Gã lắc đầu tự nhủ “không được” mà sao bàn tay chẳng chịu nghe lời, nó xoa xoa bầu ngực của em phía ngoài lớp áo em, rồi nhanh chóng luồn vào trong. Đầu óc gã như mụ đi, gã như con thú lao vào cơ thể nóng hổi kia. Môi gã tìm đến môi em, em ú ớ đáp lại, hai tay xiết lấy lưng gã.
Chẳng hiểu bằng cách nào, cả hai không còn mảnh vải che thân, gã trườn lên người em trong cơn thèm khát, em như mơ như tỉnh ú ớ nói nhảm, cả hai cơ thể như hòa làm một. Cái mặc cảm tội lỗi lúc đầu biến sạch đâu hết, thay vào đó là cơn dục vọng tràn ngập hết tâm trí gã. Mắt gã đỏ ngầu hụp lặn trên cơ thể em, bàn tay tội lỗi như muốn vò nát tấm thân mỏng manh kia, em ú ớ rên lên sau những cú thúc mạnh bạo của gã. Đầu óc gã mụ đi không còn nhớ gì nữa.
Mở mắt dậy đầu nhức như búa bổ, bên cạnh gã Tiên vẫn ngủ vùi, tấm lưng trần thấp thoáng sau lớp chăn bông bị tụt xuống. Gã tự trách mình đã làm chuyện có lỗi với Tiên, với cả Nhi nữa. Giờ gã biết đối mặt với Tiên ra sao, em tin tưởng gã, đáp lại lòng tin ấy trong cơn dục vọng điên rồ, gã đã chiếm lấy em. Gã thở dài nhặt đống đồ vương vãi đi vào nhà tắm.
Lúc trở ra Tiên đã dậy từ bao giờ, quần áo đã được mặc vào đâu đấy, em đang nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường lướt điện thoại. Thấy gã em cười buồn.
– Anh dậy lâu chưa?
– Anh xin lỗi, hôm qua say quá… Tiên chen ngang chặn lời gã lại.
– Thôi không sao đâu, anh đợi em vệ sinh cá nhân tí rồi mình về. Dứt lời Tiên bước nhanh vào wc.
Nhìn thái độ của Tiên làm gã không biết em có giận mình không nữa. Còn Nhi, em mà biết chuyện này… gã chán nản không muốn nghĩ đến.
Rất nhanh sau đó Tiên đi ra, thái độ vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
– Về thôi anh. Rồi Tiên bước ra trước.
– Uh. Gã thì thầm đáp lời như tự nói với chính mình.
Trả phòng đưa Tiên về, gã cũng nhanh chóng về quán. Trong đầu không ngớt những mặc cảm tội lỗi gã đã gây ra.
Ngày đéo gì mà bao chuyện vớ vẩn. Buổi chiều đang ngồi trông nhà có mấy ông khách vào, cho lên tầng 3 thằng Nam trông. Được lúc thấy nó gọi lên, chả biết có chuyện gì mà có vẻ gấp. Chạy lên thấy cả ông Quang với thằng Toàn cũng ở đó, 2 thằng kia chắc đang ngủ, ông khách thì đang chửi chửi cl gì đấy gã hỏi thằng Nam.
– Chuyện gì đấy mày.
– Khách mất ví.
– Thì tìm cho khách đi đứng cả lũ đây làm gì.
– Tìm rồi có thấy đâu.
– Đkm chúng mày không trả đây tao đánh từng đứa, gọi hết nhân viên quán ra đây. Ông khách oang oang chửi.
– Anh mất ví bao giờ, kiểm tra kỹ chưa? Quán em khách để quên đồ đạc chưa bao giờ bị mất.
– Đm mày già mồm đéo gì, tao mất ví ở đây không chúng mày lấy thì ai.
– Anh nhớ lại để quên đâu không, hay tìm kỹ lại lần nữa xem. ĐM thấy cay cay sống mũi rồi.
Thằng lol ấy hùng hổ lại đạp từng thằng, thằng Nam ăn 1 cú bay mẹ ra sau, thằng Toàn né mà vẫn dính, đạp gã với ông Quang nhưng né được hết. Quang cay lắm định lao vào ăn thua luôn nhưng lại cố nhịn. Gã không nói gì mở cửa đi ra, thằng đầu buồi kia quát tháo gì mà kệ cm nó. Gọi cho anh H lên giải quyết chứ không đánh nhau. Khổ cái ông H đi có việc đéo ở nhà, gọi chị C.
Vài phút sau bà C qua, hỏi han này nọ, gã kệ xuống tầng 1 trông quán. Đm điên cả tiết, thằng giang hồ nửa mùa ở đâu đến. Lúc sau thấy nó xuống mở cốp xe, cái ví chình ình trong đó, đéo có lấy một lời xin lỗi. Đúng xã hội, thể loại người nào cũng có.
