Phần 49
Thiên biết rõ là Huyền Vũ thánh sứ còn Huyền Vũ xuất hiện nhưng không nói gì. Ánh mắt ngài nhìn chằm chằm Thần Xà. Thật tội cho cô, từ lúc đến Huyền Thiên động có lẽ đây là lần thứ hai cô ta bị như thế này sau vụ tự đi báo thù ở Lang thành.
– Sao cậu biết nó gặp nguy hiểm mà đến cứu vậy? – Huyền Vũ cất lời.
– Ta cũng vô tình thôi, ta trở lại là để nhờ ông một việc. – Thiên nói nhưng mắt vẫn nhìn Thần Xà. Người cô giờ chả khác gì xác ướp, băng bó toàn cơ thể.
– Việc gì?
– Ta muốn đến chợ đêm. – Thiên nói dứt khoát.
– Chợ đêm? – Huyền Vũ có phần ngạc nhiên, ông ta vốn dĩ cũng định nhờ Thiên chuyện này nhưng ai dè hắn lại mở lời trước.
– Sao cậu lại muốn đến đó.
– Ta muốn tìm một người.
– Ai? – Huyền Vũ có vẻ tò mò.
– Chuyện đó ta sẽ nói sau, còn bây giờ ông có thể chỉ giúp ta cách đến chợ đêm không? – Thiên đưa ánh mắt nhìn Huyền Vũ.
Huyền Vũ ngẫm nghĩ một hồi, đến chợ đêm không phải là không có cách nhưng ông ta cần suy nghĩ mọi chu toàn. Tránh việc công sức đổ sông đổ bể bởi lẽ chợ Đêm được nghe là nơi hỗn tạp nhất sinh giới, có đủ loại người và đủ thú vui khiến cho con người ta một đi không muốn trở lại, nguy hiểm hơn nơi đó được nghe là có thế lực tà ma thống trị, người thường đến đó không nói làm gì còn Thiên. Hắn là ai? Là Huyền Vương Tam Giới, trong người hắn mang Linh Ma – Cốt Tiên – Nhân Cảm. Lỡ vào đó mà Linh Ma bị bộc phát thì chả khác gì một đại ma đầu tái sinh. Với sức mạnh của Thiên hiện giờ thì rất dễ bị ma khí nuốt chửng.
– Ông sao vậy? Có giúp được không? – Thiên hỏi Huyền Vũ khi thấy thái độ chần chừ của ông ta.
– Được… Nhưng phải có một chuyện cầu cần hứa với ta. – Sau khoảng thời gian đắn đo thì cuối cùng ông ta cũng đưa ra quyết định. Quyết định này có hơi mạo hiểm chút nhưng biết làm sao bây giờ. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!!!
– Chuyện gì? – Thiên thì nghĩ khác, hắn chỉ biết nơi đó mặc dù nguy hiểm nhưng cũng chưa đến mức như Huyền Vũ nghĩ, mối nguy hiểm mà hắn nghĩ khi vào đó là sự đối mặt với thế lực Hiểu Mộng trong đó.
– Sau khi vào đó cậu không nên lo chuyện bao đồng, càng không được thể hiện tố chất của bản thân, phải cố gắng kìm nén cái tôi của bản thân, không được vào những nơi đông người và đặc biệt hơn là phải thay đổi diện mạo của bản thân. – Huyền Vũ tua một tràng.
Thiên vẫn nghe, hắn không quan tâm mấy chuyện đó, việc hắn quan tâm là chỉ cần vào đó là đủ rồi còn những chuyện mà Huyền Vũ vừa nói thì thôi để mai sau tính tiếp.
– Được! Ta đồng ý với ông. – Thiên gật đầu cho qua.
Huyền Vũ đưa trong tay mình ra ba vật thể không xác định, 3 thứ này giống 3 quả cầu năng lượng nhưng thật sự không phải.
– Đây là Thời Quang chiếu phản, nó có tác dụng giúp cậu tránh được một họa sát thân, rõ hơn là cái mạng thứ hai của cậu. – Huyền Vũ nói rồi cầm ra trước mặt Thiên một quả cầu nhỏ màu xanh dương phát sáng lạ kỳ.
– Còn đây là gì? – Thiên chỉ tay vào nguồn năng lượng màu vàng đang tụ trên tay Huyền Vũ.
– Đây là cánh tay mới của cậu, cái này ta xin từ Bạch Hổ giúp cậu đó.
