Phần 22
Thế là tôi lại được em dẫn sang nhà ông lang Tiêu chữa vết thương chó cắn, may quá không tiêu đời. Chẵn 5 hôm liền, ngày nào tôi cũng đến để được ông lang bôi một thứ nước lá gì đấy như kiểu lá cúc tần mà hồi bé mỗi lần đánh nhau chảy máu đầu bọn trẻ con hay lấy rịt vào… Ấy vậy mà hiệu nghiệm phết, đến ngày thứ 5 thì khỏi, cũng là lúc con Milu nó không cắn tôi nữa, nó đã bắt đầu quen tôi…
Cuối tuần, hôm nay không được sang gặp em nữa tôi thấy nhớ, ước gì có con chó nào nó cắn cho phát nhỉ, lại được sang gặp em ngay.
Tôi về quê chơi mấy hôm, chỉ mong lên công trình để sang gặp em thôi, tôi đã chuẩn bị một ít quà quê, có lí do để sang gặp em rồi…
Lúc tạt qua Hà Nội, tôi cũng ghé vào cửa hàng thức ăn cho chó mèo, để mua cho con Milu, mình đàn ông mà, đã nói được thì phải làm được. Thấy em bán hàng bảo có rất nhiều loại, nhập khẩu Anh, Mỹ, Đức rồi Nhật Hàn đủ cả. Giá thì tầm 400. 000 Đến 500. 000 K một bịch, có cả loại lên đến tiền triệu, tôi lè lưỡi hỏi:
– Thức ăn cho chó gì mà đắt như nhân sâm vậy em?
– Dạ vâng, toàn hàng ngoại mà anh, dành cho chó cảnh, chó ngoại mà
– Ô thế có loại nào rẻ rẻ cỡ 50 đến 100k một bịch không?
– Có loại của Tàu, 80k một bịch
– Thế dành cho chó gì?
– Chuyên dành cho chó hoang anh ạ..
Tôi chẳng thèm đắn đo, chốt luôn:
– Cho 2 bịch… Gói cho anh cái túi toàn tiếng Thái tiếng Lào ấy…
Cơm nước xong xuôi, tôi tay sách nách mang nhà em thẳng tiến. Hôm nay mạnh dạn gọi thật to:
– Nga ơi… – Rất dõng dạc
Con Milu hôm nay không bị xích, nó lao ra cổng đón tôi, chắc là biết có quà. Lúc sau thì em ra, em mở cổng mời tôi vào nhà
– Anh mới về quê lên… Có chút quà…
– Sao anh cẩn thận thế…
Tôi đi theo sau em vào nhà, con Milu chạy theo bên cạnh, tôi quay ra bảo nó:
– Mày cũng có quà đấy nhé
Vào nhà, mẹ em ở trong bếp đi lên, tôi uống chén nước cho ngọt giọng rồi bắt đầu trình bày:
– Hôm trước cháu về quê, có kể chuyện bị chó cắn cho bố mẹ cháu nghe, lại kể được bác với em trên này giúp, bố mẹ cháu gửi lời cảm ơm bác với em trên này
– Có gì đâu cháu…
– Dạ, quê cháu nông thôn chẳng có gì, chỉ có chút quà quê, cháu mang lên biếu bác, với cả em…
– Ôi, gì mà cho nhiều thế cháu… Mang làm gì đường xá vất vả
– Có gì đâu ạ, đây là chục cân gạo Hải Hậu, cháu biếu bác thổi cơm, còn đây là ít bánh Nhãn, đặc sản quê hương cháu…
Nghe tôi trình bày xong, gương mặt mẹ em thay đổi rất nhanh, hình như mẹ em rất xúc động:
– Cháu quê ở đâu?
– Dạ… Cháu quê Nam Định ạ
Rồi đột nhiên, thấy mẹ em trùng hẳn xuống, rất buồn.
