Phần 34
Tại một căn hộ…
– Anh Thiên, anh tỉnh rồi sao? – Tiếng của một cô gái nhìn Thiên.
Thiên nhìn hình bóng cô gái trong mờ ảo, một hồi sau hắn mới nhìn rõ hẳn.
– Ngọc, là em sao? – Thiên ngạc nhiên trước người con gái hắn vừa nhìn thấy. Hắn rất vui mừng nhưng chỉ được một lúc.
– Lưu Ly, Lưu Ly… không… không thể nào… – Thiên vùng dậy nhảy sang chỗ Lưu Ly đang nằm bên cảnh, một đường kiếm xuyên ngực.
– Lưu Ly, em tỉnh lại đi… mau tỉnh lại đi mà… anh xin em, đừng làm anh sợ… – Thiên lay cơ thể của cô nhưng không có động tĩnh gì.
– Anh xin lỗi mà, anh xin em, đừng rời xa anh… hãy quay về với anh đi, em đừng chết mà… huhu… – Thiên òa khóc, hắn khóc lóc như đứa trẻ con mất mẹ vậy. Hắn ôm cơ thể của cô, úp mặt vào lồng ngực của cô mà òa khóc.
– Thôi! Anh đừng khóc nữa, cô ấy đi rồi. Cô ấy đã nói cho em biết hết sự thật. – Ngọc bước đến đặt tay lên mái tóc Thiên an ủi hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại rơi vào cảnh tượng này, vừa vui vừa buồn, vừa đau khổ vừa hạnh phúc. Hắn chỉ mới gặp lại người thân cũng là lúc hắn vừa mới chia tay người thân. Ông trời quả là trớ trêu cho hắn.
– Không… anh không tin… Lưu Ly, em tỉnh lại đi, anh xin em… – Thiên vẫn bỏ ngoài tai câu nói của Ngọc, hắn không quan tâm có bí mật gì lúc này. Hắn chỉ quan tâm là người vợ của hắn không từ mà biệt trong lúc này.
– OMG! Cái gì thế này? Không… đừng mà, xin em… – Thiên ngạc nhiên khi cơ thể của Lưu Ly bắt đầu bốc cháy. Hắn không tin vào mắt mình là điều gì đang xảy ra nữa. Em không biết phải làm gì lúc này, chỉ biết ở đó mà gào thét như nít.
– Nhanh đi, dùng cái này đóng băng cô ấy lại. – Ngọc vội đưa ra trước mặt Thiên một viên ngọc mày xanh dương.
– Băng châu? – Thiên ngạc nhiên với thứ Ngọc đang cầm trên tay. Đó là món quà hắn tặng cho Lưu Ly lúc trước, hắn sực nhớ lại cô từng nói công dụng của viên Băng châu này. Hắn vội mã đưa viên ngọc đặt lên lồng ngực của cô. Một cảnh tượng đáng xem đã xảy ra. Trước cái nóng mãnh liệt của Hỏa đan đang đốt cơ thể cô thì viên Băng châu không có hiện tượng tan chảy gì mà ngược lại nó tỏa ra khi chí hàn lạnh cắt gia cắt thịt. Luồng khi lan dần ra xung quanh áp hết những ngọn lửa đang cháy vùn vụt. Chỉ một lúc sau. Thân hình của một cô gái, đúng hơn là chả còn cô gái nào nữa cả đã bị đóng băng. Qua lớp băng Thiên vẫn thấy được một vết sáng đỏ rất yếu ớt nơi tim của Lưu Ly. Đó chính là Hỏa đan, chỉ còn hỏa đan thì cô vẫn còn cơ hội sống dù là rất thấp. Việc hắn cần làm bây giờ là tìm Thiên Mệnh.
– Sao em có được nó? – Thiên sau khi trấn an tinh thần hỏi Ngọc về sự việc vừa rồi.
– Cô ấy đã đưa cho em. Lúc cô ấy được đưa đến đây thì đã sắp chết, cô ấy kể lại cho em về việc em và My được đưa đến đây. Vụ bắt cóc ấy là sắp xếp của Lưu Ly, hai tên vừa cứu anh là hai tên sát thủ trước kia đã bắt cóc chúng em. Chúng được Lưu Ly nhờ giúp, cô ấy làm vậy là muốn anh rèn luyện về mặt nội tâm cảm xúc của bản thân. Cô ấy không muốn anh yếu đuối hay sai lầm khi ra quyết định trước mặt người thân. Khi cô ấy đưa cho em Băng châu đã nói cho em về tác dụng của nó. Cô ấy nói em hãy đưa nó cho anh để làm vật phòng thân.
