Những ngày tiếp theo trôi qua lặng lẽ và tẻ nhạt, thi thoảng liên lạc với mấy anh em ở quán hỏi han tình hình, cả ngày chủ yếu nhắn tin với Nhi là nhiều, không hiểu sao lấy đâu ra nhiều chuyện để nói thế không biết…
Ngày thứ tư trên Bắc Ninh.
– Đm nay cho tao ăn cơm đi, rượu là tao chịu hẳn rồi đấy. Gã than thở với mấy thằng trong phòng.
– Yếu đéo chịu được. Thằng M trề môi chê gã.
– Kiếm quán cơm bụi nào ăn đi, tao thèm cơm lắm rồi.
– Uh được, tùy mày.
Nó dẫn ra quán cơm sinh viên, ăn thấy ngon lắm có lẽ do mấy ngày nay chưa có hột cơm nào vào bụng. Tối về ngồi trong phòng buồn thối ruột, bình thường buổi tối bận bịu quen mẹ rồi, ngồi không đâm ra chán, mà chán là hay nghĩ ngợi lung tung.
– Có chỗ nào chơi không mày, ngồi không chán vl.
– Sang ký túc nữ chơi với tao.
– Uh được, ngồi phòng buồn quá.
Hóa ra thằng M đang tán con bé bên này, thằng Đạt thì đang cặp với một em cùng phòng luôn, nhìn xinh phết, chúng nó rủ nhau tán gái hội đồng cho tiện hay sao? Phòng có 6 đứa mà 2 người đi chơi rồi, con My bạn gái thằng Đạt, con Nhung thằng M đang tán còn lại 2 em nhìn không có gì đặc biệt, ờ thì cứ ngồi đấy bốc phét có mất cái gì đâu. Một em tên Hồng, còn lại tên Hoa (toàn tên cây cối hoa quả thế nhỉ). Em Hoa có vẻ vui vẻ hoạt bát hơn, em Hồng thì cứ trầm trầm hỏi gì nói đấy. Ngồi được lúc thì rủ rê mấy em ra cái quán cafe gần đó ngồi, em Hồng cũng đi, tưởng em tự kỷ một mình trong phòng chứ.
Trong quán cũng không đông khách lắm, chỉ có vài ba bàn lác đác có người ngồi, gã chú ý nhiều hơn đến bàn có 3 thanh niên đang ngồi, mũ lưỡi trai, quần bò và áo sơ mi hoa hòe thì cũng biết là dân nào rồi. Trong số đó có một thằng thi thoảng liếc mắt sang bàn gã, nhưng gã cũng không để ý lắm kệ người ta thôi, việc ai người ấy làm.
Ngồi chán thì kéo nhau về phòng thôi, ra gọi cho Nhi một cuộc rồi lên giường nằm mà mãi không ngủ được. Lại bật dậy với bao thuốc ra lan can ngồi đốt ngắm trời đêm. Thật sự thì khung cảnh chán ngắt chẳng có cái mẹ gì đáng nhìn, chẳng qua hướng tầm mắt ra vậy thôi. Tinh tinh hai tiếng vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh, là tin nhắn của Hà.
– Đang đâu đấy anh.
– Qua thằng bạn chạy nạn chứ đâu.
– Một like cho anh, thằng đấy nhìn cái mặt em ghét lâu nay rồi.
– Không nói sớm anh bồi thêm cước nữa cho em hả giận.
– Nghe nói nó nằm viện mất hai ngày.
– Uh kệ thôi, bọn nó còn đến tìm anh không.
– Thì hôm nào chả lượn lờ qua, hôm qua đầu ngõ đánh nhau to lắm, có thằng bị chém gục tại chỗ luôn.
– Đm yên lành mà làm ăn không muốn, lại thích công an nó hốt hết đi cơ.
– Vắng anh quán buồn hẳn đi ấy.
– Nhớ anh à cưng.
– Nhớ vl luôn ấy, không có ai cho em trêu.
– Anh cũng nhớ bờ mông của em quá.
– Anh mà ở đây em xẻo.
– Xẻo đi ai cho em sướng.
– Anh tuổi gì.
– Anh tuổi con dê mà.
– Tuổi dê cụ thì có.
– Không bằng con khỉ Hà.
– Thôi anh lượn đê.
Lúc nào nc với em Hà tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều, vừa lầy vừa bựa nhưng mà vui. Châm thêm điếu thuốc phì phèo, càng hút nhiều thuốc càng tỉnh người ra, đêm nay chắc khó ngủ rồi, phần vì đã quen thức khuya, phần vì nay không có giọt rượu nào, nhắc đến lại thèm thèm, không nhẽ giờ gọi mấy thằng kia dậy trèo tường ra nhậu đêm? Đang lấn cấn nửa muốn nửa không thì điện thoại lại reo, hóa ra Linh.
