Phần 13
Trên gác hai của một quán cà phê vắng, Thu vẫn thế, lao xao tiếng lá dưới hiên đường, mùi hoa sữa muộn vẫn phảng phất trong gió heo may. Thu vẫn đây, mà trong lòng lại khe khẽ những nỗi buồn khó tả… Cuối thu rồi đấy
Tôi và chị ngồi lặng im bên nhau, ngoài kia lất phất những hạt mưa bay bay trong gió. Se lạnh rồi đấy, thèm quá một cái nắm tay siết chặt, một cái gối đầu lên bờ vai mang hơi ấm.
Mùa thu bao giờ cũng thế, đến hay đi đều rất lặng lẽ và để lại dư âm thấm dần trong tâm cảm con người. Chút gió hiu hắt, cơn nắng nhạt màu vương vãi xuống đường, đợt lá vàng úa rụng đầy sân, sự lẳng lơ mưa nắng của đất trời, chút nhớ nhung của những kẻ sống xa nhà, chút bâng khuâng của những kẻ mới yêu, chút bồi hồi của những ai đã đi qua cái buổi đầu tiên rung động… Tất cả làm nên một cảm giác quá đỗi dịu dàng đến ngay tại giây phút thưởng thức nó cũng thấy nuối tiếc nếu nó vụt mất.
Và Đêm cuối thu bao giờ cũng vô thức, con người trong niềm mơ màng hư ảo, thật đượm buồn, thật quyến rũ. Mỗi khoảnh khắc, thời gian như những giọt nước trong veo rơi vào thinh không, không ai nếm được trọn vẹn mùi vị của nó, chỉ phảng phất và thật mơ hồ… Nhưng có sức hút đến kỳ lạ…
– Em có chuyện gì muốn nói với chị à?
– Dạ… Em xin lỗi… Chuyện hôm trước.
– Không phải lỗi của em, lỗi tại chị mà, chị đã không giữ được mình…
Giọng chị nhẹ nhàng, thoáng buồn và tan vào hư không…
– Chuyện qua rồi thôi để qua đi em, đừng nhắc lại làm gì
– Vâng…
– Hãy coi như đấy chỉ là một giấc mơ đẹp.
Tôi cố lấy sức để hít hà vào sâu thẳm tâm hồn cái hơi lạnh của những đêm cuối thu, chợt nhận ra không thể làm nhạt màu kí ức. Để rồi lại thoáng ngỡ ngàng khi vô tình bắt gặp cái giành giật của mùa đông về mình, phả từng cơn lạnh vào hơi gió hanh của thu, bất chợt… Giao nhau. Như vào lúc này, là một dấu lặng quạnh vắng, thấy chính lòng mình trống trải đến lạ thường.
– Quân à
– Dạ
– Chị cũng có chuyện muốn nói với em…
– Vâng, có chuyện gì chị cứ nói đi ạ
– Vân Anh em chị nó sắp về nước, chị sẽ bàn giao việc quản lý công ty cho nó…
– Vậy hả chị? Vân Anh bao giờ về?
– Nửa tháng nữa, lần này nó về hẳn…
– Vầng…
Ngoài kia, mưa vẫn lất phất rơi.
– Chị sẽ bàn giao lại công việc cho Vân Anh..
– Vâng, thực ra việc công ty mình còn ít mà, chị có làm ở công ty nữa không?
– Chắc là không, chị sẽ làm một công việc khác
Tôi muốn cất lời hỏi chị sẽ dự định làm công việc gì vậy, nhưng sao khó quá, đột nhiên thấy bâng khuâng, thấy hụt hẫng… Bất chợt tôi nhìn sang chị đúng lúc chị cũng nhìn qua tôi, đôi mắt ấy thật buồn sâu thẳm… Tôi vội vã quay đi.
– Chị cảm ơn em, rất rất nhiều, vì những gì em đã làm cho chị trong thời gian qua…
Tôi chỉ biết lặng im không nói, vẫn đang đuổi theo những hạt mưa lất phất ngoài xa
– Chị đã trao đổi với Vân Anh, em là một trong những người đã giúp cho công ty nhiều nhất
– Hy vọng em vẫn ở lại và cùng mọi người xây dựng công ty… Còn nếu ví dụ em thấy không thoải mái… Thì…
Lời nói của chị làm cho tôi hoang mang, và đôi chút buồn..
