– Đm thằng nào cắt chim mày à?
– Không, không đâu anh. Tại tại… Thương hơi ngập ngừng.
– Tại cái đéo gì? Thế bị sao mà nhiều máu thế? Mà thôi đm mày vào giúp nó mặc đồ nhanh lên anh gọi xe đưa đi bệnh viện.
Mãi mới mặc được cái quần bò không dám kéo khóa lên, khăn vẫn ôm chim dìu nó xuống taxi chở đi bệnh viện. Thanh toán tiền thằng lễ tân nhìn cả đám như người ngoài hành tinh, miệng thì nhếch lên chỉ muốn đấm cho phát. Nhìn thằng Quân thì vừa tội, vừa hài phải cố nhịn cười. Đến bệnh viện bác sĩ kiểm tra bảo đứt “dây phanh”, phải khâu mấy mũi, kiêng 2 – 3 tháng.
Hỏi ra mới biết mấy đứa này tụ tập đập đá, xong kéo nhau vào nhà nghỉ, nháy đầu không sao, nháy 2 con Thương nó khô quá, thằng ngu kia cố mà dập vào làm “phực” cái. Để Thương ở lại bệnh viện trông thằng Quân, gã thì lò dò đi về, gần sáng bảnh mắt ra rồi.
Mùa đông Hà Nội nó lạnh căm căm, trời đã lờ mờ sáng, một số người đã phải dậy từ sớm để chuẩn bị, cũng chỉ là kiếm đồng tiền mưu sinh, cuộc sống sao khó khăn quá. “Ôi lạnh vãi nồi” gã thì thào cố rúc sâu hơn vào trong cái áo, giờ này về ngủ một giấc thì chắc đến tối.
Nhắn mấy cái tin báo cho cả quán chuyện thằng Quân, cố vặn tay ga nhẹ hết mức chạy chầm chậm về quán, đầu cứ quẩn quanh ánh mắt của Nhi, tự nhiên gã thấy khó chịu trong người quá, cảm giác nó cứ nghèn nghẹn khó tả.
Hình ảnh Nhi vẫn lởn vởn trong đầu gã, chợt nhớ ra lúc đi vội quá không mang chìa khóa, giờ này về quán chắc đứng ngoài đường, mấy thằng ml đi ngủ hết giờ này có động đất chúng nó cũng chẳng dậy, không lẽ vào nhà nghỉ ôm gối ngủ một mình.
Đến con đường rẽ vào quán gã tặc lưỡi phóng đi thẳng, nhà Nhi cách khoảng 7 – 8 km, trời thì lạnh thế này, “mày bị điên rồi” gã thì thầm với chính mình rồi vặn ga phóng nhanh hơn.
Đến cổng xóm trọ của Nhi trời đã sáng hẳn, cổng vẫn đóng, thôi bỏ mẹ đứng đây thêm lúc nữa chắc gã không đóng băng thì cũng chết vì lạnh. May quá có một em gái đang dắt xe ra, chắc là đi học. Dắt vội vào dựng trong khu để xe, khóa cái cổ lại chứ không phải xe mình tiền đâu mà đền.
Xóm trọ của Nhi gồm 4 tầng, Nhi ở tầng 2 một mình. Gã nhanh nhẹn đi lên tầng 2 đứng trước cửa phòng em gõ gõ:
– Nhi ơi, Nhi. Mở cửa cho anh với. Gõ một hồi lâu mới thấy giọng ú ở hỏi nho nhỏ ở trong. Lạch cạch tiếng cửa sắt mở ra, Nhi chưa kịp phản ứng gã đã đi vội vào phòng, đứng ngoài thêm tí nữa chắc chết cóng. Nhi bất ngờ quá ú ớ hỏi:
– Ơ ơ, anh làm gì đấy, sao đến đây giờ này?
– Đến tìm em chứ còn sao nữa. Giọng gã run run vì lạnh.
– Tìm con Linh ấy tìm tôi làm gì? Nhi vẫn trưng cái bộ mặt lạnh lùng suốt mấy ngày nay ra.
– Ơ kìa em, Linh nào mà Linh. Gã làm mặt tội nghiệp.
– Anh ôm hết con này, ngủ hết con kia tưởng tôi không biết à?
– Anh ngủ với ai bao giờ?
– Hôm anh đi với nó cả đêm chắc chả làm gì? Ngồi ở quán còn ôm hôn nhau tôi có mù đâu. Thôi anh cút về đi.
– Khổ lắm đêm hôm khuya khoắt ra bắt taxi cho nó về, mỗi mình nó con gái 2 – 3h đêm rồi. Xong thằng Hải gọi đi nhậu, muộn quá qua quán nó ngủ luôn chứ đâu. Toàn suy diễn vớ vẩn.