Buổi tối đang làm trái cây thì có tin nhắn, mở ra xem thì là Tiên.
– Đang quán à anh.
– Uh, đang bóc bưởi. Qua giúp anh đi.
– Thôi em nghỉ nốt hôm nay.
– Uh tùy mày.
– Anh này, anh…
– Gì thì nói đi.
– Anh coi em là gì.
– Mày như đứa em anh chứ là gì.
– Em biết, anh chỉ chịch xã giao em thôi.
– Ơ cái con này, nói gì vậy.
– Thôi quê đi anh.
Nhắn lại không thấy trả lời, gọi điện không nghe máy. Chán vl luôn, chắc kiểu này cai rượu mẹ nó đi cho lành.
Khoảng 10h phòng đặt sinh nhật kéo nhau đến, hóa ra mấy em dịch vụ, đông vcl. Xinh xấu, lùn cao, béo gầy tụ hội đủ cả, kéo theo hơn chục thằng “xe ôm”. Bài khúc hát mừng sinh nhật vang lên như một thủ tục không thể thiếu. Âm thanh những giai điệu cuối của bài hát chưa dứt có vài đứa ra.
Cắm nhạc cho em đi.
Anh lấy em cái đĩa với cái thẻ ATM.
Thêm khăn ướt, la vi với coca anh nhé.
Anh lấy em mấy bao ba số.
Anh ơi tắt hết đèn đi để mình chớp thôi.
Anh ơi tắt TV.
Anh ơi tắt hết điều hòa cho em.
Anh ơi…
Tiếng kêu tiếng gọi lao xao nhức cả đầu.
Trong phòng kẻ đứng người ngồi lắc lư điên cuồng theo điệu nhạc đinh tai nhức óc.
Có mấy em nhảy rất sexy cởi đồ trèo lên phía sân khấu uốn éo, thằng Quân mà trông thấy chắc đến bục chỉ.
Đang ngồi chán nản, đêm nay lại một đêm dài thì cánh cửa mở ra, lao nhao 4 – 5 đứa cả trai gái cãi nhau ỏm tỏi, xô xô đẩy gì đấy chẳng quan tâm lắm cho đến khi một thanh niên vớ ngay chai bia phang thẳng vào đầu một ả.
Ả xụm xuống, mắt trợn lên, giãy mấy cái như gà bị cắt tiết, mấy đứa kia xúm xít bịt vết thương cõng xuống dưới đưa đi bệnh viện.
Thanh niên kia tái mặt bỏ vào phòng.
Sự việc xảy ra nhanh quá, gã chỉ biết đứng nhìn. Món quà sinh nhật dành tặng cho nhau đầy bất ngờ và… máu. Gã lấy đồ dọn dẹp đống mảnh vỡ dưới sàn lẫn những giọt máu của em gái kia. Thôi thì cũng mong cho em nó tai qua nạn khỏi, và thầm chửi cái đkm thằng ml vũ phu kia, dù gì cũng con gái mà, đỵt bà nhà mày.
3h sáng, gã với thằng Toàn ngồi đàm đạo đủ thứ chuyện từ thời sự quốc tế đến trong nước, từ kinh tế đến chính trị, từ văn hóa trở về giáo dục, gái gú, hàng họ… nhằm qua cơn buồn ngủ. Đang hăng say thì.
– Anh vào quét qua cái sàn cho em, trơn quá.
– Ok.
Bước vào phòng gã chếnh choáng suýt ngã, đầu óc lâng lâng như người say rượu.
Đéo hiểu sao chúng nó ở trong này suốt mấy tiếng đồng hồ được.
Không khí nó bức bối ngột ngạt kinh khủng, tiếng nhạc xập xình không ngừng nghỉ, đèn chớp lập lòe.
Dưới đất vương vãi nào giấy, nào vỏ bánh kẹo hoa quả, bia bọt nước ngọt lavi đổ lênh láng dưới chân làm sàn nhà vừa nhớp nháp vừa trơn.
Khói thuốc nồng nặc như một lớp sương vây kín căn phòng làm gã ngạt thở.
Con trai thì cởi trần, có thằng mặc mỗi cái sịp, mấy em gái thì có đứa mặc mỗi đồ lót, nhìn như cái ổ tệ nạn.
Giữa phòng 5 – 7 đứa vẫn lắc lư uốn éo theo bản năng, vài em gái đứng trên sân khấu múa may gì đấy như mấy con lăng quăng, trên ghế quanh phòng la liệt kẻ nằm người ngồi ôm ấp, vuốt ve, hôn hít, sờ mó nhau chỉ thiếu tụt quần ra chịch.