– Vậy sau tất cả em có tha thứ cho cô ấy không? – Thiên hiểu ra mọi chuyện sau lời kể của Ngọc, hắn có phần hơi sốc nhưng hắn không quan tâm điều đó nữa. Hắn sẽ tha thứ và luôn tha thứ cho Lưu Ly sau tất cả.
– Em cũng giận cô ấy lắm nhưng sau khi em suy nghĩ lại thì em lại cảm nhận được một tình yêu mãnh liệt của cô ấy dành cho anh. Sau tất cả, thì cô ấy vẫn luôn nghĩ về anh, luôn sẵn sàng hi sinh để bảo vệ anh. Rất ít khi có người con gái nào như vậy. Do đó mà em không thể không tha thứ cho cô ấy được.
– Ừ! Anh cảm ơn em. Mà My đâu rồi? – Thiên cảm thấy an ủi phần nào sau lời nói của Ngọc nhưng hắn không quên để ý tới My.
– Cô ấy không có ở đây.
– Vậy cô ấy ở đâu? – Thiên hơi bất ngờ với câu nói của Ngọc.
– Chả lẽ… – Thiên đang suy đoán lung tung.
– Không! Anh đừng lo, cô ấy đang sống rất tốt, chỉ qua là em đến đây để tránh tai mắt hai tên sát thủ kia thôi.
– Em cũng biết bọn chúng. – Thiên lại được một vố bất ngờ nữa.
– Tất nhiên! Anh quên em là sát thủ sao? Trong giới sát thủ không ai không biết hai tên được mệnh danh là bậc thầy sát thủ kia cả.
– Vậy nếu chúng biết em có quan hệ với anh thì sao? – Thiên lo lắng hỏi.
– Không sao! Chúng không biết được đâu anh đừng lo, mà tay anh sao rồi. – Nói chuyện một hồi giờ Ngọc mới để ý tới tay hắn. Một tay bị cụt còn một tay đang băng bó.
– À không sao? – Thiên giờ mới để ý tới tay, hắn giờ mới cảm thấy đau thật như hắn cũng phải chịu đựng.
– Thật đáng tiếc! – Một tiếng nói lạnh lùng ngay sau Thiên. Hắn quay lại và nhận ra hai kẻ đó, chúng là Hắc Điêu và Bạch phụng.
– Sao các ngươi tới đây. – Thiên vẫn không quên đề phòng trước hai tên này.
– Anh đừng lo, họ tới giúp anh đó. – Ngọc nói vào tai Thiên.
– Giúp anh sao? – Thiên lại thêm ngạc nhiên. Hai tên này vừa cứu hắn, hắn tuy biết nhưng vẫn không quên chúng là sát thủ. Có thể lúc nãy là do chúng còn nợ Lưu Ly nhưng giờ hết nợ rồi thì còn gì để chúng giúp nữa.
– Không hẳn. – Tiếng của Hắc Điêu.
– Ngươi muốn gì? – Thiên đưa ánh mắt không hết đề phòng nhìn Hắc Điêu.
– Tay ngươi có thể chữa lành, hãy đến rừng Sương Mù tìm làng Rèn. Ở đó sẽ có người giúp được ngươi. Mà tìm được hay không lại phải dựa vào cái duyên của ngươi nữa. – Bạch phụng nói một hơi rồi quay mặt biến mất, Hắc Điêu cũng vậy. Thiên thì vẫn ngơ ngác ra đó với những lời nói của Bạch Phụng.
– “Readly? Chúng đang giúp mình thật sự sao? ” – Thiên nghi hoặc trong đầu. Hắn sợ đây là cái bẫy những ngay sau đó hắn dẹp ý nghĩ này đi vì vốn dĩ nếu muốn chúng có thể giết hắn ngay lúc này.
– Anh sao thế? Không tin họ sao? – Ngọc hỏi khi thấy hắn lặng người.