– Thôi anh chối làm gì? Giọng có vẻ đỡ gay gắt hơn rồi.
– Toàn nghe đâu đâu không, thôi anh rét lắm rồi đây này. Gã nắm lấy tay Nhi định kéo vào người với một cái ôm nồng ấm mà Nhi nó vùng vằng dữ quá.
– Anh coi tôi là cái gì thế, chỗ để lúc nào cần anh đến xả phải không. Giọng lại bắt đầu gay gắt, mắt thì rơm rớm nước.
Nhìn Nhi rơi nước mắt tim gã nhói lên từng chập, ôm em vào lòng mà Nhi nó cứ cục cựa gay gắt, nhưng khỏe sao được bằng gã.
– Em đó, cứ nghe người khác nói linh tinh. Anh đối với em thế nào em còn không hiểu hay sao?
– Anh khốn nạn lắm.
Gã vẫn ôm em thật chặt, chặt lắm. Nhi cứ thút thít trong vòng tay gã, gã hôn lên trán, lên mái tóc dài rối bù chưa chải của em, cảm thấy mình có lỗi với em quá. Gã kéo em lên giường, em vẫn thút thít trong lòng gã, lần đầu tiên bên cạnh em, gã không thấy khao khát dục vọng, chỉ cần có em trong vòng tay như lúc này là đủ. Cảm thấy thương em quá, gã tự nhủ không được để em buồn thêm, cô gái của gã!!! Gã từ từ chìm vào giấc ngủ êm đềm. Bên em… bình yên lắm.
Gã từ từ mở mắt, trước mắt sáng bừng lên khuôn mặt Nhi, ánh mắt em đã vui tươi lên rất nhiều, miệng em chúm chím nở nụ cười như gió xuân. Gã thốt lên trong vô thức “em đẹp quá”.
– Ngủ như lợn ấy, 2h chiều rồi đó. Đêm qua đi đâu với con nào đến sáng còn mò đến đây.
– Đi với Thương chứ ai.
– Cái gì? Nhi trợn mắt nhìn gã.
– Khổ quá, Thương với thằng Quân.
Gã kể vắn tắt cho Nhi nghe chuyện thằng Quân vs con Thương. Nghe đến đoạn “phực” Nhi bật cười khanh khách.
– Dậy đánh răng rửa mặt ăn cơm đi rồi mình đến bệnh viện coi sao. Nhi giục gã.
Gã uể oải đứng dậy vào wc, đành dùng bàn chải của Nhi vậy. Bước ra thì thấy Nhi đã dọn sẵn cơm rồi, dậy nấu từ lúc nào không biết, cũng đảm đang gớm. Ăn uống dọn rửa xong đâu đấy, Nhi thay đồ để lên đường.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh trên đường, Nhi đút 2 tay vào túi áo khoác của gã ôm chặt cứng.
– Anhhhhhhhhh.
– Gì?
– Chiều mai anh xin nghỉ mình đi chơi.
– Để ngày kia đi, mai chủ nhật sợ không cho đi ấy. Chiều thứ 2 em phải đi học không?
– Không thứ 2 em học sáng thôi.
– Uh, thôi đi nhanh còn về quán, bà C gọi anh mấy cuộc rồi.
Đến bệnh viện hỏi thì thằng Quân đã về từ sáng rồi, 2 đứa lại đèo nhau về quán. Chiều thứ 7 khá đông khách, về bị mắng cho một trận, mấy nay suốt ngày đi chơi chiều mới về, haizz kéo vội Nhi lên xem thằng Quân nó thế nào để tránh ăn chửi tiếp.
– Thế nào rồi mày?
– Tuần đầu không được “cương”, không là bục mẹ chỉ. Thằng Đông nhanh nhảu đáp thay cười hô hố.
Tối hôm đó đang trong phòng ngủ, Hà được thằng nào kể cho mà chạy hùng hục lên bắt bằng được thằng Quân tụt quần cho nó xem “chim bó bột”.
– Cho chị xem tí thôi.
– Có cái đéo gì mà xem. Thằng Quân chống chế.
– Nhanh đi, tao chưa thấy chim bị bó bột bao giờ.
– Thôi đi có đéo gì mà xem, bà lượn mẹ đi.
– Mày không cho tao xem tao lột quần ra đến lúc đó đừng la.
Thằng Quân sợ quá đành phải giơ ra cho con quái thai ấy xem, vừa nhìn thấy nó cười hô hố như vừa trong trại ra. Thực ra bó bột cũng không phải, chẳng qua bác sĩ quấn băng lại để cố định và đảm bảo vệ sinh thôi nhưng làm 1 cục nhìn cũng hài. Khổ thân thằng bé những lúc đi đái la như lợn chọc tiết, chắc phải sót lắm. Hàng ngày phải thay băng thường xuyên. Tin thằng Quân bị bó bột tờ rim nhanh chóng lan rộng ra khắp cả khu, các em gái tò mò tới đòi xem làm thằng Quân phải chốt cửa ngồi trong phòng một mình gặm nhấm nỗi buồn.
