– Sao xuống đây hả anh. Nhi đến bên cạnh.
– Xuống trông phòng chứ ai trông cho bây giờ.
– Chỉ thế thôi hả? Nhi nhìn gã đầy ẩn ý.
– Chứ sao, nhìn gì ghê vậy nàng. Gã kéo em xuống bên cạnh.
– Anh thấy cái Linh thế nào.
– Ơ hỏi lạ, nay sao thế.
– Anh không mua quà cho Linh à?
– Quà cáp gì, làm cái phong bì cho nhanh.
– Sinh nhật mà đi phong bì, hâm.
– Kệ chứ sao.
– Thôi em về đây.
– Sao sớm thế.
– Mai có bài kiểm tra.
Hơn 12h khách vãng dần, gã vào phòng lấy gói quà lên tầng 9. Vào phòng nhạc đang đập đinh tai, Linh nhìn có vẻ say, thanh niên đa cấp ngồi bên chăm sóc khua môi múa mép rất hăng say. Gã tiến về phía Linh ngồi xuống bên cạnh, Linh nhìn gã trách móc.
– Anh đi đâu giờ mới lên.
– Khách vào đông chị C gọi anh mà.
– Nếu là sinh nhật chị Nhi chắc anh không bỏ đi đâu nhỉ?
– Lại linh tinh rồi, chúc mừng sinh nhật em nhé. Gã giơ món quà ra trước mặt Linh.
– Cảm ơn anh.
Gã quay sang thanh niên đa cấp.
– Ông là bạn trai Linh à.
Thanh niên lưỡng lự nhìn Linh rồi gật đầu.
– Uh, ông làm ở đây à.
– Ờ, ông với Linh yêu nhau lâu chưa?
Thanh niên lại nhìn Linh, nhưng lần này nói có vẻ tự tin hơn.
– Mới thôi.
Đm chắc mới được mấy phút ấy nhỉ?
– Thế à, lắm tật xấu lắm đấy.
– Làm gì có. Linh bĩu môi chen vào.
– Bình thường mà, ai chẳng có khuyết điểm.
– Con bé này ngủ hay gác lắm đấy.
Linh lườm lườm gã môi hơi nhếch lên trông ghét không tả được, chỉ muốn cắn cho phát. Thanh niên đa cấp nhìn gã khác lạ, mắt ánh lên những tia hung dữ.
– Cho tôi mượn Linh tý nhé.
– À ừ.
Gã cầm tay Linh kéo ra ngoài.
– Tỏ tình chưa.
– Rồi.
– Định yêu thanh niên đa cấp ấy hả.
– Liên quan đến anh à.
– Nhìn nó kiểu… mà tóm lại đừng yêu thằng đấy.
– Yêu ai kệ tui.
– Anh nhìn nó không có bảo hành đâu, chỉ khổ em thôi.
– Vậy cơ à, nhưng nó khiến anh phải lo không.
Bực cả mình, nghe cái giọng xỉa xói không thể chịu được. Gã bước đi để Linh đứng đó, tự chửi mình sao lại xen vào, đúng ngu như bò.
– Đứng đó…
Gã vẫn cứ bước đi mặc kệ Linh gào lên phía sau lưng. Lưng nhói lên, gã ăn nguyên chiếc guốc vào lưng, chân gã chững lại ngập ngừng rồi bước đi tiếp, một chiếc guốc nữa lại bay vèo qua không trúng người gã. Gã quay lại thấy mắt Linh đã đỏ lên, nước mắt bắt đầu ứa ra. Gã không đành lòng quay ra nhặt 2 chiếc guốc quay trở lại dắt tay em lại chiếc ghế đẩy em ngồi xuống. Đi từng chiếc guốc vào đôi bàn chân nhỏ nhắn của em, em ngày càng sụt sùi to hơn?
– Anh đưa em về nhé, phòng để anh kêu thằng Toàn tính cho.
– Dạ. Đéo gì đang như sư tử tự nhiên biến thành con mèo con nhanh như chớp làm gã nổi cả da gà.
Phần 28
Dìu Linh ra xe, em đã khá say chân nam chân siêu bám lấy cánh tay gã làm phải quàng qua hông dìu em. Con Trang ml thì biến đi với trai từ khi nào, chị em như cái lồng bàn. Dìu được em vào phòng gã thở hổn hển, định mệnh cái thằng lễ tân chọn cho hẳn cái phòng tầng 4 mà đéo có thang máy, cụ nhà nó chắc định chơi mình, may mà luyện công mấy tháng chạy bộ lên tầng 9 – 10 không thì vác theo bà nội này chắc oẳng.
Linh bất ngờ kéo gã lại, em hôn gã mãnh liệt, gã ú ớ cuốn theo nụ hôn nồng nàn ấy, tự nhiên thấy mằn mặn gã rời môi em ra… Em đang khóc, nước mắt lăn trên khuôn mặt ấy, tiếng nấc của em lớn dần làm tim gã như thắt lại. Gã dịu dàng vuốt tóc em, khẽ lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
– Sao vậy em, mít ướt hoài vậy.