– À không có gì, anh vẫn không nghĩ chúng là sát thủ.
– Đúng! Ta nghĩ ta không giống sát thủ chút nào sau vụ đó nữa rồi. – Hắc Điêu nói với Bạch Phụng khi Bạch Phụng hỏi hắn. “Ngươi có cảm thấy bản chất sát thủ trong chúng ta đang mất dần đi không. ”
– Thôi, cả đời làm sát thủ rồi! Giờ đi ngao du tự tại thử làm người tốt một lần xem sao. – Bạch phụng an ủi Hắc Điêu cũng như đối với bạn thân. Việc chúng không làm sát thủ nữa có khi cũng là một cái tốt…
Quay lại với Thiên, đến hắn mới dám mò mặt theo Ngọc tới chỗ My đang ở. Nơi cô đang ở là một căn nhà khang trang lộng lẫy. Trông rất sáng giá, kiểu bị bắt cóc mà nhốt ở đây thì ai cũng muốn được bắt cóc.
– Cốc cốc… ai vậy? – Tiếng gõ cửa và tiếng hỏi của người phụ nữ bên trong căn phòng.
– Anh đây? Là Thiên đây, anh đến thăm vợ này. Mở cửa đi anh. – Thiên tỏ ra hứng khởi trước giọng nói vừa rồi. Hắn nghĩ My sẽ rất vui mừng và chạy ra săn đón hắn ngay lập tức, có thể ôm hắn hôn hít hắn nhưng tất cả đều trái ngược.
– Thiên nào? Tôi không quen ngươi đó. – Giọng nói lạnh lùng hẳn.
– “What the hell? ” Cái quái gì vậy. – Thiên ngạc nhiên tuột độ. Hắn tưởng mình nghe nhầm nên gọi lại.
– Là Thiên đây, chồng em đây, em không nhớ sao?
– Tôi không có người chồng nào tên Thiên cả? Xin lỗi anh nhầm nhà rồi. – Vẫn một giọng lạnh lùng xen lẫn tức giận trong đó.
– Anh đây…
– Thôi để em. – Ngọc nói với Thiên khi thấy hắn cố gắng như vậy nhưng My vẫn không chịu mở cửa.
– Chị đây? Mở cửa cho chị đi em.
– Hôm nay em mệt? Muốn đi ngủ? Chị mở ở phòng khác đi. – My nói rồi tắt điện khiến cho căn phòng cô tối sầm.
– My à! Em hiểu lầm rồi, chị biết em đang có tâm trạng như thế nào nhưng tất cả là hiểu lầm thôi. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Lưu Ly đã nói ra hết sự thật. Mọi việc là do cô ấy làm, không liên quan gì tới Thiên đâu.
– Em không quan tâm, chị đi phòng khác ngủ đi.
– My à, em hãy nghe anh nói. Anh biết anh có lỗi với em rất nhiều, anh xin lỗi, My à, em mở cửa cho anh đi. – Thiên bắt đầu hình dung ra mọi chuyện. Hắn biết vì sao cô ấy giận mình và không chịu nhận mình là chồng. Hắn cố gắng dãi bày, đập cửa để mong một hành động từ My nhưng tất cả vẫn im lặng.
5 Phút… 10 phút… 30 phút… 1 tiếng…
– Thôi, mình qua chỗ khác đi. Ngày mai em sẽ nói chuyện với My. Có lẽ em ấy chưa chấp nhận nhanh được chuyện này, hãy cho em ấy thời gian. – My nói an ủi Thiên trong khi hắn đang khóc. Hai hàng nước mắt vừa đổ vì Lưu Ly xong giờ lại đến My. Chưa bao giờ trong một ngày hắn lại khóc nhiều đến vậy, còn hơn cả con gái thất tình ôm mặt khóc nơi xó xỉnh.
Thiên cũng hết nước, hôm nay quá mệt mỏi rồi. Vừa trải qua kiếp sinh tử nên hắn cần nghỉ ngơi. Hắn ở cùng phòng với Ngọc, đêm hôm đó hắn và không sao ngủ được. Cả hai mở mắt nhìn nhau tới sáng, Thiên thỉnh thoảng kể lại cuộc sống của hắn suốt một năm qua và Ngọc cũng vậy.
Để lại một bình luận