Phần 32
Sáng hôm sau, tôi đưa chị về trên quê sớm vì anh Trung hôm nay có cuộc họp quan trọng không thể bỏ được. Trước khi về tôi đã gọi điện trước cho em, báo là hôm nay anh với chị Hằng sẽ lên nhà. Biết là em rất mong nhưng vẫn cứ phải báo trước để em đỡ bất ngờ…
Tôi qua đón chị sớm rồi 2 chị em đi ô tô lên, nhìn chị với ánh mắt mệt mỏi thâm quầng biết ngay là đêm qua mất ngủ cộng thêm với việc khóc nhiều… Vừa đi tôi vừa trò chuyện động viên chị.
– Chị à, chị phải vui lên chứ, tất cả đã là quá khứ rồi, có khóc cũng không trở lại được…
– Nhưng chị vẫn sốc quá em ạ
– Bây giờ, chị cứ coi như có thêm bố mẹ nữa, lại có thêm một cô em gái nữa
– Bố mẹ chị đã giấu chị sự thật này bao nhiêu năm nay…
– Thì các bác cũng có nỗi khổ tâm riêng mà chị, em nghĩ bấy nhiêu năm lương tâm các bác cũng không yên, có khi sau vụ đêm qua thì bác lại thấy thoải mái hơn ấy…
– Ừ…
-… Vì không còn cảm thấy tội lỗi nữa…
Tôi nói chuyện động viên làm chị cũng thấy bớt căng thẳng đầu óc hơn, chị bắt đầu chia sẻ:
– Chị nghĩ thương mẹ đẻ chị… Nhưng cũng thấy tội cho bố mẹ chị bây giờ, nhiều khi bố mẹ còn thương chị hơn cả Vân Anh
Rồi giọng chị như nghẹn lại, chị nói mà đôi mắt rơm rớm long lanh:
– Hôm qua mẹ chị nói ngày trước có ông thầy ông ấy bảo, nếu không nhận con nuôi thì sẽ không bao giờ có con được… Thế nên bố mẹ mới đành lòng làm một việc đắc tội với người ta…
Chị khóc òa lên như đứa trẻ ở trong xe, nức nở:
– Mẹ chị bây giờ… Hu… Hu… Bà cũng khổ tâm trong ngần ấy năm nuôi chị…
– Thế bố chị có nói gì không?
– Không, bố chỉ lặng im và ngồi hút thuốc cả đêm, trông tội lắm em à…
– Đấy, em bảo mọi chuyện đã là quá khứ, chị vẫn phải đối xử thật tốt với 2 bác, nhiều hơn cả trước… Không thì hai bác tủi thân… Bao nhiêu năm nuôi con mà…
– Chị biết mà, chị thương bố mẹ chị vô cùng em ạ…
– Vâng…
Hai chị em nói chuyện loáng một cái đã đến địa phận Tuyên Quang, lâu lắm rồi mới có dịp song hành cùng chị trên đường, cũng có nhiều cảm xúc ùa về nhưng tôi phải gạt ngay ra khỏi đầu, tôi đang yêu em gái chị cơ mà…
– Quân đang yêu Nga em gái chị đúng không?
– Vâng, cô gái em nói với chị chính là Nga, em yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên luôn đấy chị ạ
– Thật không?
– Em nói thật, thề luôn. Nga có nhiều nét duyên, và hát hay lắm
– Nó nhìn có giống chị không?
– Giống chị nhiều điểm, ánh mắt và nụ cười, nói chung chị và Nga đều thừa hưởng nét đẹp người con gái Thái từ mẹ
Câu nói của tôi khiến cho chị mỉm cười, nhìn nghiêng sao thấy giống em đến thế cơ chứ, nụ cười đã từng đốn tim tôi…
Xe về đến cầu, đi qua dòng sông bây giờ với tôi đã trở lên thân thuộc, tôi yêu con sông, yêu mảnh đất này từ bao giờ chẳng biết, vì nơi này có em…
Con đường đất quanh co vào nhà em bé quá nên ô tô không vào được, tôi phải để tít ngoài đường to rồi hai chị em đi bộ vào. Hai bên đường là bãi mía, bãi ngô xanh rì trải dài xuống tận mé sông. Những cơn gió thổi những râu ngô màu nâu đất, đung đưa đung đưa tỏa hương thơm bình dị. Tôi chỉ cho chị phóng tầm mắt về phía xa xa, nơi ấy là bến đò, còn bên kia sông là mái trường nơi Nga dạy học
– Thế nhà chị đâu?
