Phần 40
Hồng Kông…
– Sư tỷ, đã gần bốn tháng rồi sao vẫn chưa thấy tin gì về anh ấy vậy. – My lo lắng hỏi Ngọc, cô không hiểu tại sao lúc ở gần hắn cô lại không có cảm giác này nhưng khi xa hắn, dù chỉ một ngày thôi cũng khiến cô bứt rứt không yên.
– Em đừng lo, anh ấy sẽ về sớm thôi. – Ngọc an ủi My.
– Về sớm? Sợ các ngươi không chờ được ngày đó rồi. – Bất chợt một giọng nói lạnh lùng của một con đàn bà từ cửa tiến vào. Không ai khác đó là Hiểu Mộng. Người đàn bà nguy hiểm nhất mạnh đất Hồng Kông này.
– Hiểu Mộng? Ngươi đến đây làm gì? – Ngọc và My cảm nhận được sát khí nằng nặc từ người phụ nữ này nhưng biết làm gì lúc này bây giờ. Họ đã lớn lên trên mảnh đất sát thủ này nên tên tuổi của bà ta không ai trong giới sát thủ lại không biết.
– Hahaha… Đến đây làm gì sao? Ta vốn dĩ đâu cần đến đây nhưng vì hai tên kia làm ăn không ra hồn gì cả nên khiến ta phải đích thân đến đây đó, có thấy vinh dự không nào. – Hiểu Mộng vừa nói vừa bước tới gần hai người.
– Bà đừng qua đây, nếu không bọn ta sẽ không khách sáo đâu.
– Ôi chao! Sợ quá cơ! Khách sáo kia đó, ta lại muốn như thế đó, haha… – Hiểu Mộng nhếch môi với nụ cười đầy nham hiểm sau đó bà ta lao tới My và Ngọc.
– Chạy đi, để chị đối phó bà ta. – Ngọc đẩy My ra rồi tiếp chiêu của Hiểu Mộng.
– Chạy ngay đi! Trước khi mọi điều dần tồi tệ hơn, haha… – Hiểu Mộng nghiến răng lao tới. Bà ta xuất hiện trước Ngọc trong nháy mắt rồi vòng ra sau lưng và tung một chưởng vào lưng Ngọc.
– Phụttt… ahhh… – Ngọc không kịp phản xạ, đối với bà ta thì giết Ngọc dễ như trở bàn tay nhưng bà ta không thích vậy. Phát chưởng vừa rồi bà ta chỉ dùng đúng 5 phần công lực nhưng cũng đã đủ khiến Ngọc phản nằm vật ra đất mà hộc máu.
– Chị Ngọc, ta giết ngươi. – My lao tới Hiểu Mộng.
– Đừng, chạy đi My. – Ngọc hốt hoảng gào lên nhưng không kịp nữa rồi. Lúc My lao tới Hiểu Mộng cũng là lúc cảnh tượng Ngọc không mong nhất đã đến. My nằm xoài ngay trên đất mà còn thậm tệ hơn Ngọc. Không chỉ hộc máu mà toàn thần cô bầm dập như bánh chuối.
– Haha… Giờ sao đây ta, nên giết hay nên chơi đùa nhỉ. – Hiểu Mộng ve vẩy chiếc quạt trước mũi.
– E e… e… eee… – Bất chợt một tiếng khóc của một đứa bé và một lần nữa tai họa lại chồng thêm tai họa.
– Ô! Ra đây là con của tên đó sao, kẻ đã giết con ta hả. – Hiểu Mộng bồng đứa bé đang khóc trên tay một cách rất lỏng lẻo, đứa bé có thể rơi xuống đất bất kỳ lúc nào.
– Không! Đừng làm vậy, ta xin ngươi, đừng làm vậy. – My hốt hoảng van xin.
– Tha sao? Vậy lúc trước khi chồng ngươi giết con ta hỏi hắn sao không nghĩ tới hậu quả của ngày hôm nay. – Hiểu Mộng liếc mắt nhìn My, cái chết của con bà ta cũng đau lòng lắm chứ mặc dù đó chỉ là một đứa con nuôi nhưng bà ta không thích báo thù theo cách này mà muốn Thiên chứng kiến cảnh con mình trở thành nô lệ cho bà ta, bán mạng cho bà ta. Điều đó vui còn gì bằng đối với bà ta.