– Chị nói vậy vì chị biết tính em chị mà, Quân hiểu ý chị không?
– Vâng…
– Đấy là chị em mình cứ nói chuyện trước với nhau như thế, Quân ạ, tùy ở em thôi em có mọi quyền quyết định… Dù sao thì những đóng góp cho công ty của em chị vẫn cứ phải nói cho Vân Anh, để nó biết mà sử lý mọi việc hợp lý hợp tình nhất
– Ý chị là sao ạ?
– Chị…
Trời còn mưa rả rích… Cô quạnh… Giữa hơi lạnh đêm vắng, chợt thấy lòng mình nao nao, chút nhớ, chút thương, chút vấn vương kỷ niệm. Nhìn dáng chị tất tả trong mưa chạy ra bắt taxi, rồi hút dần trong màn đêm vắng, tôi thấy mình sao mà cô đơn quá, như sắp mất đi cái gì đấy vừa mới manh nha… Một nỗi buồn sâu thẳm, tí tách như ly cà phê…
…
Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm xa
Em có thấy thời gian đang qua đi vội vã
Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm sâu
Ta chợt nghe mùa thu trắng trên đầu
Sao tình yêu còn dâng trong mắt em
Cho ta nhớ một thời trai trẻ
Sao mùa thu còn vương trong mắt em
Cho ta tiếc một thời xa đến thế…
…
Nửa tháng sau đó, chị rất ít khi đến công ty, trừ những lúc thật cần thiết. Tôi thì vẫn mong và đôi lúc thấy nhớ nhớ chị. Tôi còn biết thời gian này chị đang chuẩn bị cho việc mở một cửa hàng hoa và một cửa hàng sách nữa, chính vì thế nên chị bận, chắc là chị cũng chẳng khi nào nhớ đến tôi đâu…
Giúp đỡ cho chị trong thời gian này có một anh làm bên nhà xuất bản, bạn học thời ĐH của chị, tôi theo dõi và thấy hai người cũng thân thiết, và khá đẹp đôi… Buồn, nhưng biết làm sao được…
Trước khi Vân Anh về nước để tiếp quản công ty, thực ra tôi vẫn nuôi một chút gì đó hy vọng mơ hồ, như lời ngày xưa chị nói “giới thiệu em gái cho tôi”, nhưng kể từ lúc gặp Vân Anh, thì tôi biết rằng tôi và em nó không để dành cho nhau.
Vân Anh nhìn cũng được, tóc cắt ngắn sành điệu, và có vẻ ngoài sang chảnh, tôi nghĩ chẳng hợp với tôi chút nào, tôi thì trông thô thô, nhà quê, được mỗi cái đẹp trai…
Về diện mạo thì thế, về tính cách lại càng khác xa. Chỉ tiếp xúc làm việc vài buổi, nhưng tôi thấy em ấy chảnh lắm, tỏ ra trên người có lẽ vì em ấy đi du học. Chúng tôi đã làm việc với nhau nhưng ý tưởng của Vân Anh là phát triển công ty đi sâu theo hướng thiết kế nội thất và tổ chức sự kiện. Để thực hiện ý tưởng đó Vân Anh có mấy người bạn giúp sức, trong đó có một anh cũng đi du học về, lớn hơn vài tuổi và hai người rất là thân thiết với nhau, nhìn cách họ quan tâm nhau tôi biết ngay là yêu nhau từ bên kia rồi, phập nhau chán chê rồi, bây giờ cho không chưa chắc tôi đã thèm.
Nhưng cơ bản là tôi không thích, không thấy có chút cảm hứng nào. Chị em gì mà tôi bói không thấy có điểm gì giống nhau hết, từ hình thức cho đến tính cách. Chị thì xinh đẹp, dịu dàng, đầy quyến rũ. Em mặc dù trẻ hơn nhưng tính cứ thế nào, tôi thấy chẳng hấp dẫn.
Làm việc với nhau một thời gian ngắn, tôi biết rằng nơi này không phải là nơi dành cho mình nữa. Tôi có đề xuất xin nghỉ, em nó chẳng thèm giữ, có khi còn mừng thầm trong bụng, tôi thì chỉ thấy tiếc quãng thời gian được làm việc ở công ty có quá nhiều kỉ niệm, nhất là những kỷ niệm với chị…
Để lại một bình luận