– Kia, chỗ giàn hoa giấy đỏ đỏ đấy là nhà chị.
Chị hít một hơi thật sâu mùi hương của mía của ngô, mùi của đồng đất quê hương mẹ…
– Mộc mạc và yên bình quá em nhỉ?
– Vâng, đẹp lắm chị ạ, em lên đây và chẳng muốn về nữa rồi…
Chị lại cười, nụ cười như chưa bao giờ buồn vậy, chị đang hạnh phúc khi trở về, với đất mẹ thương yêu…
– Quân này
– Dạ…
– Chị nói thật nhé… Tuy mới về đây lần đầu, nhưng chị thấy như là thân thuộc lắm, như trở về nhà vậy.
– Thì đúng là chị đang về nhà mà…
Đến nhà, cổng không đóng nên tôi dẫn chị vào luôn, dọc theo lối mòn hai bên trồng đầy hoa, con Milu trong nhà chạy ra thấy người lạ sủa lên mấy tiếng, tôi quát:
– Milu, sủa gì chứ, chị mày đấy
Hình như nó hiểu, hay là nó thấy quen mà nó vẫy đuôi rồi chạy biến xuống bếp.
Tôi bước vào trong nhà trước, không thấy em đâu có lẽ đang dưới bếp, chị bước vào ngay sau tôi, vừa đặt chân vào trong nhà nhìn lên bàn thờ mẹ, tôi thấy chị sững người, đứng như trời trồng bất động giữa nhà, hai mắt chị ngân ngấn nước, những giọt nước mắt trên khuôn mặt chị chỉ trực rơi xuống. Chị đang không thể tin nổi hình ảnh người phụ nữ hiền dịu kia lại là mẹ đẻ của mình, mà sao lại gặp nhau trong một hoàn cảnh đớn đau thế này…
Đã hơn 30 năm, lần đầu tiên chị lại về bên vòng tay mẹ, cất lên tiếng khóc gọi mẹ ơi… Chị tiến sát về phía bàn thờ, ngước mắt lên và khóc
“Mẹ ơi, sao mẹ lại bỏ con mà đi như thế chứ, bây giờ con đã về bên mẹ đây…”
Em từ dưới bếp chạy lên, bám chặt tay lên thành cửa nhìn vào, đây là chị gái em, người chị mà cùng một mẹ dứt ruột đẻ ra, sao bây giờ chị mới về chị ơi, mẹ mong chị lắm chị biết không…
Mắt tôi cũng nhòe đi, cay xè trong tiếng nấc nghẹn ngào của hai chị em… Trước mẹ…
…
Mẹ ơi, Mẹ ơi dù năm tháng trôi
Mẹ như vầng trăng, rạng rỡ sáng soi
Tỏa mát đời con những khi va vấp ưu phiền
Những khi hạnh phúc êm đềm
Con chỉ tìm về với Mẹ thôi
Trong lòng Mẹ bát ngát biển trời.
Ngày trở về mắt đẫm lệ rơi…
Chị ở lại chơi hai hôm thì mới về, tranh thủ thời gian này vẫn đang được nghỉ hè em đưa chị đi tham quan mấy nơi, lên cả vùng đất ngày trước chính là quê mẹ, và đưa chị ra thắp hương cho mộ mẹ nữa. Hai chị em sau mấy chục năm mới được gặp lại nhau, nhớ thương bị rịn lắm. Cứ tối, hai chị em nằm trên giường Nga lại kể cho chị nghe về quãng thời gian tuổi thơ cơ cực của hai mẹ con, chị thương Nga lắm, chứ ôm chặt lấy đứa em gái bé bỏng mà khóc, mà vỗ về trong vòng tay… Từ nay, không gì có thể tách rời hai chị em ra được nữa.
Vậy là sau cơn mưa trời lại sáng, sau những bão tố mọi thứ đã trở lại bình yên. Nhưng… Hết cơn bão này thì lại xuất hiện cơn bão khác.
Tôi nhận quyết định về công ty một thời gian để chuẩn bị nhận nhiệm vụ mới, công trình chúng tôi trên này đã xong và đưa vào sử dụng trong dịp năm học mới sắp đến…
Ngày có quyết định, tôi thẫn thờ như kẻ mất hồn, thấy hụt hẫng và hoang mang quá, tôi chưa sẵn sàng để rời xa nơi này, dù là chỉ trong thời gian ngắn. Biết nói với em thế nào đây, đã 3 hôm rồi sau khi có tin mà tôi vẫn loanh quanh chưa dám nói với em.
