Phần 9
Sau hôm đó, tôi không dám đả dụng gì đến chuyện ấy nữa, em vẫn như trước, vui vẻ và ngang bướng, nhưng dạo này em ít khi nào nói về gia đình… Chúng tôi đôi khi cũng cãi vả, cũng giận hờn vu vơ, nhưng chưa bao giờ giận quá 4 ngày cả. Thời gian cứ êm đềm trôi qua, tối tối thì bọn tôi đi tô tượng, lúc đồng ken vừa ra, ai ai cũng đổ xô đi tô để làm heo đất, 1 tuần có khi đi 6 ngày, phòng em toàn là tượng của 02 đứa, không thì cá viên chiên, lượn lờ Phú Mỹ Hưng, ăn vặt Hồ Con Rùa, chè Võ Văn Tần,… nói chung là nghe đâu lạ lạ cũng ghé qua xem thử.
Tôi với em hay chơi trò đổi điện thoại nhau xài (sim không đổi). Xài đâu tuần, 10 ngày gì đó thì có một số lạ hoắc gọi cho tôi (sau này mới biết đó là số mẹ em), em alo tôi khóc:
– Thằng Đ nó lấy điện thoại bán bắt banh rồi anh ơi – Đ là anh ruột của em.
– Sao bị lấy – Tôi chưng hững.
– Em ngủ trưa để điện thoại đó, nó lén lấy – Vẫn khóc.
– Kì cục vậy, thôi nín đi, từ từ nói – Tôi nóng ran người nhưng vẫn cố dịu giọng.
– Em nói mẹ rồi, mẹ nói để đền cho anh – Em thút thít.
– Thôi, lỡ rồi, có gì tối tính – Tôi an ủi, vì ham hố nghe đền điện thoại.
– Dạ.
Tối đó tôi qua nhà em, trả lại cái điện thoại của em mà tôi đang xài, vô nhà thì em đưa tôi 700K vì nghe mẹ nói thằng Đ bán điện thoại tôi có 700K, nên chỉ trả đúng nhiêu đó cho tôi, tôi giận run người. Cái điện thoại đó mới mua có 4 tháng khoảng 2tr4, tự nhiên tai bay vạ gió thế nào, tôi lại dính phải, chỉ còn 700K. Tôi đã từng nghĩ nhà em quá khá giả thì sẽ thoải mái hơn, nhưng giờ mới hiểu ra một điều, mẹ em ngang ngược quá… Nhưng thôi, tôi vì em, tôi nghĩ lại những lúc tôi khó khoăn em đã giúp tôi như thế nào, tôi vui vẻ nhận 700K và nói với em:
– Thôi lỡ rồi, để cuối tháng anh có lương anh bù thêm tiền, mua cái L7 luôn, vì anh cũng để dành được ít.
– Vậy em cũng nói mẹ đổi L7 cho em luôn, em với anh xài cặp hén – Em hớn hở.
Về nhà tôi bị gia đình chửi 1 chập tơi bời, cái tội mua cho xài mà còn phá, tôi phải nói dối đủ thứ là do đi dạy, ra ngoài nghe điện thoại bị trượt tay rớt nước, đi sửa mắc quá nên đành bán 700K, rồi hứa hẹn cuối tháng con mua điện thoại mới. Đó là khoảng thời gian mà tôi khó khăn hơn cả lúc 1 tuần xài 200K. Chả dám ăn uống, chơi bời gì, dành dụm 2 tuần liền, thêm tiền để dành cũng được 2tr8 đủ mua cái L7. Tôi mừng như vừa từ cõi chết trở về… Không phải mất uy tín lời hứa với gia đình…
Tôi gọi điện thoại báo em biết, em cũng vui lắm, nói với mẹ mà tôi nghe:
– Mẹ, anh X, mua L7 rồi, mai dẫn con đi đổi nha.
– ĐM, có bồ mà sao ngu quá vậy, mượn nó mà xài, mua làm chi cho tốn tiền – Tiếng mẹ ẻm văng vẳng.
Thế là em cãi lại, chưa nói gì với tôi thì cúp máy, chắc gây nhau vụ cái điện thoại, đâu khoảng 30 phút, thì em nhắn tin lại:
– Mai mẹ đổi cho em, mai qua em chơi ha.
– Ừm, mai anh qua.
Tôi cũng không hiểu, mẹ em không thiếu tiền, nhưng cái bản tính nó sao sao ấy, giống như đồng tiền là số một, tất cả mọi thứ đều quy ra tiền, tiền là tất cả, muốn sao lợi cho mình là được, ai sao mặc xác…
Sau vụ đó, tôi nói thật là cũng có ít nhiều thất vọng về gia đình em, nhưng tôi yêu em, tôi chấp nhận, cả cái gia đình đó không quan trọng với tôi nữa, chỉ có em là người tôi quan tâm nhất.