Tiên lò dò đi đến cạnh gã, ánh mắt em mang một nỗi buồn man mác ít thấy, sự nhí nhảnh hồn nhiên đã biến đi đâu mất. Dạo này gã thấy mình ít quan tâm đến Tiên, nhất là từ khi em đã bên người. Mà cũng phải, bạn trai em mới là người nên quan tâm chăm sóc đến em chứ, cần gì gã. Với lại dạo này bao nhiêu chuyện quay gã như chong chóng rồi.
Ngồi xuống cạnh gã, ánh mắt em nhìn đâu đó vô định, ánh mắt đó hình như gã đã thấy ở em tự bao giờ? Cả hai cứ im lặng như thế, dường như mỗi người cứ theo đuổi dòng suy tư của riêng mình.
– Em sao thế? Gã lên tiếng phá tan sự im lặng.
– Sao đâu anh.
– Có gì cứ nói với anh, em biết anh luôn bên em mà.
– Anh này.
– Uh.
– Nếu anh yêu ai hay lấy vợ ý… Tiên ngập ngừng.
– Thì sao em? Gã nhìn em khó hiểu.
– Thì tìm đứa nào nước non đầy đủ ấy nhé không thì… hahaha. Tiên cười phá lên.
– Em thì sao?
– Em lênh láng luôn nhá.
– Thật? Gã đặt tay lên bụng em nhứ nhứ chuẩn bị thọc xuống dưới.
– Anh dám. Tiên lườm lườm.
– Đừng có thách anh. Gã giả vờ đưa tay xuống làm Tiên hét lên.
Gã cười ha hả chạy đi, Tiên rượt theo khắp tầng.
– Thôi tha cho anh. Gã hổn hển thở.
– Hừ lần sau còn dám trêu em thì biết.
Quay trở lại, cả hai lại ngồi xuống. Gã nhìn thẳng vào mắt em trìu mến.
– Kể cho anh nghe được chưa nào?
Ánh mặt Tiên lại chợt buồn hẳn đi.
– Em với thằng Đông chia tay rồi, anh biết nó nói gì với em không?
– Gì? Gã ậm ừ.
– Tao đến với mày để làm mấy điếu thôi, giờ chán rồi, ok. Nó khốn nạn đến thế đấy, vậy mà em đã từng yêu nó thật lòng. Mắt Tiên long lanh như muốn khóc, gã thương em quá mà chả biết làm gì. Gã khoác vai em kéo gần lại thở dài.
– Haizz, anh cũng không biết nói sao cả, nhưng hãy quên đi vì nó không đáng. Nước mắt em không đáng để rơi vì nó đúng không. Tiên thút thít ngày càng lớn.
– Nhưng mà em yêu nó, yêu nó thật lòng. Vậy mà…
– Thôi quên nó đi, sẽ nhanh thôi. Tìm thằng nào tốt tốt như anh mà yêu hiểu chưa. Hê hê.
– Hừ, bọn ông thằng nào chả giống nhau.
– Vơ đũa cả nắm.
– Anh, tý đi nhậu nhé? Tiên ngước lên nhìn gã.
– Uh.
– Hai anh em mình thôi.
– Uh.
– Hết khách gọi em.
– Uh.
– Em đi nghỉ tý đây, nay thấy mệt quá.
Nhìn bóng dáng Tiên khuất dần, lần đầu tiên trông em cô đơn đến thế. Vui lên nhé cô bé.
Phần 12
– Em ra ngoài mai về anh nhé.
– Dạo này mày đi đêm suốt thế.
– Em ra có việc tý hề hề.
– Đi về sớm không chị lại la.
– Vâng ok anh.
Anh H có cái dáng người to béo, mặt mũi trông rất khó gần nhưng lại là người khoáng đạt và rất tâm lý, anh em ai cũng quý ông cả. Anh thi thoảng vào phòng ngủ nhân viên thấy vỏ bánh kẹo, nước ngọt bia bọt vứt tùm lum chỉ nói.
– Chúng mày ăn uống vứt vỏ cho nó gọn gàng, đừng để chị thấy lại nói nhiều đau đầu anh chứ chúng mày ăn được bao nhiêu anh tiếc gì.
Mấy thằng nhiều khi muốn nghỉ làm nhưng nói “em nể anh H quá không nghỉ mẹ nó lâu rồi”. Uh thì phụ nữ đôi khi họ chi li tính toán lại hay nói nhiều hơn thì cũng là lẽ thường. Nói chúng, cách sống của anh khiến gã và mọi người ai cũng nể.