– Hello bấy bì.
– Anh đang đâu dzạ.
– Bắc Ninh cơ em ạ.
– Chạy tít lên đó cơ á, mà cũng được, chúng nó túm được là anh về với đất ngay.
– Thế chắc anh bỏ nghề về quê chăn vịt luôn thôi, nhưng xa em anh chịu sao được.
– Anh đi mấy hôm buồn ơi là buồn, mà mấy ông kia có khách nó chẳng gọi em gì cả, mỗi anh hay gọi em thôi.
– Thế buồn vì ế hàng chứ gì.
– Đấm cho phát giờ, anh đi buồn thật luôn ý.
– Thế lên đây chơi.
– Lên đó có ai chơi mà lên.
– Ơ có anh chưa đủ à.
– Hihi ở đâu Bắc Ninh hả anh.
– TP chứ đâu.
– Thế mai em lên nhé.
– Thôi thôi đừng có chém, nay không có khách à.
– Ơ em lên thật đấy đùa anh làm gì.
– Lên đi rồi hẵng nói.
– Hừ, mai lên em cho một trận.
– 10 Trận trăm trận cũng được nữa là, thôi anh đi ngủ đây.
– Bye anh, mai gặp nhé.
Không biết mai nó có lên thật không nhỉ, mà nó mò lên làm quái gì, chắc lại chém mình rồi. Gã gạt những suy nghĩ vớ vẩn về Linh trong đầu, lê bước chân vào giường nằm ngủ, gã cứ thao thức trằn trọc mãi, hết quay bên này, nằm hướng nọ cho đến khi thiu thiu chìm vào giấc ngủ bao giờ không hay.
Khoảng 4h chiều ngày hôm sau, đang ngồi đánh bài với mấy thằng trong ký túc, chơi 3 cây nặn cho nó phê mà nhanh. Hôm ấy ngày gì mà gã “Xuân tóc đỏ” thật, mì suốt. Luật thì mì nhân đôi, sáp nhân 3 mà đồng hoa thì nhân 4, đánh có 20k với 50k một ván mà được mấy củ dưới chân, thôi thì coi như anh em góp tiền lại đây tối đi ăn. Đang nặn bài thì điện thoại kêu ò í e, kệ mẹ nó không thèm xem vì đang sung, tiếng chuông vừa dứt lại có tiếng mới vang lên làm gã bực mình, với cái đt xem ai thì ra là Linh, chả biết gọi làm đéo gì giờ này không biết.
– Gì thế em? Tay vẫn cố nặn nốt con bài dang dở.
– Em đến tp Bắc Ninh rồi này, anh ở đâu thế. WTF, em nó mò lên đây thật, hay nó trêu mình nhỉ?
– Cu đánh hộ anh mấy ván. Gã gọi thằng em đang hóng hớt bên cạnh, đi ra ngoài nghe nốt cuộc đt.
– Thật hay chém, anh đang bận đấy.
– Ơ thật mà, em đang đứng chỗ bệnh viện đa khoa đây này.
– Thật đấy hả, qua giờ cứ tưởng em đùa.
– Em đùa anh làm gì, qua đón em nhanh đi.
– Anh có xe đâu, em gọi cái taxi bảo nó chở qua trường ngân hàng nhé. Đến nơi thì gọi cho anh.
– Ok anh.
Vậy là Linh lên đây thật, hơi bất ngờ vì thật sự gã không nghĩ em lại lên đây, mà quên mất không hỏi đi một mình hay đi với ai, mà điều đó có còn quan trọng không nhỉ?
Phần 25
Nghe xong cuộc điện thoại của Linh, gã đi vào kệ thằng em tiếp tục chơi, bảo mấy anh em chạy ra ngoài có tí việc, bệnh viện qua đây cũng gần.
Ra quán trà đá ở cổng trường ngồi đợi em nó, tầm 10 phút là thấy Linh bước xuống từ một chiếc taxi nhìn ngó xung quanh, em mặc chiếc áo phông màu trắng in hình chú chuột Mickey đằng trước, phía dưới là quần jean bó sát tôn lên những đường cong trên cơ thể, mắt đeo cặp kính râm gọng to, em nổi bật với nước da trắng sáng và khuôn mặt xinh xắn. Gã vẫy vẫy tay gọi em lại, nhìn thấy gã Linh cười tươi lon ton chạy đến, tay tung tăng cái túi đủ nhét vài bộ quần áo. Em ngồi xuống bên cạnh gỡ cái kính ra nhìn gã cười cười, vài thanh niên xung quanh nhìn Linh không chớp mắt.