Gã chán nản cố gắng quét dọn đống rác dưới chân dồn lại một góc, lấy cái chổi lau qua loa rồi biến ra khỏi phòng, đéo thể chịu được cái không gian đấy thêm giây phút nào.
– Đkm cái phòng này nó kinh vl ra mày ạ.
– Sao thế. Thằng Toàn quay sang.
– Đm nó bẩn, nó nát vl.
– Ờ thì chúng nó bay chả thế.
– Thế cái beep, mày vào mà xem. Đéo ai bẩn như chúng nó.
– Uh thì kệ mẹ đi.
– Nay công an nó mà úp thì đi cả lũ. Kẹo ke dùng chưa hết chúng nó vứt nhoe trên bàn kia kìa.
– Vcc sao ẩu thế.
– Haizz, thế mới nói. Gã thở dài.
5h hơn nhắc chúng nó nghỉ, gọi mãi 3 – 4 lần đến tận 6 rưỡi mới vào kiểm đồ được.
Xuống thanh toán nó cứ cải này nọ đéo trả, gọi cmn ông H sang cho ông ý giải thích, mệt cả người.
– Bọn em hát quá giờ, đó là tiền nhân viên thức đêm hôm phục vụ bọn em, coi như cho các em nó tiền ăn sáng. Hết 6 triệu rưỡi anh lấy 6 triệu, hôm khác lại đến ủng hộ anh nhé.
Cả đám trả tiền rồi kéo nhau về.
– Anh H đưa cho 2 thằng 1 triệu rồi nói: Thôi 2 đứa đi ngủ đi, phòng để đấy mấy thằng kia dậy nó dọn. Lần sau bọn này tính nó 200k tiền trông đêm thôi, cộng thêm vào tiền hát ấy.
– Vâng bọn em lên đây ạ.
2 thằng uể oải lên phòng, ngả lưng ra giường mà thấy thoải mái vãi linh hồn. Mệt lắm mà nằm mãi chả ngủ được, chắc quá giấc. Một ngày như lol. Vật vờ mãi gã mới thiu thiu chìm dần vào giấc ngủ.
Phần 13
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng chập, gã bực bội với tay tìm “đm quên đéo tắt máy”, vớ được ấn loạn lên mong sao âm thanh chết tiệt ấy dừng lại. Được một lúc tiếng chuông khó chịu ấy lại reo lên “đm bà C gọi đéo gì sớm thế”. Mắt nhắm mắt mở cay xè, gã đành nghe.
– Alo.
– Ơ anh chưa dậy à? Hóa ra là Nhi.
– Gã ậm ừ: Gọi gì sớm thế em.
– Sớm gì gần 12h rồi, dậy mau đi.
– Dậy làm gì? Qua khách ra muộn quá.
– Ơ kìa, hẹn em mà quên rồi à?
– Ak uh, anh quên béng đi. Đợi anh tý nhé.
– Nhanh lên anh.
Mới gần 12h, định nằm thêm tý nữa nhưng đấu tranh mãi đành dậy, “một tí” chắc đến chiều. Vào wc vệ sinh cá nhân, tắm qua loa cái, ra lăn nách, rồi lấy cái lọ X – men for Boss 80k xịt xịt mấy cái, soi gương mà không nhận ra tài tử nào trong ấy? Mắt thâm quầng sưng như đít nhái, con ngươi đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Gọi cho chị C xin nghỉ ngày hôm nay luôn. Mượn cái xe phi một mạch đến phòng Nhi.
– Anh đến cổng rồi này.
– Vâng, em xuống liền.
Xuống liền mà tận 15 phút mới thấy bóng dáng lấp ló trên cầu thang đi xuống. Nay Nhi mặc như gái nhà lành, quần jean, áo len cao cổ màu đen, khoác bên ngoài cái áo dạ màu cam dài đến ngang đùi.
– Xinh quá, nay đi tuyển chồng hả?
– Hihi, đi nhanh em đói quá. Ơ mũ đâu.
– Đi vội quá quên rồi.
– Thôi để em lên lấy.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, buổi trưa có chút ánh nắng vàng nhưng không đủ để xua tan cái không khí lạnh những ngày đông Hà Nội. Em thọc tay vào túi áo khoác gã, miệng ríu rít đủ thứ chuyện, gã mỉm cười thi thoảng bồi vào một câu. Trên đường có vài thằng cứ nhìn nhìn như muốn nói “em ngon thế kia sao đi với thằng xấu như chó”
Dẫn em vào quán bánh mì trên đường Thái Thịnh, đông kinh khủng, định đi chỗ khác, ngó dáo dác mới thấy có cái bàn trống. Gọi món bánh mì sốt vang, thêm 2 trứng pate và sữa đậu nành. Đợi mãi mới có người bưng đồ ra, buổi trưa ở đây đúng đông thật nhưng mà ngon.