– Món quà của cháu khiến bác nhớ đến một người bạn… Từ rất lâu rồi…
Trong lúc em lấy bánh Nhãn ra đĩa để mọi người cùng ăn, tôi mang cái bịch thức ăn ra cho con Milu:
– Đây, quà của mày đây, nhập khẩu đấy…
– Anh lại mua cả quà cho con Milu nữa á? – Em hỏi vọng ra
– Thì anh tập giao tiếp với động vật mà…
Con Milu được bịch quà hình như nó cũng hiểu, vẫy đuôi quay tít mừng…
Những ngày quen em, được tiếp xúc và nói chuyện với em, tôi nhận ra mình và em đều có chung một sở thích đó là đọc sách. Trên giá sách của em có rất nhiều cuốn tiểu thuyết nổi tiếng trong nước và trên thế giới.
Hôm trước về quê lên lúc ghé qua Hà nội, tôi mua cuốn “Anna Karenina”, định sẽ mang qua tặng em nhưng để trong ba lô lại quên mất, tối hôm ấy sang nhà em xong về phòng mới nhớ ra…
Hôm sau, buổi tối lão Phồn đòi xe để đưa chị Na đi ra phố, lão cho mình mượn suốt cả tuần rồi, lão nhịn lâu quá không chén đâm ra bị vật, nhất quyết không cho mượn…
Đêm 16, trăng sáng vằng vặc, soi bóng lấp lánh xuống dòng sông phẳng lặng như tấm gương. Bên kia, chỗ ruộng ngô xanh rì ven sông, mái nhà tranh lấp ló ánh đèn kia là nhà của em… Ngồi bên này nhớ em quá, mà không làm gì được…
Gió hiu hiu thổi, khiến cho tâm hồn càng thêm bay bổng, ánh trăng sáng làm cho con người ta thêm thông minh.
Tôi quyết định bơi sang bờ bên kia.
Bọc một bộ quần áo và cuốn sách thật chặt trong tấm áo ni lông, tôi đeo vào người và nhẹ nhàng bơi qua sông như bộ đội đặc công nước. Giữa lòng sông, nằm ngửa lên bơi và ngắm ánh trăng đang chiếu rọi xuống mặt, một cảm giác thật sảng khoái giữa làn nước…
Lên bờ tôi thay bộ quần áo khô rồi đi về phía ruộng ngô nhà em, bắt đầu có tiếng có sủa, tôi đến một vạt cỏ ngồi xuống và lấy điện thoại ra nhắn tin, đúng là ngay mép sông có khác, sóng căng đét.
“Nga à, em đang làm gì đấy? Anh Quân đây”
“Em đang soạn bài anh ạ”
“Em soạn sắp xong chưa?”
“Chưa ạ, có việc gì hả anh?”
Chắc em lại nghĩ tôi sang rủ đi đến nhà ông lang, hihi lấy đâu ra chó cắn lắm thế. Tôi nhắn tiếp “Anh đang ở nhà em, em có thể cho anh gặp 1 phút được không?”
“Anh ở ngoài cổng nhà em à?”
“Không… Anh ở vườn ngô, chỗ bãi cỏ bờ sông…”
“Anh trêu em đấy hả, thôi không nhắn tin nữa đâu, em phải đi soạn bài”
“Thật mà, em không nghe thấy con Milu nó sủa à? Đây này anh ngồi chỗ có mấy khóm mía”
Đến lúc này thì em tin là thật, vì tôi tả chính xác luôn, tôi đang ngồi trên bãi cỏ cạnh khóm mía, kiến đốt sưng hết cả đít…
Tôi thấy ánh đèn pin loang loáng, hình như là em đang ra, đi cùng với em có lẽ là con Milu, nó vừa đi vừa sủa um tỏi để thị uy.
– Milu… Milu… Tao mà
Nó nghe giọng nói quen quen, chắc lại nhớ đến món quà nhập khẩu hôm trước tôi mua cho ngon quá, nó phi nhanh tuột cả khỏi tay em lao ra phía tôi quấn quít. Em đến, chưa bao giờ thấy em ngạc nhiên như thế, mắt tròn xoe tôi nhìn rõ dưới ánh trăng
– Sao anh lại ở đây được?
– Anh bơi sang đấy…
Em đánh ánh mắt nhìn về phía bờ bên kia, chắc đang thầm ước lượng khoảng cách bao xa
– Anh bơi sang? Thật ư?
– Thật mà… Tóc còn đang ướt này
– Thế sao quần áo lại khô?