Tôi sợ em sẽ buồn, em mới vui trở lại sau khi đoàn tụ với chị gái, bây giờ mà tôi lại đi, thì biết làm sao? Tình yêu của tôi và em qua thời gian và bao sóng gió, bây giờ là quãng thời gian tươi đẹp.. Tôi đã nghĩ bao đêm, trằn trọc mông lung cho con đường phía trước mình..
Buổi tối, tôi sang nhà em như thường lệ, trăng đêm nay sáng quá bở lẽ lại là một đêm rằm nữa. Ngồi bên em mà tôi chẳng biết gì, sao khó nói thế? Em ngồi dựa đầu vào vai tôi, khuôn mặt xinh đẹp của em rạng ngời dưới ánh trăng.
– Anh này
– Sao em?
– Chị Hằng bảo ngày trước ở công ty anh hát hay lắm nhé, thế mà chưa bao giờ anh hát cho em nghe
– Vậy hôm nay anh sẽ hát cho em nghe nhé, nhưng không được chê đâu đấy, cô giáo ca sĩ của anh ạ
– Không, ai dám chê cơ chứ…
Bao nhiêu nỗi lòng chất chứa, những điều muốn nói tôi gửi vào trong câu hát trao em:
…
Nỗi nhớ ơ ớ ơ ơ…
Nỗi nhớ đọng sâu trong hương lúa
Tìm hơi nhau qua hun hút gió đồng
Vẫn xa vời và ngút mắt mênh mông,
Hết nửa dòng sông và mấy cánh đồng
Hoa giấy nhà ai trông đỏ quá
Trưa anh về, em có đợi anh không?
Đời hai ta, đời hai ta gắn bó với hai sông
Em – Vàm Cỏ Tây, anh – Vàm Cỏ Đông
Mỗi tối chiều lên chao sóng nước,
Bìm bịp kêu xao xác cả hai dòng
Đời hai ta, đời hai ta hai ngả chẳng thong dong
Em – cánh cò, anh – cánh vạc bên sông
Nỗi nhớ ơ ớ ơ ơ…
Nỗi nhớ đọng sâu trong hương lúa
Tìm hơi nhau qua hun hút gió đồng
Trưa anh về, em có đợi anh không?
…
Hát xong rồi mà tôi với em vẫn cứ lặng đi, em ôm chặt lấy tôi thủ thỉ:
– Anh à, anh có điều gì khó nói phải không?
– Sao em biết?
– Vì em là người yêu anh mà, em phải hiểu anh chứ, nhìn thái độ anh mấy ngày hôm nay là em biết mà…
Sao lời chia tay khó đến thế, biết mở lời ra sao với em đây, dù có khi em đã đọc được suy nghĩ của tôi rồi.
– Công ty… Gọi anh về em ạ
Em chẳng có chút bất ngờ nào, em chỉ ôm chặt tôi thêm nữa.
– Em biết mà…
– Sao em lại biết?
– Thì bên anh đã bàn giao lớp học mới cho trường em rồi, còn gi nữa đâu mà xây…
Ừ nhỉ, tôi ngốc thật đấy đến điều đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra, tôi suy nghĩ nhiều quá nên bị lú lẫn mà.
– Công ty gọi thì anh cứ về đi, anh không phải suy nghĩ nhiều đâu…
– Nhưng…
– Anh có nhớ em không?
– Có, anh rất nhớ em
– Anh có yêu em không?
– Anh yêu em nhiều lắm Nga ạ – Tôi ôm em rồi hôn lên tóc em, hôn lên đôi mắt em đang ngấn lệ
– Vậy là được rồi, em ổn mà… Anh cứ về dưới ấy đi… Em sẽ đợi…
Em có biết phải xa em anh đau lòng lắm, tình yêu anh dành cho em lớn đến nhường nào? Nó như cuộc sống của anh…
Tôi cũng cảm nhận được tình yêu em dành cho tôi, đức hy sinh lớn lao của một người con gái. Nga ơi… Đợi anh nhé anh sẽ trở về… Bên em.
Tôi về Hà Nội, làm việc trong nỗi nhớ em đến cồn cào. Thời gian này em vẫn đang nghỉ hè nên tôi rủ em xuống Hà Nội chơi mấy hôm, đến nhà chị Hằng, xong tôi sẽ dẫn em đi chơi Hà Nội. Em thích lắm và hẹn cuối tuần sẽ xuống…
Để lại một bình luận