Tôi quen em hơn 1 năm rưỡi, chỉ vỏn vẹn 07 lần được vào nhà, còn lại đều đứng trước cổng chơi mà thôi…
Cứ mỗi lần đi chơi cùng em, thì mẹ em đều alo cho em dặn mua đôi khi trà sữa, hủ tiếu, bánh bao, nước 24 vị, v..v… Nếu bọn tôi ăn gì, thì phải mua về thứ đó, nếu mua về thì qua hôm sau có ghé nhà thì mẹ em vẫn bình thường, còn bữa nào kẹt tiền không mua mà qua ngày ghé là nghe điệp khúc:
– Có nhà, chứ không phải không có đâu mà qua hoài, con N có khách kìa.
Những lúc đó tôi mặc cảm lắm, vì thế tôi ít vào nhà em, đứng toàn ngoài đường mà chờ, em cũng biết ý, có chăm chế cho mẹ:
– Mẹ đi làm về mệt rồi quạo thôi anh, hông gì đâu.
– Ừm, thì anh có nói gì đâu – Giọng tôi buồn buồn.
Rồi có lần tôi được nhà em mời cơm, hớn hở mua trái cây qua nhà, đang ăn uống vui vẻ thì má S qua (chị ruột mẹ N, bả mặc nhiên không thích tôi, tôi cũng không biết tại sao, khi nhờ tôi thì vui vẻ lắm, xong xuôi rồi thì lại ghét ra mặt), tôi lễ phép đứng lên chào và định vô bếp lấy chén với đũa mời ăn cơm, chưa đi tới bếp tôi nghe Má S em nói:
– Thân quá ha, để lộng hành vậy mai mốt nó quơ hết, không còn cái quần mà mặc.
Tôi đứng khựng lại, đi ngược lên bàn ăn, ngồi xuống bàn thì lại:
– Đó, chưa là cái gì mà muốn làm ông nội rồi, thôi tui về cho khuất mắt – Má S nói, liếc em rùi ngoe nguẩy đi về.
Thế là mẹ em đập đũa cái rầm, rồi bỏ lên lầu… Em khóc… Tôi cũng không biết nói gì, tôi cũng không biết đã làm sai cái gì, và cũng từ lúc đó, tôi không muốn vô nhà em nữa, toàn đứng ngoài cửa, mưa thì ngồi ké cái mé hiên bên kế nhà em, không muốn đặt chân vào đó thêm lần nào.
Những việc đó coi như chìm vào quên lãng thì vào một sáng Chủ Nhật, tôi còn đang nằm nướng thì chuông điện thoại rung lên:
– Alo – Giọng tôi còn ngáy ngủ.
– Con N có đi chung với con không? – Tiếng mẹ em.
– Dạ, không bác – Tôi lễ phép.
– Chứ nó đi đâu, đó giờ tôi toàn đi với con mà – Bả dịu giọng.
– Dạ, con không biết, qua giờ con ở nhà, bác gọi N hỏi thử xem – Tôi vẫn nhỏ nhẹ.
– Bác gọi mà tôi không bắt máy, thôi có gì con báo dùm Bác.
– Dạ
Chắc ngẩm 100% N đã bụi, khi nào gia đình có chiến sự thì N lại đi bụi, theo em nói em quá cô đơn trong gia đình, tất cả mọi chuyện đều phải được má S đồng ý, ngột ngạt, tù túng là những thứ đã dày vò em… Mẹ em sao không bao giờ đứng về phía em? Cả em vẫn không biết… Chỉ biết má S nói 1 mẹ em không dám nói 2…
– Em nghe anh X – Giọng say ke của G khi nghe điện thoại tôi.
– Có vợ anh bên đó không? – Tôi lo lắng.
– À..ờ… dạ… hông – G ú ớ.
– Thiệt không – Giọng tôi chắc nịch.
– Nó đang ngủ anh, hôm qua em với tôi đi bar về khuya quá – G thú nhận.
– Ừ, cứ để N ngủ, trưa trưa anh qua, mà đừng có nói gì N nhé, thôi nướng tiếp đi – Tôi dặn.
– Dạ – G trả lời.
Phù, thì ra cũng ở nhà G, yên tâm phần nào, hên là em không đi với cái bọn hồi sinh nhật, lắm tệ nạn và lòng người cũng khó đoán. Đến trưa, tôi thay đồ phi qua nhà G, tới nơi thấy 02 đứa đang ăn bánh tráng trộn, nhìn thấy tôi N tái mặt, nhưng tôi thì vẫn bình thường:
– Ủa, em cũng bên đây à – Tôi giả bộ.
– Dạ, em mới qua – Em nói dối.