– Ngươi muốn làm gì. – Ngọc nhìn Hiểu Mộng với ánh mắt sắc lạnh.
– Haha… Ta muốn gì thì sau này ngươi sẽ biết thôi, haha… – Hiểu Mộng cất tiếng cười hả hê rồi biến mất ngay sau đó.
– Trả con lại cho ta, không, hãy trả con lại cho ta… huhuhu… – My òa khóc gào theo cô bò lê lết trên nền nhà, miệng vẫn chảy máu.
Ngọc chứng kiến cảnh đó cũng đau khổ không kém nhưng cô biết làm gì bây giờ, đứng lên đã khó rồi huống hồ đuổi theo. Điều mà cô có thể trông chờ lúc này là Thiên nhanh chóng trở về…
Huyền Thiên động…
– Ahh… – Thiên bắt đầu mở mắt sau hai ngày bất tỉnh. Đầu hắn vẫn cảm thấy đau, cả người hắn cũng vậy. Hắn đâu biết đã bị Thần xà ném mình như thế nào.
– Là cô chăm sóc cho ta sao? – Thiên ngạc nhiên khi thấy Thần xà bê chậu nước vào.
– Không phải ta thì còn ai vào đây. Tỉnh rồi thì tự mà lo đi. – Thần xà đặt chậu nước xuống rồi ra ngoài.
– Ê ê… từ đã, trời ạ, người gì mà kỳ cục. – Thiên tiện miệng nói ra lời nhận xét và bất chợt cái giá hắn nhận được ngay sau đó.
– Ngươi nói gì? – Thần xà bất chợt xuất hiện trước mặt khiến hắn giật mình.
– Ahh… ta… ta… bốp… ahhh… ôi mẹ ơi! Cô giết người hả. – Thiên đang ấp úng thì ăn trọn ngay cái tát trời giáng khiến hắn choáng cả mặt.
– Đó là còn nhẹ… không nhờ ta thì bây giờ ngươi đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi. – Thần xà đứng phắt dậy bước ra ngoài.
– Cô cô… ahhh… ui mẹ ơi, chết con mất… ahh… – Thiên cạn lời, hắn chỉ biết ôm mặt mà rên rỉ.
– Hà hà… tỉnh rồi sao? – Một giọng ôn tồn bước vào.
– Ta ngủ bao lâu rồi?
– Hai ngày.
– Hai ngày sao, ôi! Chết rồi, ta quên mất lời hứa rồi, ta xin lỗi. – Thiên giờ mới sực nhớ ra lời hứa của mình khi hắn nhìn ra cánh đồng Tuyết Liên.
– Hà hà… không sao, nói xem cậu đọc được gì ở trên đó.
– Mọi thứ, quả là nhiều điều trong quyển sách ấy điều trắng tinh với ta, lần đầu tiên ta biết được nhiều đến vậy… @#$%… – Hắn tua một hơi dài, mồn một từ ý mà hắn biết được.
– Tốt! Tốt lắm, cậu quả là người có duyên mà, haha… – Huyền Vũ vuốt râu cười mãn nhãn.
– Ông nói sao, ta không hiểu. – Thiên nhăn mặt nhìn Huyền Vũ.
– Haha… Thời gian sẽ chứng minh tất cả, cứ từ từ anh ban trẻ.
– “Hừ, đúng là gừng càng già càng cay, người càng già càng nguy hiểm. ” – Thiên nhĩ thầm.
– Vậy giờ cậu đã biết cách trồng chúng rồi chứ. – Huyền Vũ đưa mắt nhìn cánh đồng Tuyết Liên ngoài kia.
– Để ta thử. – Thiên nói không được chắc chắn cho lắm.
– Hà hà… đời còn dài, tương lai của cậu còn rất nhiều điều phía trước, chậm một bước vẹn một đường, vội vàng hấp tấp có ngày diệt vong… hahaha… – Huyền Vũ nói lên một câu triết lý rồi bước ra ngoài.