– Cái gì? Cánh tay mới sao? – Thiên quá nỗi ngạc nhiên, ai mà nghĩ cái thứ năng lượng kia lại là một cánh tay kia chứ càng không tin nó lại đến từ một người mình chưa gặp mặt lần nào, đúng là quà lạ quá nỗi nguy hiểm, không đáng tin.
– Thế nào? Cậu có muốn không hay là muốn một tay đi vào nơi đó.
– Có… có chứ!!! – Thiên không ngu, dù sao đây cũng là một món hời không lỗ với lại dù có được hay không thì cũng phải thử xem, hơn nữa món quà này Huyền Vũ xin cho hắn thì tất nhiên có có phần đáng tin trong đó.
Huyền Vũ vận khí giải tỏa năng lượng đang tích tụ trên tay mình ra. Một nguồn năng lượng mạnh mẽ bộc phát, cảm giác căn phòng tràn ngập sức sống. Những luồng khí nhỏ tụ tập dần ở phần tay cụt của Thiên rồi từ đó mà hình thần nên một cách tay lạ thường. Thiên thích thú nỗi đàng khác, cảm giác sức sống đang trở lại, hắn nhận thây ngoài sức mạnh của bản thân thì dường như đang có một nguồn sức mạnh từ nơi nào đó bổ sung vào, nguồn sức mạnh này vừa ấm áp vừa dịu, cảm giác thật nhẹ nhàng khi nó đi vào cơ thể, nó át hẳn đi phần tà khí trong người hắn khiến hắn không còn cảm giác lạnh giá trong tâm sau cái lần bạo phát ma khí ở Huyền Thiên động.
Sau một lúc tận hưởng cảm giác dịu êm, giờ đây hắn vui sướng tột cùng khi cánh tay phải đã trở lại với hắn, sức mạnh như được nhân đôi. Nhìn cánh tay mới mà Thiên lòng đầy quyết tâm, hắn chắc chắn chuyến đi này thành công 100%.
– Sao nào? Cậu thấy sao? – Huyền Vũ vuốt râu cười nhẹ.
– Tuyệt! Rất tuyệt… – Thiên chỉ biết khen tấm tắc, hắn không nghĩ sức mạnh của một Thánh sứ lại có khả năng tạo ra một cánh tay linh lực mạnh đến nhường này.
– Hà hà… cánh tay này không chỉ là một cánh giúp cậu cầm kiếm mà trong đó còn chứa thánh khí Kim Đồng Quán Nhật của Bạch Hổ, độ bền của nó gấp trăm lần đá hoa cương và còn là thứ giúp cậu áp chế ma khí trong mình, khi đi vào đó nếu cậu không chủ động vận động ma khí trong người thì cảm giác như ma khí không có trong người cậu, tất cả thế lực trong đó sẽ không cảm nhận được chút gì ma khí trên người cậu cả. Hahaha…
– Đa tạ, cảm ơn thánh sứ. – Thiên cúi đầu kính trọng.
– À… Thứ đó là gì? – Thiên sực nhớ còn một món đồ nữa, trên tay Huyền Vũ vẫn còn một tấm vé màu xanh tà dị. Không cần nói thì cũng biết đó là thẻ chiêu hồn.
– Đây là vé vào chợ đêm của cậu, thứ này vốn dĩ là của Hắc Xà Quỷ Long để lại cho ta sao này có gặp nguy hiểm thì dùng đến nhưng thiết nghĩ với một thánh sứ vạn tuổi đời rồi thì còn gì gọi là nguy hiểm nữa, ta đã cất giữ nó rất lâu nay cậu cần đến thì nhượng lại cho cậu vậy.
– Sao ông tốt với ta quá vậy? – Thiên đưa tay nhận lấy tấm thẻ nhưng vẫn thắc mắc quái lạ lại có người tốt như vậy sao, trong khi mình chưa giúp gì cho họ. Thâm tâm hắn nhắn nhủ một câu “không có thứ gì trên đời gọi là cho không cả, nhận càng nhiều thì trả càng lớn” nhưng hắn vội dẹp bỏ ý nghĩ đó đi bởi một thánh sứ đã sống đến nay thì coi như mãn nguyện rồi còn gì để hắn giúp nữa với lại bây giờ cứu đứa con là điều quan trọng nhất, mọi chuyện để sau hãy tính.
