ 4 tháng thôi. Ai ngờ 4 tháng sau, em lại phải phẫu thuật thêm một lần nữa… Em không muốn anh phải đau lòng đâu…
– Em nghĩ anh hèn nhát đến mức không dám đối mặt với khó khăn để đánh đổi những giây phút ở bên em? – anh hỏi ngược lại.
– Không phải anh không đủ dũng cảm đối mặt với khó khăn mà là em không đủ dũng cảm để làm anh buồn… dù vô tình đi chăng nữa. – cô trả lời, giọng đầy tâm trạng.
Lời nói của cô khiến lòng anh tê tái. Bùi ngùi một lúc, anh tiếp tục.
– Sao em cứ lấy hết phần ngốc về phần mình vậy ? Tự làm khổ bản thân rồi ở đó buồn. Em sống vì mình cho anh xem nào.
– Em…
– Em không biết là anh đã buồn như thế nào khi nhận được thư của ba em đâu. Anh có cảm giác bầu trời như muốn sập xuống. Anh đã ước rằng những gì anh nhận được chỉ là một giấc mơ. Đã bao giờ em thử đặt mình vào hoàn cảnh của anh chưa? Em có biết cảm giác bất lực khi không thể làm gì được cho người mình thương nó kinh khủng như thế nào không? – anh hỏi cô, trách móc.
– Vậy có bao giờ anh thử đặt mình vào hoàn cảnh của em chưa? Anh có biết em nhớ anh phát khóc và em đã phải khổ sở thế nào khi không thể liên lạc với anh không? – cô đáp trả.
– Vì em không tin anh và em tự làm khổ mình thôi.
– Anh…
– Khi nào em làm được như điều anh nói thì anh sẽ lại dành tình cảm cho em. Còn bây giờ thì không. Anh có người khác rồi…
Cô nhìn anh, ánh mắt tràn trách móc…
Ngày thứ 9 ở VN …
Việc anh tặng quà cho Hoài Anh khiến cô đau khổ vô cùng. Càng tệ hơn khi nó xảy ra trước ngày cô về VN một tuần. Ngọn lửa tình cảm bùng cháy, dồn chứa dành cho anh sau chừng đó ngày chờ đợi, tưởng như sắp được gỡ bỏ, vậy mà bị anh dội một gáo nước lạnh dập tắt không thương tiếc.
Cô sợ rằng tình cảm anh dành cho cô chỉ là một sự ngộ nhận, cộng thêm chuyện cô bị bệnh sẽ biến nó trở thành thứ tình cảm mang tên thương hại. Cô sợ người khác thương hại cô. Đó là một cảm giác rẻ rúm, bị coi thường mà cô, một người thừa lòng tự trọng, dù có chết cũng không bao giờ chấp nhận. Cô khóc nhiều lắm cái ngày cô biết anh không còn tình cảm với mình. Ừ cô ích kỉ. Cô muốn anh là của riêng cô, dù cho cô không còn…
Đọc những dòng tin nhắn anh gửi, nước mắt cô lại chảy dài. Đã bao nhiêu lần cô định trả lời và hét to cho anh nghe thấy “Anh à! Em vẫn còn sống đây. Rồi em sẽ về VN gặp anh. Chờ em đấy”. Nhưng chẳng hiểu sao lần nào cũng vậy, lý trí gan lì đã giữ chặt trái tim mặc kệ cho nó giãy giụa, gào thét, đòi lao về phía anh đang đợi. Nhiều khi nhớ anh phát khóc, cô chỉ biết tâm sự với Hân và QC, đứa em họ bằng tuổi. Cô để cho QC đọc những lá thư và dòng chat giữa anh và cô. Chẳng hiểu sao cô lại làm vậy…
Sau khi biết chuyện M từ Hân, thấy cô cứ buồn hoài mặc dù đã an ủi rất nhiều, QC lên tiếng.