Ăn xong 2 đứa chui vào rạp chiếu phim, chọn bộ The Hobbit phần mới series chúa nhẫn. Phim này nổi tiếng quá rồi chắc ai cũng biết. Phim khá dài, ngồi tê cả mông, may phim hay chứ không chắc bỏ về từ đời nào. Ra khỏi rạp đã hơn 5h chiều, trời đã nhập nhoạng, nhanh thật. Chạy qua Nguyễn Chí Thanh ghé vào tiệm có cái view khá đẹp, gọi pizza với mì xào, ăn chẳng thấy ngon chắc do không hợp khẩu vị. Ngồi ăn thì ít, trêu đùa thì nhiều làm thỉnh thoảng có vài người khách quay sang nhìn nhìn, hai đứa im bặt. Được tý nhìn nhau cười khúc khích, sau đó lại đâu vào đấy, trẩu vl.
Ăn xong chả biết đi đâu thôi thì chạy lên Hồ Tây. Qua đoạn Liễu Giai Nhi vỗ vỗ vai gã:
– Dừng lại tý đã anh. Rồi chạy biến vào cửa hàng tạp hóa.
Hóa ra chạy vào mua hộp kem, lạnh vcl mà ăn gì kem không biết.
– Lạnh thế này mà em ăn kem á?
– Ơ sao không, mùa đông ăn kem hơi bị ngon luôn.
– Uh ngon, viêm họng rồi biết.
– Em ăn suốt có sao đâu.
– Vâng, tùy nàng.
Chạy dọc đường Nguyễn Đình Thi, chốc chốc lại thấy một đôi dựng xe trên vỉa hè “tâm sự”. Gã cũng phóng lên vỉa hè giá chân chống ngồi trên yên còn em đứng dựa vào lòng gã, gã vòng tay ôm em thật chặt. Em xúc từng muỗng kem đưa vào cái miệng xinh xinh, thi thoảng đút cho gã một miếng cho đến khi hết. Lâu lâu lại có cơn gió thoảng quá làm em rùng mình.
– Lạnh lắm hả?
– Không ạ.
– Run như cầy sấy thế kia mà bảo không, thôi mình về nhé.
– Không, ngồi thêm lát nữa đi.
Thấy em im im không nói gì, hình như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đấy.
– Nghĩ gì mà có vẻ suy tư thế? Nhanh già lắm đấy.
– Chắc em sắp nghỉ làm.
– Uh, bao giờ nghỉ. Cảm giác hơi nhói nhói.
– Chắc đến tết rồi nghỉ luôn.
– Uh.
– Em nghỉ anh có buồn không?
– Uh.
– Cứ uh uh thấy ghét.
– Vừa buồn mà cũng vừa vui.
– Vui vì tha hồ đi với gái chứ gì?
– Buồn vì phải xa em, vui vì không phải nhìn thằng khác ôm em nữa.
– Ghen ak hihi.
– Ghen đấy thì làm sao.
Em quay lại nghinh nghinh cái mặt lên, gã cúi xuống hôn em thật lâu, lâu lắm, một nụ hôn ngọt ngào. Môi em thật mềm mại còn mỗi gã nẻ choe nẻ choét.
Em cười nhẹ nắm lấy tay gã, gã rùng mình vì bàn tay em lạnh quá, chắc do cầm hộp kem đây mà. Gã cầm đôi bàn tay nhỏ nhắn của em xoa xoa vào nhau rồi đưa lên miệng gã phà những hơi thở ấm áp vào đó. Sến vcc.
– Đỡ lạnh chưa em.
Em gật gật cười khúc khích.
Mùa đông trời tối nhanh thật, chưa gì màn đêm đã buông xuống, nhìn xa xa những con phố bắt đầu lên đèn, những ngôi nhà cao tầng lốm đốm ánh sáng phía bên kia hồ. Hôm nay nhìn em có vẻ vui, em cười nhiều lắm, nụ cười ấm áp ấy như sưởi ấm hai tâm hồn giữa mùa đông lạnh lẽo. Lòng dâng lên một cảm giác êm đềm. Gã hôn lên má em. Bên em… bình yên lắm.
Phần 14
Trên đường về ghé một shop quần áo phụ kiện.
– Vào đây làm gì anh?
– Mua đồ chứ làm gì, hỏi lạ.
Vào chọn cho em đôi găng tay với cái khăn, là lần đầu gã tặng cho em một món quà nhỏ thì phải. Hình như lâu nay gã đã vô tâm với em quá. Em có vẻ vui, em cười nhiều lắm, đi đường mà cứ giơ bàn tay lên xem đôi găng mới.
Để lại một bình luận