Thiên nhân lấy tấm thẻ rồi cáo biệt Huyền Vũ tại đó. Thần Xà đã có Huyền Vũ nên hắn không cần lo lắng, tấm thẻ xuất hiện trước mặt Thiên như một cánh cửa thần bí, bước qua đó coi như là Thiên đã vào chợ Đêm, có biết bao nguy hiểm đang chờ hắn phía trước…
Hồ tộc:
Màn đêm buông xuống, trên tảng đá mòn dưới ánh trăng. Một thân hình lẻ bóng đang ngồi ngắm những vì sao trên trời, tay chống cằm, ánh mắt có vẻ u sầu.
– Bạch tỷ, sao tỷ ngồi đây một mình vậy. – Một tiếng gọi từ phía sau. Người đang ngồi trên tảng đá đó không ai khác là Bạch Thiên Cơ – công chúa hồ tộc.
– Không có gì, ta muốn thư thái một chút thôi.
– Tỷ không cần dấu, nhìn ánh mắt đó cũng biết ngay là người đang có chuyện rồi. Nào! Chia sẻ cùng muội đi, có khi nói ra lại làm tâm hồn tỷ thoải mái hơn thì sao!
Nghe vậy nhưng cô vẫn im lặng, không trả lời, ánh mắt vẫn nhìn những vì sao trên trời kia. Có lẽ đang nghĩ về cố nhân chăng?
– Thôi đi mà, cho muội biết đi! Chả lẽ tỷ không tim muội sao? Muội hứa sẽ giữ bí mật mà. – Cô gái vẫn năn nỉ Bạch hồ.
– Thôi mà, năn nỉ tỷ đó, không nói là muội không nói chuyện với tỷ nữa. – Cô gái bắt đầu dùng đến khổ nhục kế.
– Thôi! Được rồi, nhưng muội hứa là phải giữ bí mật nghe chưa. – Bạch Thiên Cơ đành chịu thua, vốn dĩ cô không muốn nói ra vì cứ mỗi lần nghĩ về chuyện đó thì nỗi buồn trong cô lại dâng trào.
– Vâng! Hihi… – Cô gái dỏng tai lên háo hức.
– Thật ra, đây cũng không phải là chuyện vui gì, trước khi ta quen biết muội, rõ hơn là năm ta 18 tuổi, gia đình ta vốn dĩ đã bị sát hại dưới tay Lang Vương, lúc đó ta còn nhỏ nên chưa nhận thức được gì, thế nhưng bọn chúng vẫn không tha mà muốn diệt cỏ tận gốc. Chính cái lúc lưỡi đao kề cổ thì cũng là lúc ta gặp được cố nhân. Có thể nói đó là một người hùng của đời ta. Ánh mắt chàng nhìn ta lúc đó khiến ta không bao giờ quên, một ánh mắt đầy sự ấm áp. Từ đó mà ta chỉ biết tới chàng và chàng cũng là người quen duy nhất cuối cùng của đời ta…
– Sau đó thì sao nữa? – Cô gái có vẻ hứng thú.
– Sư tỷ sao vậy? Muội làm gì sai sao? – Cô gái bất chợt giật mình khi thấy từng giọt nước mắt trên bờ Bạch Thiên Cơ chạy dài xuống cằm. Đây là lần đầu tiên cô thấy Bạch Hồ khóc bởi lẽ từ khi quen người chị này tới giờ, chưa một lần nào cô thấy được nỗi buồn hiện lên khuôn mặt của cô ấy.
– Không sao? Ta… ta không sao? – Thôi cũng khuya rồi, chúng ta về nghỉ đi. Bạch Thiên cơ lau nước mắt rồi đứng dậy đi thẳng về phòng để lại cô em với sự ngơ ngác tột cùng. Ngạc nhiên ở đây là do cô ta đã biết được bí mật to lớn, Bạch Thiên Cơ không phải là con ruột của Hồ đế…
Hồng Kong…
Dưới mái nhà nhỏ bé trong khu rừng bạt ngàn tếu(tre). Vẫn là hai hình bóng thân thuộc là My và Ngọc, tình hình của My vẫn không đổi. Sự chấn thương tâm lý quá nặng nề khiến cô dường như mất hết lý trí, cuộc sống của cô bây giờ chả khác gì thực vật. Rất may là bên cạnh cô vẫn còn một người chị đúng hơn là một người mẹ tần tảo, không ngại khổ mà chăm sóc cô từng chút một để cô giữ được mạng tới ngày hôm nay. Ngọc cầm chiếc lược ngà chải nhẹ mái tóc cho My. Mặt cô trầm tư suy nghĩ.