– Sao chị không quay trở lại với anh ấy?
– Anh ấy có người khác rồi. – cô trả lời.
– Chị phải chiến đấu đi chứ. Không phải chị đã chờ quá lâu rồi à?
– Chị sợ phải gặp lại anh ấy lắm… – giọng cô buồn thăm thẳm.
– Vậy để em làm cho ra lẽ. Nếu như đó là thứ đàn ông không đàng hoàng thì chị quên đi. Còn nếu như không phải như những gì chị nghĩ thì chị phải giành anh ấy lại. Hai người là của nhau. Chị hiểu chưa? – QC lắc mạnh vai cô, gằn lên.
Nhìn vào ánh mắt cương nghị của đứa em lòng cô lại nhói lên… Dù giận anh, nhưng nghĩ lại không phải QC nói không có lí, cô đồng ý.
Ngày thứ 10 ở VN …
– Con gái ! Sao ngồi thẫn thờ thế này. Nhớ người ta hả ? – mẹ cô ngồi xuống bên cạnh.
– Dạ không… Con đang lo con Tun ở bên kia ăn uống thế nào. Nó thích con gãi cổ. Không biết không có ai gãi nó có buồn không? – cô đánh trống lảng.
– Người không lo đi lo mèo. – mẹ cô xoa đầu, mắng yêu.
– Nó là bạn của con. Ai là bạn con cũng lo cho hết.
– Nghe lớn quá ha.
– Hihi, con mẹ mà
Cô ngả đầu vào vai mẹ, tiếp.
– Ba có phải mối tình đầu của mẹ không?
– Ừ, ba con là mối tình đầu của mẹ.
– Còn mẹ thì sao?
– Mẹ chỉ là thứ hai đối với ba con. Không phải tình đầu, nhưng là mối tình cuối cùng. – mẹ cô cười.
– Ngày xưa ba mẹ yêu nhau có gặp nhiều thử thách không?
– Có chứ. Ba con có một cô theo từ năm 3 đại học. Lúc đầu ba con cũng ưng ưng, nhưng sau khi gặp mẹ ba chỉ dành tình cảm cho mẹ. Cô kia không bỏ cuộc, bám ba con dai dẳng và tìm mọi cách chia rẽ tình cảm của ba và mẹ. Trước khi quen ba con, mẹ chưa bao giờ gặp tình huống khó xử như thế. Nhiều lúc mẹ đã tính bỏ cuộc vì không thể chịu được áp lực mà cô kia mang đến cho mẹ. Nhưng, sau này khi nhận ra ba con là một nửa của mình thì mẹ đã mạnh mẽ hơn.
– Cô ấy làm gì hả mẹ? – cô thắc mắc.
– Nói những điều không phải về mẹ. Nghe mà ức muốn khóc.
– Làm thế nào mẹ vượt qua được.
– Mẹ mạnh mẽ dần lên. Bỏ qua những lời nói không đúng về mình. Mẹ nghĩ chỉ cần mình sống đúng với lương tâm là được rồi, đừng quan tâm người khác làm gì.
– Vâng
– Sắp gặp người ta mà sao mấy hôm nay nhìn con không khấp khởi như trước khi về VN vậy? – mẹ cô thắc mắc.
– À! Có chút chuyện ạ… – cô ngập ngừng.
– Nếu bỏ qua được thì con cho qua đi. Nhiều khi phải nghĩ mọi chuyện thoáng lên một chút. Con phải nhìn từ nhiều góc độ chứ đừng giữ khư khư ý kiến chủ quan. Hiểu lầm nhỏ mà để nó để lại hậu quả nghiêm trọng thì không đáng đâu. Còn mấy ngày nữa là đến chỗ anh ấy rồi.
– Vâng. Con sẽ suy nghĩ…
Cô bối rối khi nghĩ đến việc còn 4 ngày nữa cô sẽ đến gặp anh…
Để lại một bình luận