– Thế mới qua, mà mới khi nào? – Tôi sấn tới.
– Dạ… tối qua – Em rụt rè.
– Ừm, thôi đi ăn cơm, hôm qua nhảy nhót chắc giờ đuối rồi há – Tôi shock.
– Thôi mà, em với N biết rồi, cằn nhằn hoài – G nói nhanh về phía tôi.
– Ăn cơm không, ăn thì lết xác dậy, nói nói 1 hồi 02 đứa ăn chổi nói sao xui. – Tôi tiếp lời
Em và G cười, chắc tưởng tôi la cho 01 trận, nhưng tôi chả nói gì, 03 đứa đi ăn bún bò gần nhà G, ngon cực, mà sao nó mắc quá xá, 25K / tô. Ăn uống no nê, 03 đứa lại lội bộ về nhà G, em khều tôi:
– Anh chở em đi đây chút.
– Đi đâu – Tôi tò mò.
– Thì đi đi, chút em nói.
– Mẹ em gọi anh hỏi em đâu, lo mà gọi về nhà đi – Tôi nhắc.
– Kệ đi, khi nào em hứng em gọi – Em cười.
Em làm tôi lo lắng, sao lại như thế, sao lại không muốn về nhà? Em có gì đó giấu tôi chăng? Tôi gặng hỏi mãi mà cũng chẳng có kết quả, hay có việc gì đó làm em khó xử? Tôi đoán già đoán non, chả đi đến đâu, đành bỏ mặc cho số phận…
– Đi đâu đây – Tôi quay đầu ra phía sau em.
– Về nhà anh, lẹ đi – Em thúc tôi một cái.
– Ok, từ từ anh chạy.
Chở em về nhà, tôi lại tiếp tục đứng ngoài cổng, tôi thà nắng chết chứ không thèm vào căn nhà ấy, buổi trưa nhà em cửa khoá vì nhà phải ra chợ bán, em vội mở cửa vào nhà, tôi cũng không biết sao em lại vội vã thế.
– Từ từ, bộ tận thế hay sao mà làm gì gấp vậy – Tôi nhắc.
– Hơn cả tận thế – Em cười rồi quay chân đi nhanh vào nhà.
Tôi đứng trầm ngâm trước cổng, khát quá nên chạy qua lề đường mua nước sâm uống. Đúng là nắng nóng uống ly nước sâm lạnh tôi mát người thật. Đang nhăm nhi thưởng thức thì thấy em đi ra thay quần áo mới, tay cầm 1 cái balo nhỏ…
– Anh qua cầm dùm em cái, để em khoá cửa – Em nói với qua bên đường.
– Dạ, để em tính tiền rồi qua liền chị – Tôi cười cười.
Vội trả 2K, tôi chạy qua bên đường bỏ balo em lên xe, tôi hỏi:
– Gì đây.
– Quần áo anh – Em tỉnh bơ.
– Chi? – Tôi ngơ ngác.
– Ờ thì… không thích ở nhà, nên lấy quần áo bụi vài hôm, khi nào vui thì về – Em có phần rụt rè.
– Dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi, chuyện gì mà thích với không thích, người không có nhà thì mơ ước có, phải ngủ bờ ngủ bụi, còn em có nhà mà muốn đi bụi là sao – Tôi la.
– Sao cái gì anh cũng la em hết vậy, đây là chuyện của em, anh không cần xen vào – Em cãi lại, giật cái balo trên xe tôi
– Làm cái chuyện tào lao thế mà còn cãi lại, tưởng bỏ nhà đi là hay à, muốn chứ tỏ hả – Tôi nóng máu.
– Anh nghĩ sao tuỳ anh, giờ anh khỏi chở em nữa, anh về đi, em có chân em tự đi được – Nói xong em quải balo lên vai đi lững thững.
– Có giỏi thì đi luôn đi – Tôi nói to rồi phóng xe đi, bỏ mặc em đi bộ dưới cái nắng chang chang.
Chạy được một quãng, nỗi bực vọc của tôi có phần thuyên giảm, tôi suy nghĩ:
– Thôi chết, bỏ em vậy đâu được, lỡ có chuyện gì…
Tôi vội quay xe lại, ơn trời, em vẫn còn đi bộ lon ton trên vỉa hè…
– Này, đi nhờ xe ôm không? – Tôi nhỏ giọng, chạy kè kè theo em.
– Không quen đi xe người lạ – Em lạnh lùng.
– Trước lạ sau quen, lên xe đi, tôi chở đi nhờ, không tính tiền đâu – Tôi đáp.
– Khỏi, lên xe rồi chở đi đâu ai mà biết, đi bộ cho chắc – Em vẫn lạnh lùng.