– Dạ không, em xin lỗi.
– Em làm gì đâu mà xin lỗi, tại anh hết.
– Tự nhiên nước mắt cứ chảy ra, tại uống rượu đó.
Gã ôm em vào lòng, thương em lắm, chẳng biết làm gì cho em cả? Bỏ em thì không nở, bên em thì không được, còn Nhi nữa mà, nhắc đến Nhi lại thấy càng thêm rối đầu, gã thở dài, dạo này gã hay thở dài thì phải.
– Chuyện gì vậy anh? Linh ngước lên nhìn gã mắt long lanh còn chưa khô.
– Không, có chuyện gì đâu.
– Anh nghĩ đến chị Nhi chứ gì. Goắt đờ heo, thế đéo nào con gái nó tinh thế không biết.
– Em cứ nghĩ linh tinh.
– Anh này.
– Hả.
– Em làm anh khó xử phải không.
– Không đâu, nhưng anh với Nhi… Linh bịt miệng gã lại.
– Em hiểu mà, em chỉ muốn biết anh đối với em thế nào thôi.
Gã cúi xuống hôn em thật sâu, rời môi em gã nhìn sâu vào mắt em trìu mến, khẽ vuốt ve khuôn mặt đáng ánh lên niềm vui nho nhỏ. Bằng ấy cử chỉ thay mọi lời gã muốn nói với em.
Khuôn mặt em rạng rỡ hẳn lên miệng thỏ thẻ.
– Thế em làm bà hai hả anh.
– Lấy đâu ra, em là bà tư bà năm rồi.
Gã bị em đấm cho mấy cái. Đùa em vậy thôi chứ trong đầu gã từng cơn sóng như đang xô vào vách đá cuồn cuộn hết đợt này đến đợt khác.
– Như vậy có đáng không em, anh…
Em nhoài người lên hôn làm gã phải nuốt câu đang định nói vào.
– Anh đừng nói gì nữa.
– Thế anh hành động nhé.
Chiếc váy của em rất nhanh bị gã tụt ra, rồi…
Gã uể oải mở mắt, Linh bên cạnh đang ngủ vùi cố rúc sâu vào lớp chăn bùng nhùng, hôm qua uống cho lắm vào, trưa trật còn chưa dậy. Vào vệ sinh cá nhân ra gọi Linh.
– Dậy, dậy về bà nội tôi ơi.
– Ưm, để em ngủ tí nữa.
– Thế ngủ tiếp đi anh về trước nhé.
– Cút đi.
Gã bước ra mở cửa, đóng lại thật mạnh tạo tiếng động rồi đứng im ở cửa, rón rén ngó vào Linh đang trùm kín chăn, khéo lại mít ướt trong đó thì mệt lắm. Ngồi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì gã gọi mấy tiếng không thấy trả lời. Đành đến mở chăn ra thì… đang ngủ say như con mèo con, vl em tôi.
Về đến quán cũng đã đầu chiều. Không biết mấy ông kia lôi đâu được cái TV với đôi loa BMB lắp dưới sảnh nhạc nhẽo ầm ỉ, mấy em gái hàn xẻng đang uốn éo trên màn hình nom xịt máu mũi. Một đôi vợ chồng đi xuống độ 5x tuổi, ông chồng cứ đứng đấy ngắm mấy em đang uốn éo, bà vợ kéo 3 – 4 lần vẫn tiếc nuối bước đi bước dừng ngoái cổ lại, không nhẽ lại ra share link cho bác về tha hồ nghiên cứu?
Chiều tối hôm sau thằng M lại gọi đi nhậu, đổi gió hay sao hẹn tít dưới hồ Văn Quán, quán gì cạnh hồ chả nhớ tên, leo lên tầng 2 ngó quanh thấy 5 đứa ngồi đó tự bao giờ, ngoài thằng M với thằng Hải còn 3 bạn nữ lạ hoắc lần đầu gặp. Chưa kịp ngồi xuống đã bị tọng 3 chén, nhìn mâm là biết chúng nó cũng mới ngồi thế mà phạt mình.
Ngồi kế bên gã là một cô bé có nước da ngăm đen, thân hình nhỏ nhắn, và khó mà phân biệt đâu là lưng của cô ả? Gã nhìn kỹ thấy em ngồi đối diện cạnh thằng M tên Ngọc nhìn quen quen như đã gặp ở đâu mà không nhớ ra.
– Anh nhìn em quen lắm luôn, mình gặp nhau bao giờ chưa nhỉ.
– Chưa đâu anh, nhưng anh không nhớ à.
– Là sao, em nói ảo diệu quá. Gã vò đầu bứt tóc như đang cố suy nghĩ.
– Hôm em đang gọi video cho anh Thái đấy ạ, nãy em cũng thấy anh quen quen mãi mới nhớ.
– À, hôm đấy phê phê rồi nên không nhớ mấy.