– Thiên! Chàng đang ở đâu vậy, có biết ta và My chờ chàng lâu lắm rồi không, chả lẽ chàng quên chúng ta rồi sao? – Ngọc trầm tư suy nghĩ, tính đến nay cũng là một năm sáu tháng kể từ lần cuối gặp Thiên.
– Ai? – Đang trầm tư suy nghĩ bất chợt cô cảm giác được có ai đó đang ở sau mình. Vội vã quay mặt lại nhưng không thấy đâu. Hình bóng nhanh chóng xuất hiện chỗ khác.
– Haha… cũng có thể cảm nhận được sự có mặt của ta của không phải dễ. Đúng là người phụ nữ của tên tiểu tử kia có khác. – Một giọng nói ngọt ngào không kém phàm trêu vui của một cô gái với bộ váy đỏ rực. Thần hình chữ S đẹp vạn người mê.
– Bà là ai? Sao bà biết Thiên? – Ngọc không thiếu sự phòng bị trước người phụ nữ kia mặc dù cô không thấy được sát khí nào toát ra từ người đó.
– Ấy za… Ta gì thế sao? Sao ai gặp ta cũng gọi ta là bà thế trời, thật khiến người khác buồn mà! Hichic… – Cô gái đưa tay giả vờ quẹt nước mắt.
– Rốt cuộc bà là ai? Sao lại đến đây.
– Ta là ai không quan trọng, ta đến đây để lấy lại thứ vốn thuộc về mình. – Vẫn một chất giọng nửa thật nửa đùa khiến người khác không biết đằng nào mà lần.
– Cái gì? Ở đây không có gì thuộc về bà cả? Nếu không đi thì ta sẽ không khách sáo nữa đâu? – Ngọc vẫn tỏ ra một cô gái cứng rắn bởi cô vẫn không biết người trước mặt mình là ai. Nếu biết có lẽ Ngọc sẽ mất vài giây để trấn tĩnh tinh thần.
– Ấy zô… Đến thế nữa cơ à! Hihihi… ta lại thấy thú vị rồi đó. – Cô gái vẫn tỏ ra như không có gì bởi lẽ đối với cô ta, Ngọc sống được đến giờ này khi thốt ra câu đó quả là phúc ba đời.
– Bà làm gì vậy? Sao thế này, sao ta không cử động được? Hứ… thả ta ra… – Ngọc bất chợt cảm giác như mình bị hóa tượng, không nhúc nhích nổi bàn chân thậm chí cử động ngón tay cũng không được.
Cô gái đi qua Ngọc tiến vào gian nhà, nơi đó nếu không nhầm thì có một thứ đang ở trong đó, à không là một cô gái đang nằm trong quan tài băng – Lưu Ly.
– Thật tội cho ngươi quá, ấy zà… Nhiệm vụ ta giao cho ngươi như vậy cũng coi như đã xong rồi, giờ có lẽ phải nhờ chính bản thân của hắn nữa thôi.
Nói rồi cô ta gõ nhẹ vào chiến quan tài, bất chợt chiếc quan tài rung chuyển, từng đường rạn nứt ngày một to, thân hình Lưu Ly từ trong quan tài từ từ được đưa ra lơ lửng giữa không trung.
– Liệt hỏa trùng sinh… – Cô gái đưa tay lên vẩy nhẹ một cái rồi bắn ra một ngọn lửa đưa tới Lưu Ly. Ngọn lửa bùng lên đốt cháy trên không, cơ thể Lưu Ly cũng dần tan biến.
Ở ngoài, mặc dù không cử động được nhưng chứng kiến cảnh đó khiến Ngọc tức sôi máu, chỉ cảm thấy mình vô dụng nhìn một đứa em nữa tan biến trước mặt mình. Cơn phẫn nộ trong cô lại trào lên.
– Buông cô ta ra, ngươi đã làm gì cô ấy, trả cô ấy lại cho ta… – Ngọc gào thét nhìn thân hình Lưu Ly tan biến dần.
– Ấy Zô… Cứng miệng quá nhỉ? Ta thích… – Cô gái nghe thế vẫn tỏ ra vui vẻ.