– Bất ngờ chưa.
– Em lên thật đấy à, cứ tưởng nói đùa thôi chứ.
– Thì em chưa lên đây bao giờ, lên chơi không được hả.
– Được, quá được đi ấy chứ.
– Mà anh đang ở đâu.
– Trong ký túc kìa. Gã chỉ tay vào phía trong trường, ngồi đây thì thấy được méo đâu chỉ chỏ cho nó có lệ vậy thôi.
– Thật á, vào đi em xem anh ăn ở thế nào.
– Vào đó làm gì, toàn đực thôi. Ra kiếm cái nhà nghỉ thuê phòng nghỉ ngơi tắm rửa đi tối anh dẫn đi chơi.
– Thôi cứ vào trong đó đã, đi nhanh đi anh. Không để gã kịp nói gì Linh đã đứng dậy kéo tay gã lôi đi.
– Từ từ anh trả tiền nước đã.
Gã xách túi đồ hộ Linh, Linh đi bên gã khoác tay cười nói ríu rít. Linh lúc nào cũng vậy, vui tươi trẻ trung như đóa hoa chớm nở, bên em lúc nào cũng có cảm giác vui vẻ yêu đời hẳn lên. Dẫn em vào phòng cũng hơi ngại mà không có cách nào từ chối được.
– Em chào các anh ạ. Cả đám đang chúi đầu vào quân bài ngó ra thấy Linh thì nhao nhao lên.
– Ai mà xinh thế.
– Người yêu anh T à.
– Anh chào em.
– Chào người đẹp…
Cả đám cứ như lâu ngày chưa gặp gái không bằng, Linh thì bám rịt lấy tay gã cười rõ tươi.
– Em là bạn gái anh T.
Bố nhà em, bô bô lên như đúng rồi, gã thì chỉ mỉm cười không nói gì, thằng bạn giờ mới lên tiếng.
– Kinh nhỉ, dẫn cả gái lên đây.
– Linh lên đây có việc, ghé qua đây chơi.
– Ơ anh gọi em lên đây cơ mà. Mặt nó nhìn ngây thơ vô số tội.
Gã chẳng biết nói gì đành cười trừ, cả đám hỏi han trêu ghẹo Linh mà em nó chả biết ngại gì, cười đùa với chúng nó như thân quen lắm rồi ấy. Gã thì bị ra rìa từ đời nào rồi.
Trời bắt đầu tối dần, gã đưa Linh ra nhà nghỉ gần đấy, cũng để tiện đi lại.
– Mấy anh ấy vui tính nhỉ.
– Vui với gái xinh thôi.
– Hihi em xinh mà nhờ, nhờ…
– Vâng, còn phải hỏi, vào tắm đi em.
Thằng M nhắn cái địa chỉ quán thịt chó cũng không xa lắm.
– Em ăn được thịt chó không.
– Ngon mà anh.
– Thế nay em quất cho chúng nó trận.
– Thôi cho em xin.
Hai đứa ra đến quán thấy đã đông đủ, có cả mấy em bên ký túc nữ hôm nọ Linh nhiệt tình quá đến khi vào phòng hát cứ ngồi dựa vào người gã.
– Uống gì nhiều thế.
– Vui mà anh.
– Vui thôi đừng vui quá.
– Lo gì có anh rồi.
Đưa em về phòng, em nằm vật ra giường thở phì phò.
– Ngủ đi nhé. Gã bước ra cửa định đi về ký túc.
– Anh đi đâu đấy. Linh nói với ra.
– Anh về ký túc ngủ.
– Anh cút đi. Giọng em nghèn nghẹn gay gắt.
Gã hơi sốc vì thái độ của Linh lòng thầm nghĩ chắc say rồi lại mè nheo đây. Gã quay lại cười cười.
– Lại gì nữa hả nàng.
Linh gào lên làm gã ngỡ ngàng.
– Tôi bảo anh cút đi cơ mà.
Gã bước đến ngồi cạnh giường, Linh đã trùm kín chăn tự khi nào.
– Linh ơi, Linh xinh gái, em ơi…
Gã cố lôi cái chăn mỏng em đang cố thủ kia ra mà em giữ chặt quá.
– Ngủ rồi thì anh đi đây. Gã giả vờ dậm chân bước khỏi giường.
Linh tốc chăn ngay ra hét lên.
– Anh cút ngay đi. Giọng em lạc hẳn đi.
Gã đứng ngay cạnh giường đờ mặt nhìn em, lần đầu tiên thấy em khóc, từng giọt lệ chảy dài trên má? Con gái say rồi mệt thật.
– Sao vậy em.
Không chờ Linh trùm kín chăn lần nữa, gã cầm lấy kéo sang bên cạnh.
– Tôi bảo anh cút đi cơ mà. Linh quay người vào phía trong.
Trong lúc này tốt nhất là không nói gì, gã nằm im bên cạnh thở dài. Chờ một lúc gã xoay người em quay lại, nước mắt em đã nhòe khóe mắt, gã bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– Chuyện gì vậy em?
– Anh xem tôi là gì? Tôi lên đây vì ai?
Gã im lặng vì lòng rối bời và chẳng biết nói gì vào lúc này.
– Em tưởng chị Nhi đi cùng anh, nhưng hôm qua ông Quân nói anh đi một mình. Nghe chuyện em lo cho anh lắm anh biết không? Bao nhiêu lần em định gọi cho anh chỉ để biết anh có ổn không, tôi đến đây để làm gì? Để nhận được sự lạnh nhạt dè bỉu từ anh à, anh có xem tôi ra gì đâu, tôi huhu… dù biết anh huhu… Linh nghẹn ngào không nói nên lời.
Gã che miệng em lại, nước mắt em rơi ngày càng nhiều, em thổn thức trong lòng gã, tim gã nhói lên sau mỗi câu em thổn thức, có đáng không hả em? Ngày thường em vui tươi, hồn nhiên là thế? Bề ngoài em hời hợt bất cần, nhưng có biết đâu trong con người đó lại là một tâm hồn với bao điều chất chứa?
Gã lau từng giọt nước mắt còn đọng lại trên má em, hôn lên đôi mắt u buồn ấy, nếm trọn giọt nước mắt mặn chát đã rơi vì gã. Lúc này, lòng gã rối như mớ tơ vò, muốn nói với em bao điều, muốn an ủi em thật nhiều mà miệng gã như cứng lại.
– Vì sao vậy em? Gã ngô nghê như đứa trẻ mới nếm vị tình đầu.
Linh ngước lên nhìn sâu vào mắt gã, giọng vẫn còn nghèn nghẹn.
– Em yêu anh…
Gã đờ người nhìn em câm lặng. Ánh mắt em dần thất vọng cúi xuống, ánh mắt u buồn gã chưa từng thấy nơi em? Tim gã nhói lên từng chập, nhìn ánh mắt ấy gã đau lắm, gã quá yếu đuối phải không nhỉ?
– Linh à, anh… Em che miệng gã.
– Em hiểu mà, thật đấy.
– Không đáng phải không em.
– Đó là chuyện của em, anh không phải suy nghĩ gì đâu.
– Anh…
– Đêm nay anh là của em, ngày mai hãy quên mọi chuyện đi anh nhé. Tim gã như có ai bóp nghẹn lại, nó khó chịu lắm, rất khó chịu.
– Không, không đâu em… Giọng gã nghẹn lại, gã sợ mất em, lần đầu tiên gã sợ mất em. Gã quá tham lam phải không.
Môi em tìm đến môi gã, cả hai cuốn lấy nhau như thể lần đầu và lần cuối vậy.
Gã tỉnh dậy em đã không còn bên cạnh, mùi hương em còn thoang thoảng đâu đây. Em ra đi không nói một lời, cảm giác trống vắng ùa đến, nằm một mình trong căn phòng vắng lặng cô đơn, lòng trống rỗng đến lạ.
Gã thở dài bước vào wc, như vậy sẽ tốt hơn phải không em.
Gã lê thân về ký túc với tâm trạng tồi tệ, cả phòng vắng lặng không còn một ai chắc đã lên lớp.
Cả ngày hôm ấy gã im lìm tựa cái bóng, chính gã cũng không ngờ lòng buồn đến vậy?
Tối hôm đấy gã gọi riêng thằng M đi làm vài chén, tâm sự với nó rất nhiều, về Linh về Nhi. Thằng M kiên nhẫn nghe gã lảm nhảm, thi thoảng bồi vào một câu như để an ủi. 2 thằng về quán café hôm nọ ngồi, thằng M gọi cái Nhung ra, hơi bất ngờ khi em Hồng đi cùng nhưng cũng chẳng để ý lắm vì chắc gọi đi cùng cho đỡ ngại. Gã chẳng có tâm trạng đâu, ngồi nghe thằng bạn liến thoắng cho đến lúc về.
Trong sân trường đường về ký túc, một chiếc xe chạy ngang qua rồi quay lại rọi thẳng đèn vào mặt cả bọn. Thằng M khó chịu chửi.
– Soi soi cái đmm à.
Để lại một bình luận