Lúc đó khoảng 2 rưỡi, gọi Tiên xuống, hai đứa gọi xe ra quán xa tý vì không muốn gặp người quen. Vào một quán vịt bán đêm, gọi vài món với chai rượu.
Hai anh em ngồi tâm sự, đủ thứ chuyện trên đời, từ tình yêu, công việc, khách khứa…
– Hôm nọ ngồi có ông khách già, lão boa cho em 500k, xong rủ em đi chơi em không đi. Lão lôi ra 3 củ bảo qua đêm với lão. Hãm vl.
– Sao không đi, chịch xong bảo em mới 15 thôi. Tống tiền lão kiếm đôi chục. Dê già muốn gặm cỏ non à.
– Uh nhỉ để lần sau gặp lại em cho biết tay hihi.
– Cho lão vố chừa hẳn đi.
– Nói vậy chứ làm nghề này đã nhục rồi, làm nghề kia nữa thì…
– Anh nói vui thôi. Mà nhục cái đéo gì, ăn xin ăn cướp của ai đéo đâu.
– Nói thì nói thế nhưng vẫn nhục anh ạ. Người ta vẫn gọi mình là con hàng, là “gái”.
– Thôi kệ mẹ đi, sống cho mình chứ sống gì cho người khác mà nghĩ nhiều.
– Anh ơi cho em chai rượu.
Rượu vào lời ra. Mà con gái thật lạ, hình như uống rượu vào nó tác động đến dây thần kinh cảm xúc thì phải, mà là cái dây buồn hay sao, Tiên bắt đầu thút thít:
– Sao em gặp phải thằng khốn nạn thế anh, nó không thích em nữa thì nói một câu cho tử tế, cứ phải xúc phạm nhau thế à.
– Nghỉ nhiều làm gì? Thằng Đông nó phũ với gái anh biết, nhưng em thích nó chả nhẽ anh bảo đừng.
– Nhưng mà em ức lắm, nó coi em như con hàng, thích thì đến, chán thì bỏ.
– Thôi không nhắc nữa. Mà dạo này anh thấy mày ít đi làm lắm, tách được tụi ông Trường được anh H cho làm mà không chịu khó.
– Dạo này em mệt, chả muốn đi.
– Không đi mày lấy đâu tiền tiêu, chịu khó làm mà kiếm vốn. Mày định làm nghề này cả đời à?
– Dạ, nghỉ vài hôm rồi em đi.
– Thôi tùy mày. Mày không thấy mấy con kia à, đang ngồi với khách mà biết ông Tuấn đến bỏ hết bàn chạy sang đó.
– Hừ, khách lạ chứ quen nó chửi chết.
– Chửi đéo gì chúng mày, toàn chửi bọn tao ấy.
– Em chả bao giờ làm thế?
– Nhiều khi mày cứ như thế chỉ thiệt thân em ạ.
– Anh ơi cho em thêm chai nữa.
Gã hoa hết cả mắt, Tiên cũng không kém, nhìn như muốn gục xuống bàn. Hai đứa nói chuyện mà líu hết lưỡi.
– Ông Hùng bên âm thanh ấy?
– À dạo này không thấy đến mấy nữa nhỉ.
– Lão bảo coi em như em gái cơ đấy.
– Thì anh thấy ông sống cũng được mà.
– Hôm lão gọi em với con Mai đến, uống cũng nhiều, rồi anh biết sao không?
– Sao thì nói mẹ đi tao biết thế đéo nào được.
– Gạ chịch em chứ sao. Vl coi như em gái.
– Anh mà định chén cả em gái cơ ak haha.
Ngồi toàn chuyện vớ vẩn, cố mà không hết chai thứ 4, Tiên thì gục mẹ xuống bàn, gã lè nhè kêu thanh toán. Dìu Tiên ra khỏi quán mà cả hai chuếnh choáng sắp ngã, “say quá” gã thì thào. Nhìn quanh không thấy cái xe nào mà về, mà có về giờ này đéo ai mở cửa cho, phòng cái Tiên thì ngõ nhỏ, sức đâu mà cõng nó vào. Cách 4 – 5 nhà thấy cái nhà nghỉ, tặc lưỡi dìu Tiên vào.
Đưa được Tiên lên phòng gã nằm vật ra giường thở, Tiên thì ú ớ nói mê cái gì gã nghe không rõ. Quay lại nhìn Tiên, trong cơn say gã thấy người mình nóng rực, cái phần con trong người nó trỗi dậy, thằng nhỏ nhúc nhích trong quần như con quái vật chuẩn bị tỉnh giấc ngàn thu.
Để lại một bình luận