– Bà, bà là đồ ác… ư ư… – Đang định chửi hết câu thì bất chợt cả cái miệng cũng không mở được luôn. Ngọc bất lực chỉ biết rơi nước mắt nhưng đâu ai ngờ rằng giọt nước mặt ấy lại khiến cô từ buồn thành vui khi cơ thể Lưu Ly tan biến hết thì thay vào đó là cơ thể khác được hình thành từ đống lửa. Một con phượng hoàng đỏ rực gào lên, nó cuộn quanh người cô gái ấy một vòng rồi đáp xuống đất hình thành lại một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mà không hề xa lạ – Lưu Ly.
– Thần kính chào chủ nhân. – Lưu Ly quỳ xuống với thái độ tôn trọng hết mức. Còn Ngọc thì vẫn chưa hết ngạc nhiên từ lần này đến lần khác.
– Ư ư… – Tiếng rên ư ử như muốn nói mà không nói được.
– Chủ nhân, đó là người quen của nô tỳ, mong chủ nhân lượng thứ bỏ qua. – Lưu Ly vội xin dùm Ngọc.
– Ồ, vậy sao? Ta cũng chỉ muốn dạy cô ta chút lễ độ thôi. – Nói rồi cô gái phất nhẹ cái tay.
– Lưu Ly? Bà ta là ai, muội quen bà ta sao? – Ngọc chưa hết Ngạc nhiên.
– Sư tỷ, đó là Thánh Sứ Chu Tước, chủ nhân của muội đó, đừng đắc tội.
– Chu Tước? Thánh Sứ… – Sao ta chưa nghe tên này bao giờ nhỉ. Ngọc vẫn tỏ ra không hiểu gì vì vốn gì 4 vị thánh sứ này đâu phải ai muốn cũng gặp được, đâu phải ai cũng biết và đặc biệt hơn là truyền thuyết về họ vẫn có nhiều người cho rằng nó không tồn tại.
– Muội sẽ nói sau, tỷ mau xin lỗi chủ nhân đi.
– Xin lỗi? Ta đâu đắc tội bà ta mà xin lỗi. – Người ta đã bảo ngu thì ngu cho chót, không biết thì không cần phải sợ. Quả đúng là thế, Ngọc vẫn tỏ ra bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Chu Tước thì khác, vui cũng có cái giới hạn của nó, không ai có thể vui vẻ mãi trước một con người không biết gì về họ cả. Chu Tước bước nhẹ tới gần Ngọc.
– Chủ nhân, xin người tha cho tỷ ấy, tỷ ấy vì không biết nên mới vậy, xin chủ nhân lượng thứ. – Lưu Ly vội chạy tới cầu xin nhưng không được cô liền quay sang bảo Ngọc:
– Sư tỷ, mau xin lỗi chủ nhân đi, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi đâu.
– Có gì phải xin lỗi, ta không làm gì sai thì đâu cần xin lỗi. – Ngọc vẫn cứng họng trong khi cô bắt đầu cảm thấy cái cảm giác nặng nề ấy lại đè lên vai mình. Nó khiến cô đứng im như pho tượng, không sau cử động nổi thậm chí còn tệ hơn là cơ thể bị thứ gì đó chèn ép rất khó thở.
– Chủ nhân, xin người, dù gì đó cũng là vợ của Thiên, xin người ta cho tỷ ấy. – Bất chợt Lưu Ly nhắc tới Thiên và cũng nhờ đó mà Ngọc được nhẹ đôi chút. Cảm giác bình thường trở lại với cô.
Chu Tước quay mặt đi.
– Theo ta về thôi Lưu Ly.
– Vâng! – Lưu Ly đáp nhẹ. Cô tiến tới trước mặt Ngọc rồi thì thầm vào tai Ngọc điều gì đó. Cuối cùng trở lại sau Chu Tước.
– Hôm nay coi như cô nợ ta một mạng, nên nhớ 1 điều, đứng trước một kẻ mạnh hơn mình thì đừng kháng cự làm gì vì rất nhanh thôi, cô sẽ hiểu được cảm giác đi tàu sáu ván là như thế nào. – Nói rồi Chu Tước và Lưu Ly biến mất. Ngọc vẫn không hết ngạc nhiên và thôi phần lo sợ nhưng dù sao cô cũng bớt đi gánh nặng trong lòng, việc Lưu Ly sống lại cũng khiến cô bớt đi phần nào nỗi buồn.
– Ước gì muội cũng sẽ trở lại bình thường thì tốt biết mấy. – Ngọc nhìn sang My với ánh mắt đầy hi vọng…
Chợ Đêm…
– Tới đây xe đi nào mọi người, mua đê, mua đê… @#$%^… – Tiếng reo hò nhộn nhịp khắp nơi, quả đúng là khu chợ tuyệt vời. Mọi thứ đối với người đầu tiên tới đây đều mới lạ thậm chí những người đã ở đây lâu năm vẫn chưa thể biết hết kì trân dị bảo của khu chợ này.