Ăn xong gã dẫn cả đám đến quán, nhìn em bên cạnh mà đến chán, ăn gì mà lép thế hả em? Đưa mấy đứa lên tầng 3, gã ngó vào phòng ngủ thấy em Hà đang nằm một đống ở đấy, gã đến nằm cạnh.
– Đi đâu giờ mới về.
– Đi chơi chứ đâu.
– Biến ra kia, toàn mùi rượu thôi.
– Ơ cái con này, tao lại hiếp mày bây giờ.
– Dám. Mặt vênh lên thách thức.
– Thôi anh đéo dám, xù lông lên thế kia thằng nào dám đụng vào.
Trong phòng xàm lồng với em Hà chả buồn vào phòng, tự nhiên thấy em hai lưng ngó ngó vào.
– Ơ vào hát đi anh.
– Uh anh vào liền đây.
Đợi em hai lưng đi rồi gã quay sang Hà.
– Vào với anh tý đi, nằm đây làm con mẹ gì.
– Thôi em có quen ai đâu.
– Quen anh mày được rồi còn gì.
Gã lôi Hà dậy bằng được, cò cưa kéo xẻ mãi cũng lôi em nó vào phòng được. Mà cái đinh công mạnh gì thế kia, con Ngọc ngồi ôm thằng M chặt cứng, khổ thân thằng Thái, đm đời, sểnh ra cái là đầu dài thêm cả tấc ngay. Em Hà gọi mãi mới vào mà ngồi uống sung lắm, mỗi đứa một cốc không sót ai.
Em Hà về trước vì đã đến giờ và cũng hơi muộn rồi, con Ngọc không biết say thật hay giả mà như nằm mẹ vào lòng thằng M. Gã nhìn thằng M đầy ẩn ý, nó dìu em Ngọc ra khỏi phòng tìm nơi hạ cánh. Thế đấy, đm đời đừng đặt niềm tin nhiều làm gì để đến lúc nhận ra sự thật càng đau lòng thôi.
Từ hôm “chính thức” thậm thụt với Linh làm gã thêm đau đầu, nhất là khi cả hai đứa nó cùng ở quán, làm cùng phòng nửa mới mệt. Chuyện gì đến cũng phải đến, điều tất yếu đã dự báo từ trước. Nhi bảo làm quán bên xong rồi về luôn, gã yên tâm ngồi tình tứ với Linh thì Nhi bất ngờ lù lù xuất hiện, nhìn gã và Linh một cái trên mặt không biểu hiện gì quay đi thẳng. Dù rằng đã biết có ngày này nhưng cũng không ngờ nó đến nhanh vậy.
– Chạy theo chị ấy đi anh. Linh còn cuống quýt hơn cả gã.
– Thôi giờ biết nói gì.
– Nhưng…
Gã lắc đầu, cả hai chìm vào im lặng.
3 ngày tiếp theo không thấy Nhi đến, gã vẫn chưa liên lạc gì với Nhi, đơn giản vì có gì để nói để mà giải thích? Nhưng lòng gã nóng như lửa đốt, lo không biết em giờ như thế nào? Trưa ngày thứ tư, sau khi đã suy nghĩ rất nhiều gã phi đến phòng Nhi. Đến cổng gã do dự một chút rồi dắt xe vào đi thẳng lên phòng em, may quá không khóa ngoài thì chắc em ở nhà rồi. Gã đứng trước cánh cửa đã quen thuộc từ lâu gõ nhẹ mấy tiếng, trong phòng vọng ra tiếng hỏi nhỏ của em “ai đó”. Gã im lặng đứng đó chờ đợi. Lạch cạch, cánh cửa mở ra, em nhìn gã ánh mắt ánh lên gì đó khó hiểu thoáng qua rồi quay ngay vào phòng. Gã theo vào ngồi trong phòng một cách thừa thãi, không khí ngột ngạt ghê gớm, em chúi mặt vào cái điện thoại chẳng chú ý gì đến gã không nói một lời.
– Mấy nay nghỉ làm à em?
Im lặng…
– Nói chuyện với anh tý được không? Nhi… Giọng gã lớn tiếng với giọng nghiêm túc.
– Có chuyện gì anh nói đi. Em nhìn gã ánh mắt thản nhiên, bình tĩnh đến lạ.
Nhìn thái độ của em gã có chút bối rối, chả hiểu sao miệng câm như hến.
– Anh không nói để tôi nói hộ nhé, mọi chuyện rõ ràng quá còn gì? Những gì anh làm, những chuyện anh với Linh tôi đều biết hết, anh muốn nói chuyện đó hả?
– Anh xin lỗi.
– Còn gì nữa không, không thì anh về được rồi đấy?
– Vậy là kết thúc phải không em.
– Anh không phủ nhận gì cả, tại anh cả, anh xin lỗi. Gã lầm lũi bước ra khỏi phòng nhưng thật bất ngờ, trước cửa đã có một người xuất hiện từ bao giờ???
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận