Phần 34
Sau khi làm lễ bốc mộ cho mẹ, chúng tôi đưa mẹ về nằm cạnh bên phần mộ của bố Nga, trong khuôn viên nghĩa trang của gia đình bên nội. Lúc ấy Nga mới có vẻ siêu lòng.
Ngôi nhà tranh đơn sơ nơi em đã sinh ra và lớn lên, nay sẽ để lại cho bác gái trên bố em ở và trông nom giúp, tiện hương khói cho bố mẹ em. Vì bác không có chồng, bác sống với một người con nuôi…
Tôi bây giờ đã được chuyển về làm tại phòng Kế hoạch của công ty, không phải đi xa nữa. Thời gian tới đây thôi khi em chuyển về Hà Nội, chúng tôi lại được bên nhau, khi ấy tôi dự định sẽ cùng em làm đám cưới… Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi mà hạnh phúc dâng trào.
Anh Trung thông báo tin vui mọi thủ tục xin chuyển đã xong, Nga sẽ xuống và dạy tại một trường tiểu học ở ngoại thành Hà Nội, ngay sát nội thành, cách trung tâm Hà Nội có mấy cây số. Năm học mới thì em sẽ bắt đầu đi làm…
Tôi và em đều vui mừng cho ngày hội ngộ sắp tới, người vui nhất có lẽ là chị, giờ đây một đứa em con chú và một đứa em gái ruột của chị sẽ về ở bên nhau, chị chỉ cần cho một căn hộ là cả hai đứa em đều được. Nói về quan hệ huyết thống thì tôi và em không có chút liên quan gì, em mang họ bố em, còn tôi mang họ bố tôi.
Kể cả khi chị Hằng là chị ruột của tôi thì tôi vẫn có thể lấy em được cơ mà. Vì bố mẹ của tôi và bố mẹ của em hoàn toàn khác nhau…
Cái ngày mà tôi mong đợi rồi cũng đến, em chuẩn bị chuyển xuống Hà Nội. Bây giờ tiết trời vẫn đang là mùa hè, sắp chuyển sang thu. Hôm em xuống tôi vẫn phải đi làm bình thường nên không ra đón em được, có chị Hằng ra đón em về nhà chị sau đó chị cũng đi làm luôn. Buổi trưa ăn cơm xong tôi gọi cho em.
– Em à, em đang làm gì đấy? Ăn cơm chưa?
– Em ăn rồi
– Ăn ở đâu?
– Em tự nấu ăn mà, nhà chị bếp có nhiều thức ăn lắm, em nấu loáng một cái là xong, anh đã ăn chưa?
– Anh ăn ở công ty rồi, thế hôm nay em xuống có mệt không?
– Cũng bình thường anh ạ, không mệt
– Anh mong em quá, nhớ em lắm rồi đây này, tối nay anh sẽ đưa em đi chơi, lên bờ hồ rồi đi ăn kem Tràng Tiền nhé
– Vâng…
Đây là lần thứ 2 em xuống Hà Nội, lần đầu xuống đã không được đi chơi vì phải chăm tôi ốm, lần này nhất định tôi phải đưa em đi chơi thật nhiều cho em vui.
– Thôi em nghỉ đi cho đỡ mệt, chiều tối anh về
– Em không phải nghỉ đâu, em đang dọn đồ trong phòng cho chị…
Buổi chiều, tôi ngồi làm việc mà càng lúc càng nóng ruột, chắc em yêu ở nhà lại đang mong mình đây, cứ nghĩ đến buổi tối sẽ đèo em rong ruổi trên các con phố của Hà Nội, rồi lên hồ Gươm, rồi đi ăn kem nữa, chắc là em sẽ thích lắm… Tôi lại thấy vui vui tự cười một mình…
5h chiều, hôm nay định trốn về sớm chút với em yêu, thì nhận được điện thoại của chị:
– Quân ơi thử gọi Nga xem nó đâu, chị về nhà không thấy, gọi điện thì thuê bao không liên lạc được
Tôi bấm máy gọi cho em, thuê bao không liên lạc được, tôi gọi đến mấy chục cuộc cũng không có tín hiệu gì, sốt ruột quá tôi phi về nhà chị.
Chạy lên nhà, thấy chị đang ngồi thất thần trong phòng, mặt tái mét cắt không ra một hột máu, quần áo sách vở ngổn ngang trong phòng ngủ
– Sao thế chị, Nga đâu?
– Chị không biết, chị về đã không thấy nó đâu rồi, biết làm sao bây giờ Quân ơi
– Nhưng sao lại không thấy, chắc là Nga đi đâu quanh đây thôi, chị đã hỏi mấy nhà ở đây chưa?
– Trời ơi… – Chị gào lên
Tôi nhìn sang thấy chị ôm mặt khóc
– Sao thế chị?
Rồi chị nức nở:
– Nếu mà có chuyện gì xảy ra với nó, thì chị chỉ còn có nước chết thôi em ơi… Chiều nay chị bảo nó ở nhà dọn phòng giúp chị… Chắc là nó đã đọc được điều gì đó rồi…
– Điều gì là điều gì?
– Cuốn nhật ký của chị…
Tôi ngồi phịch xuống ghế, cuốn nhật ký là sao? Chẳng lẽ Nga đã đọc được những dòng nhật ký của chị, nơi ghi lại những khoảnh khắc tôi và chị bên nhau ư… Trời ơi, Nga làm sao mà chịu đựng nổi khi đọc những dòng ấy chứ…
Tôi lao đi tìm em, tôi tìm tôi hỏi khắp nơi quanh khu tập thể, tôi chạy ra các bến xe, tôi đi dọc theo các con đường để tìm kiếm hình bóng em. Tôi như muốn lục tung cả cái thành phố này lên. Em có thể đi đâu được giữa thành phố lạ hoắc này. Nơi mà em mới xuống lần thứ 2, chưa kịp đi chơi một lần nào…
9H tối, tôi vẫn lao đi tìm em trong tuyệt vọng, nghe nói anh Trung cũng đang đưa chị đi khắp nơi để tìm em, anh ấy còn nhờ cả công an tìm giúp nữa… Nga ơi, em ở đâu, anh nhớ em đến phát điên rồi…
10H đêm, có điện thoại anh Trung gọi:
– Quân ơi, tìm thấy Nga rồi
– Ở đâu anh?
– Nga… Bị tai nạn… Nặng lắm… Đang cấp cứu trong bệnh viện… Em đến ngay đi…
Tình yêu đâu phải là kẻ trộm…
Mà sao có thể đi vào hồn ta lúc nào chẳng biết
Đến khi nó ra khỏi lòng ta. Sau khi em đánh cắp trái tim đáng thương kia
Và để lại cho ta niềm cô đơn tuyệt vọng
Thôi thì hãy ngủ yên… Hãy ngủ yên
Với giấc mộng yêu thương không trọn vẹn nhưng
Cũng đủ để anh sống nốt hết những ngày còn lại
Trong nỗi sầu cô đơn…
Tựa giọt nước ngọt ngào rất trắng trong
Tình yêu thấm vào lòng nỗi nhớ mong
Càng mong nhớ nhiều càng thấy nhớ thêm
Niềm đau xót giam đời ta dưới đáy tim
Giờ hai đứa cuộc đời đã rẽ ngang
Còn chăng mỗi nụ cười đã vỡ tan
Cùng muôn ánh sao đêm tàn…
…
Nghe anh nói mà con tim tôi đau nhói, nó như muốn vỡ tan ra. Tôi ùa chạy thật nhanh đến bên em nhưng người ta không cho vào, em đang ở trong phòng cấp cứu, bên ngoài cửa chị đang ngồi thất thần như một kẻ mất hồn.
– Nga đâu rồi chị? Sao lại bị tai nạn?
Chị chẳng nghe thấy gì mà trả lời, đúng lúc ấy anh Trung từ đâu về
– Quân đấy à
– Vâng, anh ơi tình hình Nga thế nào rồi?
– Vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, anh đã đi nhờ bác sĩ giỏi nhất rồi, bây giờ người ta đang hội chẩn
– Có bị nặng không anh?
– Anh không biết
Tôi ngồi xuống ghế, ngay bên trong kia thôi, qua cánh cửa kín mít này là em đang nằm đó, có lẽ em đang rất đau đớn, nghĩ vậy tôi mà nước mắt tôi cứ ứa ra, nhòa đi vì thương em…
Quãng thời gian chờ đợi quả là đáng sợ và kéo dài lê thê, đầu óc tôi căng thẳng sắp nổ tung rồi..
Cuối cùng cánh cửa phòng cũng mở, các bác sĩ bước ra, tôi và chị cùng nhào tới:
– Bác sĩ, tình hình em tôi thế nào rồi, bác sĩ… Bác sĩ… – Chị gào lên như muốn khóc
Tôi chạy ra cửa phòng và nhìn vào, chẳng thấy em đâu cả, người ta đã chuyển em đi nơi khác. Tôi quay lại vây lấy bác sĩ đang nói chuyện với anh Trung và chị, từng lời nói như vết dao cứa vào tim:
– Tình hình bệnh nhân có tiên lượng rất xấu, chúng tôi đang cho chụp chiếu thêm, khả năng ngay trong đêm nay sẽ tiến hành phẫu thuật…
– Phải mổ sao bác sĩ?
– Đúng vậy, đó là biện pháp duy nhất trong trường hợp này
– Vậy em tôi sẽ khỏe lại chứ?
– Điều đó chúng tôi chưa dám nói trước, chỉ biết cố gắng hết sức có thể, các anh chị cứ yên tâm… Còn bệnh nhân hồi phục như thế nào thì rất khó nói.. Còn tùy thuộc may mắn nữa…
– Vậy bây giờ có được vào gặp không bác sĩ?
– Không được, bệnh nhân đang hôn mê, hơn nữa đã chuyển sang khu cấp cứu, không thể vào được, anh chị chỉ có thể đợi ở đây thôi…
Vậy là sao, ông trời ơi sao ông lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Kiếp trước em đã mắc tội gì để kiếp này gặp nhiều bất hạnh như vậy? Càng nghĩ lại càng thấy xót xa, càng thấy thương em đến tận cùng…
Tôi, chị và anh Trung cứ ngồi ở đó suốt cả đêm, anh đi mua bánh mỳ về nhưng chẳng ai có thể nuốt được. Anh bắt chị uống một hộp sữa, không ngừng an ủi chị:
– Em phải ăn chút gì đi, hoặc là uống sữa cũng được, cứ như thế này không giải quyết gì đâu, mai lăn đùng ra ốm thì ai sẽ chăm sóc cho Nga?
Biết thế nhưng chẳng thể nào nuốt nổi, em vẫn nằm trong kia không biết sống chết thế nào? Buồn quá, đau đớn quá…
Để lại một bình luận