– Ông chủ, cho hỏi có gặp người này không. – Một tiếng thanh niên hỏi một lão chủ quán bán đồ vặt.
– Không, không thấy… – Ông ta trả lời ấp úng và điều đó dĩ nhiên anh chang kia biết thứ ông ta muốn là gì.
– Biết không? – Chàng trai đặt lên bàn 100 kim yêu linh tệ, đây là đơn vị tiền của Chợ Đêm. Nó có giá tương đương 100 tr so với ở nhân giới. Thiên bây giờ trong chiếc áo choàng đen mà lúc trước hắn dùng nó để lừa Mạc Đình cùng với bộ mặt khác bởi hắn không muốn để ai biết hắn ở đây.
– Biết… biết… hì hì… – Cầm tiền trong tay vui còn gì bằng.
– Người phụ nữ này mấy ngày trước có gặp, bà ta đi hai tên hộ vệ khác, mặc dù hai tên này thoắt ẩn thoắt hiện nhưng ta vẫn nhận ra. Một tên là Cái Nhiếp, tên kia là Lưu Sa.
– Sao ông biết tên họ? – Thiên có phần ngạc nhiên.
– Bí mật, đây là tốt cho ngươi. – Ông chủ quán cười lạnh.
Thiên cũng không muốn hỏi thêm bởi không nói thì hắn cũng nghĩ được đáp án vì vốn nhưng ở đây đều đa số từ tam giới phạm trọng tội mà tới đây nên việc biết về tam giới không có gì là lạ.
– Vậy, ông biết bà ta giờ đang ở đâu không?
– À, hình như bà ta nói là đến Linh Miếu thì phải, đó là nơi bọn ta thờ cúng thần tối cao ở khu chợ này.
– Linh Miếu? Nó ở đâu? – Thiên sốt sắng bởi lẽ hắn nghĩ sắm gặp được ả đàn bà độc ác kia rồi và cũng như việc tìm lại đứa con.
– Ta khuyên ngươi không nên đến anh bạn trẻ. Ngươi đang trẻ đâu cần chết sớm như vậy?
– Là sao? – Thiên khó hiểu.
– Bởi vì Linh Miếu đó là nơi ở của Thần tối cao, người đứng đầu khu chợ này và cũng là người đưa ra luật và hành luật cho khu chợ này, đến đó chỉ có khi nào Bán Nguyệt Nhật Cảnh để tạ ơn thôi còn những ngày khác không nên đến.
– Vì sao? – Tính Thiên hay tò mò nên hắn muốn biết thì biết cho chót.
– Bởi chưa từng có ai vào đó mà trở ra cả. Người đi vào thì nhiều vô kể mà người đi ra cho đến nay vẫn chưa thấy con số 1. Ta cũng chỉ biết đến đó thôi, anh bạn, cậu có muốn mua gì không. Chỗ ta nhiều hàng chất lượng tốt lắm.
– Cảm ơn, ta có thứ của ta rồi.
– Ý cậu là thanh sắt rỉ trên tay đó sao, chỉ qua cũng Nghịch Lân thôi mà. – Ông chủ quán liếc mắt qua thanh kiếm.
– OMG! Ông biết cả Nghịch Lân đang trong tay ta sao? Ông nghĩ sao nó là thanh kiếm rỉ trong khi nó là nhất bảo trong thập bảo nhân gian. – Thiên bắt đầu thấy có gì đó sai sai với ông chủ này.
– Haha… Đúng là biết 1 mà không biết 10. Đó chỉ là một mảnh của Hiên Viên kiếm sao sánh được với thứ ta đang có trong tay. Thế nào muốn trao đổi không. – Ông chủ quán cười nhẹ.
– Ta muốn xem qua thứ đó được không? – Thiên tò mò.
– Mời!
Hắn và ông chủ quán tiến vào gian phòng bí mật. Ở giữa là một cái hòm to lớn được khóa kỹ càng, dây xích chằng chịt nhìn như nó chưa từng được ra bao giờ, bụi bặm vẫn bám rít trên dây xích với hòm.
– Đây là gì?
– Vạn Giới Thần Lực.
– Cái gì? – Thiên tròn xoe mắt.
Để lại một bình luận