Thiên cũng chả để ý mấy câu nói đầy ẩn ý của Huyền Vũ làm gì, hắn tin có ngày hắn sẽ tự khai mở nó. Hắn xếp bằng luyện công, quả thực từ lúc bước vào Huyền Thiên động khiến hắn cảm thấy nội khí trong mình dào dạt, khả năng bình phục rất nhanh chóng thậm chí tuy hắn mất đi một cách tay nhưng nội lực trong hắn cảm thấy còn sung mãn hơn so với lúc còn nguyên vẹn. Hắn biết lý do ở đây là nhờ vào cánh đồng Tuyết Liên đó, theo như quyển sách đã ghi thì khí âm không chỉ khiến con người bộc phát thú tính mà tốc độ chuyển hóa trong người sẽ nhanh hơn mức bình thường, người có khí âm càng nổi trội thì khả năng hồi phục sinh khí càng mạnh nhưng nếu vượt quá ngưỡng sẽ khiến kẻ đó si mê chấp ngộ mà hóa ma.
Hắn nhìn cánh đồng Tuyết Liên ngoài đó đẹp thế mà nguy hiểm phết. Hắn tập trung tâm trí nhìn sâu vào bên trong bản thân. Hắn cố gắng khai phá khí âm đang ở trong mình. Bất chợt hắn giật mình khi cảm nhận được luồng sát khí vô cùng mãnh liệt đang ẩn giật bên trong, nó chưa bộc phát nhưng trông có việc rất uy lực. Hắn cố gắng nhìn sâu vào, tập trung vào luồng khí đó thì bất chợt một tiếng nói khiến hắn giật mình.
– Ngồi đó làm gì, còn không mau trồng hoa Tuyết Liên cho ta. – Giọng của Thần xà quát thẳng vào mặt hắn.
– Ui cha, hết cả hồn, cô là ma nữ u hồn à, sao cô đi không có tiếng bước chân vậy. Đã vậy còn ăn nói nhưng muốn thịt tươi người ta vậy. – Thiên tua hết lời nhận xét về Thần xà.
– Ngươi dám, đừng quên ngươi nợ ta một cái mạng đó.
– Nợ gì? – Thiên ngạc nhiên.
– Lúc trước ngươi có nhớ con rắn suýt ăn thịt ngươi ngoài rừng U Minh không.
– Hả? Sao cô biết? Đừng nói với ta cô là… con lục xà đó nha… – Thiên lấp lửng đoán mò.
– Vậy ngươi nghĩ ta là ai?
– Cô… cô… ahhhh… ôi mẹ ơi, cứu con… – Thiên đang ấp úng không biết nói sao thì bất chợt Thần xà hóa lại con lục xà lúc trước tiếng gần đến hắn. Cái lưỡi nó đưa ra liếm láp không khí trông thật kinh tởm kèm theo hai cái răng nanh sắc nhọn, dài ngoằng. Hình dạng của con lục xà giống y hệt so với con lục xà trước kia Thiên gặp. Có điều cảm giác hai lần gặp thì khác nhau hoàn toàn. Lúc trước hắn đã không còn chút sinh khí để chạy nên nỗi sợ không còn là gì với hắn nhưng bây giờ thì khác, cả người hắn tràn ngập sinh lực nhưng khi đối diện với Thần xà lần nữa hắn lại cảm giác được mình nhỏ bé tới nhường nào, bất lực tới nhường nào, hắn chỉ biết la làng mà bỏ chạy ra ngoài.
– Mẹ ơi cứu con, trời ơi là trời, oan gia ngõ hẹp mà… ahhhh… – Hắn vẫn la toáng lên mà chạy không biết trời đất gì cả.
– Sư phụ! Hắn lại phá cánh đồng Tuyết Liên mà con mất công chăm sóc nữa rồi. – Thần xà bực bội nói với Huyền Vũ. Lúc này Huyền Vũ chỉ biết vuốt râu cười trừ.
– Haha… Do ngươi dọa nó mà còn kêu ta làm sao giúp ngươi đây. Mà đừng lo, với sức mạnh của nó thì cả cái cánh đồng Tuyết Liên này chả là gì cả, haha…
– Ý người là sao?
– Rồi ngươi sẽ biết. – Huyền Vũ trả lời một câu mà khiến ai ai cũng khó chịu.
Để lại một bình luận