Em vẫn thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quá là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của một cô giáo đầy mộng mơ
– Anh… Thay rồi.. – Tôi cười khì
– Mà anh sang đây làm gì đêm hôm thế này nguy hiểm quá – Em trách
Tôi lôi trong người ra quyển sách, đưa cho em
– Anh sang tặng em quyển sách thôi mà
Em chỉ nhìn, không cầm, vẫn còn lưỡng lự vì chưa hết bất ngờ
– Sách gì vậy, anh muốn tặng để mai không được sao?
– Anh biết em thích đọc sách, phải mang ngay sang để em đọc sau khi soạn bài, em chả có sở thích đọc sách trước khi đi ngủ là gì?
Tôi đoán trúng phóc luôn, đúng ý em nên mặc dù thích lắm rồi nhưng em vẫn kiêu:
– Anh nhiều lí do nhỉ?
– Hihi, thật mà
Đưa cho em cuốn sách một lần nữa, tôi cười nhìn thẳng vào mắt em
– Đây, tặng em, cảm ơn em thời gian qua đã giúp anh
– Ơn huệ gì chứ anh buồn cười thật đấy, à cuốn gì vậy anh?
– “Anna Karenina”, được không cô giáo?
Ánh mắt em toát lên niềm vui sướng, ánh lên rạng ngời dưới ánh trăng đêm.
– Oa… Sao anh biết em thích cuốn này… Mà ai là cô giáo của anh bao giờ nhỉ?
– Hihi, anh biết em sẽ thích mà, mới cả trên giá sách của em chưa có
– Hihi…
Nhìn thấy em vui sướng với món quà ấy, tôi thấy vô cùng hạnh phúc. Trăng đêm nay sáng quá, trăng 16 tròn vành vạnh soi ánh sáng vàng óng như mật ong xuống thảm cỏ xanh, trải lên mặt sông những đốm vàng lấp loáng.
– Cảm ơn anh nhé, đây là món quà mà em rất thích
– Hihi..
– Lát nữa anh lại bơi về bên kia à?
– Ừ
– Có lạnh không?
– Không, mát cực, bơi ra giữa sông xong là ngửa mặt lên ngắm trăng hay lắm
– Thế hả anh?
– Ừ… Hôm nay trăng sáng nhỉ? Ngồi ngắm trăng bên sông thế này thú vị thật đấy
Tôi thấy em cứ khúc khích cười, ôm quyển sách trong lòng. Gương mặt em rạng rỡ quá, xinh quá, tựa như chị Hằng trên cung trăng vừa xuống đây chơi. Mà sao lại thấy có nét gì đó quen quen trên gương mặt em thế nhỉ? Có nét gì đó hao hao với chị Hằng…
– Em nói anh đừng cười nhé, em cũng hay ra đây ngắm trăng mỗi khi trăng sáng đấy
– Thật không?
– Thật mà
– Em ra ngắm một mình à?
– Không, em toàn ngắm trăng với con Milu… Hihi… Ngồi ngắm trăng bên ruộng ngô, mùi hương rất là thơm quen thuộc và bình dị, em thích ngắm ánh trăng soi xuống mặt sông, thật là đẹp..
– Cô giáo cũng lãng mạn gớm nhỉ?
– Hihi… Ai là cô giáo của anh bao giờ…
Đó là lần đầu tiên tôi được đứng bên em bên bờ sông quê ấy, dưới ánh trăng vàng cảnh vật đẹp như một bức tranh được trải mật ong. Tôi thấy lòng rộn rã, dâng lên một niềm vui khó tả. Nhìn sang em, bắt gặp ánh mắt em long lanh, tròn xoe đầy tinh khôi, em nở một nụ cười thật đẹp, đẹp tựa như ánh trăng…
… Ngồi bên em nghe gió ru êm đềm
Ngồi bên em mưa rơi không ướt vai
Những kỷ niệm những nụ cười
Anh vẫn mong đừng vội tan biến
Ngồi bên em hạnh phúc sao ngọt ngào
Ngồi bên em thời gian trôi quá mau
Những yêu thương phút giây này
Anh vẫn mong đừng là giấc mơ…
Để lại một bình luận