Tôi dừng xe, lấy tay chụp tay em lại, em vùng ra, nhưng tôi lại chụp lại:
– Giận gì hông biết, anh xin lỗi, lên xe anh chở, đi lon ton vầy, ông kẹ bắt á – Tôi cười.
Không chờ em gật đầu, tôi kéo cái balo trên lưng của em xuống, bỏ lên xe, thế là em cũng miễn cưỡng leo lên ngồi, nhưng ngồi cách xa tôi 1 quảng.
– Ngồi xa vậy, đi xe ôm thì phải ôm chứ – Tôi ghẹo, em vẫn im lặng.
Tôi kéo tay em vòng qua tôi, em cũng xiêu xiêu lòng.
– Tha cho lần này, lần sau mà thế là chết với em – Nói đoạn đánh vào lưng tôi 1 cái nhẹ.
Tôi cười cười cho qua chuyện, nhưng tôi tính rồi, không chở đi đâu hết, chỉ đi chơi lòng vòng Q10, rồi chiều tìm cách đưa em về nhà… Tôi ghé quán trà sữa, kệ, nắng nóng vầy, đành vào mà núp máy lạnh.
Vào quán tôi hỏi em:
– Uống chi.
– Như cũ đi anh – Em trả lời.
– Chị cho em 02 ly trà sữa kiwi thạch trái cây nhé – Tôi gọi.
– Giờ em định đi đâu? – Tôi hỏi nhỏ.
– Em cũng chưa biết, chắc qua con G ở – Em nhìn về 1 phía xa xôi nào đó.
– Thôi, về nhà đi, ở nhà tôi bất tiện lắm, ảnh với chỉ (má và dượng G) không vui lại rầy, tội con G – Tôi điềm đạm.
– Chút tính – Em cười.
Tôi nghĩ trong đầu, chắc nói nhỏ nhẹ vầy em cũng xui xui, chỉ cần nịnh nọt, nói ngọt chút thì đâu vào đấy thôi, coi như là 99% hoàn thành kế hoạch, tôi phấn khởi.
Thế là 02 đứa ngồi nhâm nhi trà sữa, chơi rút gỗ, đứa nào thua tức là làm tháp đổ thì bị búng lỗ tai 1 cái. Chơi 3 ván, tôi thua đủ, hai lỗ tai đỏ ké, tôi nói trong uất ức:
– Bộ dạo này luyện dữ lắm hay sao mà hôm nay pro vậy.
– Thường thôi người ơi – Em cười khúc khích.
– Chẳng qua anh nhường em thôi, chứ mấy bữa trước dễ gì há – Tôi chống chế.
– Thế cá độ đi – Em ranh ma.
– Chơi thì chơi à, mà cá gì – Tôi hăng máu.
– Đứa nào thua thì làm 01 việc gì đó mà người thắng kêu, dám hông – Em cười gian.
– Khỉ, lỡ em thắng, em bắt anh giết người, đốt nhà, tự sát, sao anh làm được, thôi không chơi – Tôi ghẹo.
– Ai mướn anh làm ba cái đó, việc đàng hoàng, không có bậy bạ đâu – Em biện minh.
– Ok, bậy là anh không có làm à – Tôi cười.
Thế là vô ván, tháp gỗ được xếp lên, em rút trước, vừa vào là rút ngay 1 thanh bên phải ở chân tháp, làm tháp rung rinh, tôi cũng không chịu thua, rút luôn cái thanh bên trái, chỉ còn mỗi thanh giữa, tháp lắc lắc, hai đứa chăm chú, thế là em rút được thêm 1 thanh, tôi vừa đụng tay vào thì… RẦM… Tháp đổ, mấy thanh gỗ văng tràn lan trên bàn… Còn em thì cười hớn hở trên đỉnh vinh quang
– Rồi xong. Thế giờ cô muốn tôi làm gì? – Giọng tôi hụt hẫng.
– Mình đi Vũng Tàu anh hén, chơi mai về – Em nhìn tôi.
– Mai anh đi dạy, sao đi được – Tôi cố gắng từ chối.
– Nghỉ bữa thôi, đi xong em về nhà, đi anh – Em lắc lắc tay tôi.
– Rồi phải về lấy quần áo nữa, gặp mẹ, mẹ không cho đi, lại la anh, thôi bữa khác đi em – Tôi từ chối tiếp.
– Thôi, anh chiều em lần này thôi, anh mà không đi là em không về nhà đâu – Em nói giọng nhõng nhẽo.
– Lần này thôi nha, 1 lần này thôi nha – Tôi nhắc đi nhắc lại nhiều lần, để chắc chắn.
– Dạ, lần này thôi – Em cười cười.
– Tính tiền đi, rồi anh về nhà soạn đồ.
– Dạ.
Để lại một bình luận